Biên Thành Chương 6


Chương 6
Thúy Thúy hiểu ông muốn nói gì qua câu nói đó nhưng làm như không hiểu, chỉ lẳng lặng kéo thuyền.

Ngày hôm ấy, ở trên đò, Ông quản đò tranh cãi với một người bán giấy da qua đò. Một người thì không chịu nhận tiền trả, một người thì nhất định trả tiền cho ông già. Có lẽ vì thái độ trả tiền của người đi đò khiến ông quản cảm thấy bị ép buộc nên mới tức giận, bắt người kia phải nhận lại tiền, phải cầm lại số tiền ấy trong tay mình. Nhưng khi thuyền cập bờ, người kia nhảy lên bờ liền ném số tiền ấy xuống sàn thuyền rồi cười mủm mỉm mà bỏ đi luôn. Ông quản đò còn bận kéo đò cho khách khác lên bờ, không thể đuổi theo liền gọi cháu gái đang đứng trên núi:

- Thúy Thúy, mau kéo anh chàng bán giấy lại cho ông, không cho anh ta đi!

Thúy Thúy không biết chuyện gì nhưng cũng cùng con chó vàng chặn đường xuống núi của người kia. Người ấy cười:

- Đừng ngăn đường tôi...

Đang nói đến đó thì người thứ hai xuống núi, bảo cho Thúy Thúy có chuyện như vậy. Thúy Thúy hiểu ra, càng túm chặt lấy áo của người bán giấy:

- Không được đi, không được đi!

Con chó vàng muốn tỏ ra mình nhất trí với ý chủ, nên đi sát bên Thúy Thúy, sủa gâu gâu. Những người đi đò khác đến đây đều dừng lại cười nên người bán giấy không đi được. Ông quản đò thở hổn hển đuổi kịp, ấn tiền trả vào tay cho anh chàng bán giấy, hơn nữa còn giúi một nắm lá thuốc lá vào gánh của chàng kia rồi xoa tay cười:

- Đi nhé, các ông đi nhé!

Mọi người đều cười mà xuống núi. Thúy Thúy nói:

- Ông ơi, cháu cứ tưởng người ta lấy trộm gì đó của ông nên đánh nhau với ông.

Ông quản đò đáp:

- Anh ta trả cho ông khá nhiều tiền nhưng ông không cần những đồng tiền ấy. Đã bảo không nhận mà anh ta còn cãi nhau với ông nữa, thật chẳng hiểu lý lẽ gì cả.

- Ông trả hết cho anh ấy rồi à?

Ông quản đò mím môi lắc đầu. Ông cười với vẻ rất xảo quyệt rồi lấy đồng tiền giắt trong thắt  lưng đưa cho Thúy Thúy, nói:

- Nắm thuốc lá ông cho, anh ta có thể hút đến tận thành Trấn Cán(20) ấy chứ!

Tiếng trống xa xa lại thùng thùng vang lên, con chó vàng giỏng hai tai lên nghe. Thúy Thúy hỏi ông có nghe thấy gì không. Ông quản lắng nghe xong, biết là tiếng gì rồi bèn nói:

- Thúy Thúy, tết Đoan ngọ đã đến rồi. Cháu có còn nhớ năm ngoái cậu Cả Thiên Bảo cho cháu con vịt béo không? Sáng sớm hôm nay cậu Cả theo một đoàn người đi Xuyên Đông rồi, lúc qua đò còn hỏi thăm cháu đấy! Cháu hẳn đã quên ngày mưa hôm đó rồi nhỉ! Nếu lần này ông cháu mình đi thì phải đốt đuốc mà về nhà, cháu có còn nhớ hai ông cháu đốt đuốc soi đường về nhà không?

Thúy Thúy đang nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tết Đoan Ngọ hai năm trước nên khi ông hỏi, Thúy Thúy hơi bực mình. Cô bé lắc đầu, nói:

- Cháu không nhớ được đâu!

Thực ra cô bé muốn nói: “Cháu làm sao lại không nhớ?”. Người ông hiểu ý tứ trong câu nói đó nên lại bảo:

- Năm kia chuyện mới hay hơn nữa. Một mình cháu đứng ở bến sông đợi ông, suýt nữa thì không biết đường mà về. Ông lại tưởng cá lớn nó xơi cháu rồi kia đấy!

Ông nhắc lại chuyện ấy khiến Thúy Thúy bật cười:

- Ông ơi, ông tưởng cá lớn xơi cháu thật à? Đó là người ta bảo cháu, rồi cháu lại kể cho ông nghe đấy chứ! Hôm ấy ông chỉ biết làm sao cho ông cụ trong thành xơi cả quả bầu đựng rượu thì có! Trí nhớ của ông như thế à?

- Ông già rồi, trí nhớ cũng suy giảm. Thúy Thúy, bây giờ cháu lớn rồi, một mình cháu nhất định dám vào thành xem đua thuyền, không sợ cá xơi nữa đâu!

- Lớn rồi thì cháu nên trông đò mới phải!

- Người già nên nghỉ ngơi thì có! Người già mới nên trông đò!

- Ông còn có thể đánh được cả hổ, chưa già đâu! - Ông quản đò gập tay lại, cố làm cho bắp thịt nổi cuộn lên, trông vừa khoẻ vừa trẻ. Lại nói thêm -  Thúy Thúy, cháu không tin cứ thử cắn xem!

Thúy Thúy liếc nhìn lưng ông đã hơi gù, không nói gì. Xa xa có tiếng thổi kèn, cô bé biết đó là chuyện gì và biết cả hướng kèn. Cô bé bảo ông cùng mình xuống đò rồi kéo đò sang bờ phía nhà. Vì muốn sớm được thấy chiếc kiệu đón dâu, Thúy Thúy còn leo lên chân tháp ở sau nhà. Lát sau, đoàn người ấy đi đến: hai người thổi kèn, bốn trai tráng nông thôn khoẻ mạnh khiêng chiếc kiệu không, một chàng trai mặc áo mới có vẻ như con trai ông Tổng đoàn, ngoài ra còn có hai con dê, một đứa trẻ dắt dê, một vò rượu, một hộp bánh nếp, một người gánh lễ vật. Sau khi đoàn người này lên đò, Thúy Thúy cũng lên đò cùng ông, ông kéo thuyền còn Thúy Thúy đứng bên kiệu hoa ngắm nghía sắc mặt của mỗi người và tua rua trên kiệu hoa. Đò cập bến, người ra dáng con trai ông Tổng đoàn rút một phong bao giấy đỏ từ trong thắt lưng viền hoa đưa cho ông quản đò. Đó là quy định, ông ngoại không thể nói là không nhận. Được tiền rồi, ông cụ mới nói chuyện, hỏi chàng rể, cô dâu là người ở đâu; khi đã biết, lại hỏi tên họ là gì; khi rõ rồi lại hỏi bao nhiêu tuổi. Khi đã rõ cả thì người thổi kèn cũng vừa lên đến bờ và lại thổi, đoàn người ấy vượt qua núi mà đi mất dạng.

Ông ngoại cùng Thúy Thúy ở lại trên đò, tình cảm hai ông cháu dường như đi theo tiếng kèn, đi một quãng rất xa rồi mới trở lại. Ông ngoại nắn phong bao bằng giấy đỏ, nói:

- Thúy Thúy, cô dâu ở Tổng Gia Bảo chỉ mới có mười lăm tuổi thôi cháu ạ.

Thúy Thúy hiểu ông muốn nói gì qua câu nói đó nhưng làm như không hiểu, chỉ lẳng lặng kéo thuyền.

Sang đến bờ, Thúy Thúy chạy vào nhà lấy cây sáo trúc làm bằng hai ống tre đưa cho ông, đòi ông ngồi ở đầu đò thổi khúc Mẹ đưa con cho mình nghe, còn em cùng con chó nằm dưới bóng râm trên phiến đá trước nhà nhìn mây trên trời. Ngày thật dài, không biết ông già ngủ từ lúc nào, rồi Thúy Thúy và con chó cũng ngủ nốt.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/26195


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận