Cố Chấp Yêu Chương 13

Chương 13
Giám định

Tần Tuyên Tuyên ngồi trên xe Đỗ Mộ Ngôn một lúc sau liền hối hận, cho dù có cùng Tống Kỳ giận dỗi thế nào đi nữa, cô cũng không nên ngồi xe của Đỗ Mộ Ngôn.

Suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện vừa rồi thật ra cũng không hẳn là lỗi của Tống Kỳ, đều do Ngũ Mộng Lam đuổi theo đến tận nơi. Hơn nữa, đứa bé kia... Có thật là con Tống Kỳ không? Tần Tuyên Tuyên cảm thấy bản thân mình vẫn rất tin tưởng Tống Kỳ, hắn nói không phải, cô liền tin rằng không phải. Chẳng qua vừa rồi tình huống đó khiến cô vô cùng xấu hổ quẫn bách, cô thật sự không có biện pháp để lưu lại nơi đó. Hơn nữa, trong lòng cô vẫn có chút giận Tống Kỳ, hắn nói sẽ có cách giải quyết tốt chuyện của Ngũ Mộng Lam, nhưng cô ta vẫn còn xuất hiện, dây dưa không ngớt…

Di động Tần Tuyên Tuyên vang lên, nhìn màn hình biểu thị cuộc gọi đến, cô do dự một lát, ấn nút từ chối. Tống Kỳ thế nhưng cũng không buông tha, vẫn tiếp tục gọi tới, nhưng Tần Tuyên Tuyên cũng không nhận. Cô không chú ý tới, Đỗ Mộ Ngôn đang len lén quan sát hành động của cô sau đó lộ ra nụ cười sung sướng.

Xe đi qua một ngã tư đường, Tần Tuyên Tuyên liền nói: “Đỗ tiên sinh, anh dừng lại bên đường đi, tôi tới đây là được rồi.”

Đỗ Mộ Ngôn cũng không có ý dừng lại, chỉ liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái nói: “Tần tiểu thư, tôi đưa cô về nhà.”

“Không cần!” Tần Tuyên Tuyên lắc đầu nói, thái độ kiên quyết, “Dừng xe!”

Vừa rồi xem như Đỗ Mộ Ngôn giúp cô một phen, cô nhờ xong liền tỏ thái độ như vậy là không đúng, nhưng vấn đề là, thành phố N lớn như vậy, Đỗ Mộ Ngôn tại sao có thể khéo như vậy xuất hiện trước mặt cô? Điều này làm cho cô không thể không nghĩ nhiều. Chỉ thấy cuộc sống gần đây của cô vô cùng hỗn loạn, chuyện tình cảm hay công việc cũng không được thuận lợi, cô có nên xem xét đến việc dâng hương bái phật cầu bình an.

“Trời tối rồi, tôi không thể để cho một cô gái như cô tự mình về nhà.” Đỗ Mộ Ngôn một mực từ chối.

“Tôi có thể tự gọi xe trở về.” Tần Tuyên Tuyên nói, "Đỗ tiên sinh, xin anh dừng xe lại.”

Nhìn đôi mi thanh tú của cô chau lại, Đỗ Mộ Ngôn chỉ có thể đem xe dừng tại bên đường.

Tần Tuyên Tuyên lập tức xuống xe, đem cửa xe đóng lại mới cùng Đỗ Mộ Ngôn khách khí nói: “Đỗ tiên sinh, cảm ơn anh.” nói xong, cô cả đầu cũng không quay lại đi đến vẫy một chiếc taxi rồi an vị ngồi vào.

Đỗ Mộ Ngôn mím môi lẳng lặng nhìn chiếc taxi kia rời đi, mặt không chút thay đổi biểu cảm làm người ta không thể nhìn ra cái gì. Điện thoại trong tay vang lên, liếc mắt một cái nhìn màn hình, tiếp nhận cuộc gọi.

“Đỗ tổng, tôi đã dựa theo lời dặn của anh làm theo, còn gì cần tôi làm nữa không?” Đầu bên kia rõ ràng là tiếng của Ngũ Mộng Lam.

“Bọn họ một ngày còn chưa chia tay, cô cứ tiếp tục làm việc cô nên làm.” Đỗ Mộ Ngôn lạnh lùng nói.

Ngũ Mông Lam trầm mặc một lát, khó hiểu nói: “Đỗ tổng, tôi thật sự không hiểu, Tần Tuyên Tuyên kia rốt cuộc có cái gì tốt, mà khiến cho anh phải hao tâm tổn sức đến như vậy...”

“Câm miệng!” Đỗ Mộ Ngôn quát: “Đừng để cho tôi nghe thấy cô nói về Tuyên Tuyên thêm một lần nào nữa.”

Ngũ Mộng Lam không nghĩ tới Đỗ Mộ Ngôn lại bảo vệ Tần Tuyên Tuyên đến như vậy, thậm chí không muốn nghe thấy người khác nói xấu về cô ấy, cô ta nhất thời ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Thần sắc Đỗ Mộ Ngôn hòa hoãn đôi chút, nói: “Hôm nay cô làm tốt lắm, số tiền còn lại tôi sẽ bảo trợ lý đưa cho cô.”

“Cám ơn Đỗ tổng”.

Đỗ Mộ Ngôn tắt máy, ánh mắt nặng nề nhìn ra màn đêm bao phủ bên ngoài cửa xe.

Kiếp trước, anh vì tìm cách chia rẽ Tống Kỳ cùng tuyên Tuyên, trực tiếp thiết kế cục diện đưa Tống Kỳ vào chỗ chết, về sau khi Tuyên Tuyên biết được chân tướng sự việc liền hận anh thấu xương, bởi vậy kiếp này, cho dù anh vẫn hận Tống Kỳ đến mức muốn giết chết hắn ta, vẫn không dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy một lần nữa. Anh làm ra loại việc này, chính là muốn Tống Kỳ chủ động rời xa Tuyên Tuyên mà thôi. Kiếp trước anh đã tra xét qúa khứ của Tống Kỳ vô cùng rõ ràng, vì vậy lần này dễ dàng tìm thấy bạn gái cũ Ngũ Mộng Lam của hắn ta. Một năm trước hai người đã chia tay, Ngũ Mộng Lam đã sớm có bạn trai khác, ban đầu cô ta cũng không đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng khi anh đưa ra một số tiền đáng kể, lúc đó em trai cô ta còn đang nợ nần do vay nặng lãi, vì vậy cô ta ngoài việc làm theo yêu cầu của anh, thì còn có sự lựa chọn khác sao? Trong lòng cô ta nhất định mắng anh lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, nhưng nét mặt lại mang vẻ mang ơn khi được trợ giúp. Tất cả điều kiện đó, chỉ cần sử dụng thêm một ít thiện ý, đều làm cho anh đạt được mục đích, anh cũng không cho rằng cách làm đó có gì không đúng.

Từ kết quả vừa nãy, kế hoạch của anh không phải thực hiện vô cùng thành công sao? Vừa rồi, Tuyên Tuyên đã không muốn nhận điện thoại của Tống Kỳ nữa.

Thế nhưng anh biết, như vậy còn chưa đủ. Bởi vì anh hiểu rõ Tuyên Tuyên, cô hiểu chuyện, quan tâm, lại thiện lương mềm lòng, nếu Tống Kỳ không làm ra chuyện chạm đến giới hạn của cô, hắn ta chỉ cần tùy tiện dỗ dành cô, cô nhất định sẽ tha thứ cho hắn ta.

Trong lúc ngẩn ngơ, Đỗ Mộ Ngôn nhớ tới bộ dáng vừa rồi khi Tuyên Tuyên rời đi đối với anh khách sáo lại xa cách. Anh không rõ, vì sao anh tỏ ra lịch sự tao nhã, Tuyên Tuyên vẫn lãnh đạm với anh như vậy, rõ ràng cô đối với người khác đều rất tốt, nhưng lại cố tình đối xử phân biệt với anh. Nguyên nhân thực sự là bởi vì Tống Kỳ đúng không? Chỉ cần không có Tống Kỳ, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh. Đúng vậy... Chỉ cần không có Tống Kỳ là được.

Vài ngày sau đó, bởi vì Tần Tuyên Tuyên vẫn còn giận, cho nên không nhận điện thoại của Tống Kỳ, có lúc thấy Tống Kỳ nhỏ giọng giải thích cùng nhắn tin, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy bản thân mình quá mức bướng bỉnh rồi, tuy nhiên mọi việc lúc này, không phải lý trí có thể kiểm soát được. Nếu chẳng may đứa bé kia thực sự là con Tống Kỳ thì sao? Vậy cô làm sao bây giờ? Cùng Tống Kỳ chia tay để anh cùng bạn gái cũ tái hợp, hay vẫn ở bên cạnh bảo anh đuổi Ngũ Mộng Lam đi? Trong lòng cô vô cùng luyến tiếc, Tống Kỳ tốt như vậy, cô rất thích anh, bọn họ quen nhau như bao người khác, cô lại không phải tiểu tam, dựa vào cái gì người rời bỏ anh lại là cô? Nhưng... làm cho đứa bé kia từ nhỏ không có cha, lương tâm cô sẽ bất an cùng áy náy cả đời. Chính vì bản thân mình mâu thuẫn, Tần Tuyên Tuyên lựa chọn thái độ trốn tránh, chính là nhắn tin trả lời Tống Kỳ, để cho anh tìm hiểu rõ ràng đứa bé kia liệu có phải của anh hay không.

Trong khi làm việc, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngày đầu tiên cô một việc cũng chưa hoàn thành, chỉ cho là chính mình năng lực không đủ, vận khí không tốt, nhưng liên tiếp vài ngày, đến khi Tương Giai đưa cho cô những danh sách cô ta soạn ra, nếu như không phải là khách hàng đã nhờ công ty thiết kế khác, thì căn bản cũng là không ai nghe cô nói, cô mới ý thức được bản danh sách Tương Giai giao cho cô có vấn đề. Nhớ tới lúc ấy khi cô ta đêm cho cô bản danh sách, ánh mắt mơ hồ mang theo ác ý, Tần Tuyên Tuyên mới rõ ràng, Tương Giai là cố ý.

Tần Tuyên Tuyên không biết bản thân mình là người mới rốt cuộc là làm sao chọc tới Tương Giai, lại không thể tìm tới cửa hỏi rõ, người ta hoàn toàn có thể nói danh sách đưa cho cô không có vấn đề, là cô năng lực không đủ nên làm không xong. Hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là rời đi, cô chỉ có thể chọn nhẫn. Chẳng qua, cô cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Ở bộ phận tiêu thụ, Tần Tuyên Tuyên cứ như người vô hình, ngoài Tương Giai thân là quản lý có một số việc phải dặn dò cô, thì cũng chỉ có Đan Quyên ngồi cạnh cô đôi khi sẽ đáp lại hai câu, bởi vậy Tần Tuyên Tuyên quyết định từ Đan Quyên học được cách làm việc.

Thời điểm nghỉ trưa Tần Tuyên Tuyên đi đến một con đường nhỏ, ở cửa hàng đó mua được món đồ chơi nhỏ xinh bằng vải mang về. Vốn là cô muốn mua bánh ngọt hoặc chocolate, nhưng Đan Quyên ăn uống luôn điều độ, mua những thứ có hàm lượng cholesterol cao khẳng định cô ấy không thích, ngược lại trên bàn cô lại có món đồ chơi nhỏ bằng vải.

“Chị Quyên, em thấy món đồ chơi này rất đáng yêu, vừa vặn chúng ta ngồi gần nhau, liền mua tặng cho chị, hy vọng chị thích.” Tần Tuyên Tuyên đưa món đồ cho Đan Quyên.

Đan Quyên liếc mắt nhìn một cái, thản nhiên nhận lấy, nhìn không ra là thích hay không thích, “Rất dễ thương, cảm ơn cô.”

Tần Tuyên Tuyên muốn nói lại thôi: “Chị Quyên...”

Đan Quyên đem món đồ chơi đặt trên bàn, nhướng mày nói: “Có chuyện gì muốn tôi giúp.”

Tần Tuyên Tuyên nghĩ, đã biết rõ hành động lấy lòng của cô, người khác nhìn không ra cô có mục đích mới là lạ, lập tức cô cũng không quanh co lòng vòng, cười gượng nói: “Chị Quyên, em muốn hỏi một chút, chị phụ trách trong khu vực, còn có ai chưa liên hệ được, em có thể giúp chị...”

Đan Quyên tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Tuyên Tuyên, thẳng đến khi thấy cô mồ hôi lạnh toát ra, mới nhẹ nhàng nói: “Đúng lúc, tôi chính là phụ trách thành phố N, chẳng qua hóa đơn đặt hàng cho tới giờ không nhiều lắm, cô cứ tùy tiện tìm đi.”

“Cám ơn chị Quyên.” Tần Tuyên Tuyên vội vàng cảm ơn. Cô biết Đan Quyên kì thật cũng không thích cô, bất quá còn tốt hơn những người khác trong bộ phận tiêu thụ, Đan Quyên đem đơn hàng thuộc thành phố N cho cô phụ trách, xem như cho cô một lối thoát. Trên thực tế phải tìm những đơn đặt hàng cũng không phải chuyện dễ. Bộ phận tiêu thụ dựa trên cả nước để phân chia khu vực, nói như vậy là cùng khách hàng lien lạc qua điện thoại hoặc fax bưu phẩm, chỉ có ít khách hàng lớn, cần đi công tác đến địa phương tiến hành bàn bạc. Theo lý thuyết nếu ở trong khu vực thành phố N, tùy thời đều có thể chạy ra ngoài làm nghiệp vụ, để thuận tiện, những nơi hư hỏng liền bỏ qua, công ty thiết kế ở thành phố N quá nhiều, so với chỗ Tần Tuyên Tuyên, công ty thiết kế Tụ Mỹ nổi danh chỉ thiết kế có vài gia đình, bởi vậy đơn đặt hàng trong khu vực, cơ bản đều bị công ty này nhận làm, đơn đặt hàng Tụ Mỹ nắm trong tay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng nếu Đan Quyên đồng ý để cho cô đi liên hệ, đối với Tần Tuyên Tuyên mà nói chính là đường thoát, cho dù con đường phía trước đầy chông gai, cô cũng muốn thử một lần…

Thời điểm Đan Quyên đem đơn đặt hàng cho Tần Tuyên Tuyên xem, Tần Tuyên Tuyên đã biết cách lên internet tìm hiểu. Làm sao để xây dựng một khu dân cư mới, công ty phải tiến hành triển lãm cái gì, cô đều nhất nhất ghi nhớ, sau đó điện thoại liên hệ, cho dù bị cự tuyệt cũng không nổi giận, nhiệt tình mười phần, qua giữa trưa, đã có hai nhà bị cô thuyết phục, nói là hy vọng có thể gặp mặt thảo luận trước. Tuy rằng như cũ là chưa rõ ràng, nhưng hai nhà này ít nhất là có hy vọng, mà không phải như trước đó Tương Giai đưa cô bản danh sách giống nhau, căn bản là không có đường sống.

Hôm nay rất nhanh đã tan tầm, tâm tình Tần Tuyên Tuyên tốt lắm, vừa thu dọn lại mọi thứ, cô liền nhận được điện thoại từ công ty Tống Kỳ gọi tới. Lúc này cô mới nhớ ra, bình thường mỗi ngày Tống Kỳ sẽ nhắn mấy tin cho cô nhằm lấy lòng, hoặc chỉ đơn giản là hỏi thăm, thế nhưng hôm nay một tin nhắn cũng không có.

Đại khái là tâm tình rất tốt, Tần Tuyên Tuyên quyết định nhận điện thoại. Mấy ngày nay cô ko nhận điện thoại của hắn, hai ngày trước hắn còn gọi cho cô bám không tha, mấy ngày nay mới từ từ hiểu được, chuyện Ngũ Mộng Lam không dễ dàng giải quyết, Tần tuyên Tuyên cô không để ý đến hắn, bởi vậy hai ngày nay hắn không gọi cho cô, lại càng không dám đến đây trực tiếp tìm cô.

“Tuyên Tuyên” Thấy cô rốt cuộc cũng nghe máy, thanh âm Tống Kỳ có chút kích động “Tuyên Tuyên, anh đã mang đứa bé kia đi giám định, đã có kết quả, nó vốn không phải là con của anh.”

Nghe thấy thế, khóe miệng cô nhịn không được cong lên, rốt cuộc không còn phải phiền não.

Không nghe thấy Tần Tuyên Tuyên trả lời, Tống Kỳ nóng nảy: “Tuyên Tuyên, nếu em không tin, anh đem kết quả xét nghiệm cho em xem.”

“Học trưởng, em tin anh.” Tần TuyênTuyên vội nói. Hai người đã nhiều ngày không gặp, cô phát hiện mình rất nhớ anh, hiện tại đã có chứng minh đứa bé kia của Ngũ Mộng Lam không phải là của Tống Kỳ, cô còn lý do gì không gặp anh đây?

Bất quá, nếu đứa bé không phải con Tống Kỳ, vậy tại sao Ngũ Mộng Lam luôn mồm khẳng định như vậy? Cô cũng không biết, chẳng lẽ... Cố ý sao? Nhưng tại xã hội hiện đại này, không phải ai cũng ngốc như thế, cũng không làm giám định, liền vui mừng mang con đi nhận cha sao?

Tần Tuyên Tuyên nghĩ không ra mục đích của Ngũ Mộng Lam, lại nghe thấy bên kia Tống Kỳ nói: “Tuyên Tuyên, chút nữa anh tới đón em, em chờ anh!”

Tần Tuyên Tuyên hoàn hồn, đáp: “Được, em chờ anh.” Nếu đứa bé không phải là con Tống Kỳ, cô quả thực nên cùng Tống Kỳ gặp nhau, thương lượng một chút nên đối phó với việc Ngũ Mộng Lam tiếp tục dây dưa như thế nào. Cô cảm thấy, dù không còn đứa bé làm lợi thế, Ngũ Mộng Lam vẫn sẽ không buông tha.

Biết Tống Kỳ từ công ty đến đây mất chút thời gian, Tần tuyên Tuyên liền ở lại văn phòng đợi một lát, mới đi xuống lầu.

Vừa đi tới cửa, còn chưa nhìn thấy Tống Kỳ, một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc màu rượu đỏ đang từ từ đi tới, ngăn cản đường đi của Tần Tuyên Tuyên, cao thấp đánh giá cô, như là nhận ra cái gì, thời điểm Tần Tuyên Tuyên nhíu mày muốn hỏi, người phụ nữ mở miệng, thanh âm kiều mỵ.

“Người đàn ông của cô chơi gái xong còn không trả tiền cô biết không?”

Tần Tuyên Tuyên ngây dại.

Nguồn: truyen8.mobi/t126419-co-chap-yeu-chuong-13.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận