Cốt Cách Mỹ Nhân Chương 2


Chương 2
Châu Sinh Thần và Hà Thiện cuối cùng cũng chen được lên xe, biến mất trong tầm mắt của Thời Nghi, từ đầu đến cuối Châu Sinh Thần đều không hề nhìn về phía này một lần nào.

Sau khi Thời Nghi đọc được bức thư này, ánh mắt di chuyển tới dưới góc phải màn hình, mới 7:36 phút.

Cô hơi lo lắng, lần này lại giống như lần trước. Có thể vì thời tiết thay đột đột ngột, bỗng nhiên nhiễm bệnh, công việc bận rộn hoặc đủ kiểu công việc đột xuất kì lạ mà hủy hẹn.

Không ngờ ông trời bỗng nhiên thấu hiểu, mưa đã ngừng rơi rồi.

 

Anh quay phim vốn là người Thiểm Tây, tuy không sinh ra ở Tây An nhưng cũng quen thuộc với nơi này. Thời Nghi sợ muộn nên khẩn trương bắt Hồng Hiểu Dự và anh quay phim xác nhận thời gian từ khách sạn đến Thanh Long Tự, đến sớm đúng hai mươi phút.

(Tây An là một thành phố của tỉnh Thiểm Tây)

Có thể là mùa hoa anh đào hoặc là hiếm khi trời nắng nên cửa Thanh Long Tự người ra người vào đông nghịt. Bọn cô chọn một nơi dễ thấy, khoảng chừng mười phút sau thì nhìn thấy một mình Châu Sinh Thần từ xa đi tới.

Thời Nghi đón nhận ánh mặt trời, híp mắt liền nhận ra là anh, lòng thầm an tâm.

“Thời Nghi, cậu trúng độc rồi…” Hồng Hiểu Dự thấp giọng nói,


“Cậu nhìn anh ta mặt cũng đỏ rồi kia, đừng có nói với tớ cậu phơi nắng nên mặt đỏ đấy.”

Cô lắc đầu: “Tớ không giải thích với cậu, dù sao cũng giải thích không rõ ràng được.”

“Đến sớm nha thầy giáo Châu Sinh,” Hồng Hiểu Dự mỉm cười chào hỏi, “đến sớm mười phút, đây là thói quen của anh sao?”
Châu Sinh Thần giơ tay đưa hai tấm vé cho Thời Nghi: “Thường thì tôi hẹn gặp với người khác đều sẽ đến sớm mười lăm phút, ban nãy dùng năm phút để đi mua vé.” Tấm vé còn lại anh đưa cho anh quay phim.

Thời Nghi nói cảm ơn, nhận lấy rồi cầm một tấm còn lại đập mạnh vào tay Hồng Hiểu Dự.

Hồng Hiểu Dự chưa từng tới chỗ này đương nhiên không biết cái chỗ mình hẹn này nó nhỏ đến đáng thương.

Mấy người vào tự đi lòng vòng một lúc, chỉ có điều mấy người tốp năm tụm ba trải báo ngồi dưới gốc cây đã làm nhạt đi không ít cảnh quan nghệ thuật, càng giống như một chuyến du xuân bình thường hơn. Mặc dù là miếu tự nhỏ đông đúc nhưng vẫn có mấy đoàn khách du lịch, kề vai đi trong sự giải thích của hướng dẫn viên du lịch.

“… Năm 1986 Thanh Long Tự nhập về từ Nhật Bản, có 12 loại giống quý, có hoa anh đào bỉ ngạn nở sớm, hoa anh đào hồng chi thùy…” Hướng dẫn viên nói đâu ra đấy lời thuyết minh.

Thời Nghi nghe thấy hứng thú, cầm điệm thoại lén ghi âm lại một đoạn nhưng đáng tiếc hướng dẫn viên du lịch kia rất nhanh đã đi mất. Cô thử nghe mấy giây phát hiện âm thanh rất ầm ĩ, do dự có nên xóa đi hay không.

Nếu như muốn nhớ lại có thể dùng máy ảnh chụp mấy tấm biển giải thích thì tốt hơn.

“Mấy ngày tôi vừa mới đến, người của Sở nghiên cứu ở đây có tặng một quyển bút kí thành phố Tây An, nếu như cô thích thì tôi có thể tặng cô,” Châu Sinh Thần dùng ngữ điệu bình thản nói với cô, “Thành phố này khắp nơi đều là những câu chuyện.”

Thời Nghi gật đầu, tầm mắt từ trên người anh lướt qua chỗ khác, giống như rất có hứng thú với hoa anh đào.

“Anh thích đọc sách không?” Bỗng nhiên cô hỏi.

“Mỗi ngày đều có thời gian cố định dùng để đọc sách,” Anh nói, “Tuy nhiên cũng không phải là nhiều, muốn đọc sách thì phải xem có hứng hay không.”

Thời nghi ừ một tiếng, thăm dò tiếp tục hỏi anh: “Thế anh đã từng tới tàng kinh các kiểu cũ chưa? Có từng tầng từng tầng giá gỗ, vô số những cuốn sách?”

Tàng kinh các trong đầu cô, không phải vô cùng rõ ràng nhưng lại có liên quan đến anh.

Nơi đó không thường có người, lúc mở cửa sổ thông gió sẽ có gió thổi qua, những cuốn sách trên giá đều bị gió thổi lật nhiều trang, tạo nên những tiếng loạt xoạt.

Châu Sinh Thần không hiểu lời của cô lắm, cười nhẹ nói: “Nơi tôi thường đến cũng có từng tầng từng tầng giá gỗ, tuy nhiên trên giá gỗ đều là bình, lọ, các loại máy móc nguy hiểm, không thể tùy tiện đụng vào.”

Thời Nghi cười cười: “Nghe có vẻ rất thú vị.”

“Thú vị?” Khóe miệng anh vẫn mang nụ cười, “Nhẹ thì bị bỏng, nặng thì phát nổ.”

Thời Nghi thực sự bị dọa: “Nghề nguy hiểm cao? Nếu như theo anh nói thì ai còn tình nguyện vào phòng thí nghiệm chứ?”

Chẳng phải là cả ngày sợ hãi nơm nớp không yên, thế thì còn nghiên cứ khoa học cái gì chứ?

“Cũng không đáng sợ như vậy, đã quen từ lâu rồi,” sự đơn giản anh nói giống như nói chuyện bình thường hàng ngày vậy, “mới bắt đầu chuyên ngành này, đã từng có một tối tôi nhớ đến đồ để quên trong phòng thí nghiệm, sáu giờ sáng đã đến nơi ấy, lúc đó không có bất cứ ai ở đó nhưng lại gặp phải một vụ nổ. Nửa phòng thí nghiệp cháy sạch trước mặt, may mà muộn năm sáu phút nên giữ được cái mạng.”

Cô nghe đến mức á khẩu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Châu Sinh Thần thoáng nghĩ ngợi, “Cũng may mười mấy tài liệu tôi làm đều vẫn còn, chiều hôm đó đưa chúng chuyển sang phòng thí nghiệm bên cạnh tiếp tục nhẫn nại kiểm tra.”

Ngữ khí của Châu Sinh Thần quá tùy ý, giống như là đang nói chuyện nhỏ nhặt vậy nhưng cô lại nghĩ mà sợ, quên mất tránh cành cây hoa anh đào bên cạnh. Mãi cho đến khi cánh tay của Châu Sinh Thần giơ lên từ trước mặt cô, đẩy cành cây đầy hương thơm ra thì Thời Nghi mới phản ứng lại, không ngừng nói cảm ơn.

Chùa không lớn, dạo một lúc cũng kết thúc chuyến du xuân này.

Dù sao thời gian vẫn còn sớm, bọn họ liền tới một trà lầu gần đấy
nghỉ ngơi, trong quán trà gần như đã ngồi kín chỗ. Cậu học sinh của Châu Sinh Thần lại ngồi ở vị trí sát cửa sổ lầu hai giống như đã đợi rất lâu rồi, vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện liền đứng lên chào hỏi: “Thầy Châu Sinh ở đây, ở đây ạ.”

“Ôi trời? Thầy Châu Sinh cũng thật có lòng, sắp xếp học sinh của mình chiếm chỗ ngồi sao?” Hồng Hiểu Dự kéo một cái ghế, ngồi xuống trước.

“Không phải thầy sắp xếp đâu ạ,” cậu sinh viên không ngừng giải thích, “Chỗ này là bố em mở, hôm nay vừa hay em nghỉ, đêm qua làm thí nghiệm với thầy, thầy nói hôm nay sẽ đến Thanh Long Tự thưởng hoa, em liền cố ý dành chỗ này cho mọi người.”

Cậu sinh viên kia vừa nói vừa đích thân bê trà tới, lần lượt đưa tới trước mặt khách. Lúc tới Thời Nghi, chàng trai lại có phần xấu hổ, ngại ngùng cười nói: “Quên nói, em là Hà Thiện.”

Cô ừ một tiếng: “Rất dễ nhớ.”

Hà Thiện rất có hảo cảm với chị gái xinh đẹp này, cố tình đưa trà đến tay cô.

Hồng Hiểu Dự từ nhỏ là hàng xóm với Thời Nghi, sớm đã chẳng thấy lạ với chuyện này rồi, ngược lại lại liếc Châu Sinh Thần rồi lại nhìn Thời Nghi. Cũng thật là, cái người họ Châu Sinh này cũng thật đặc biệt, ít nhất cũng chẳng vì mĩ sắc mà rối loạn.

“Nào nào, chơi bài một lát đi,” Hồng Hiểu Dự vui vẻ lấy ra hai bộ tú lơ khơ, đổ ra trải đầy ra bàn, “Thời Nghi không biết chơi bài, vừa may chúng ta có bốn người.”

Thời Nghi thấy cô nàng phát tác nghiện bài, lập tức phối hợp lùi vào góc trong cùng. Cuối cùng Châu Sinh Thần và anh quay phim ngồi đối diện nhau, vừa hay ngồi vào chỗ bên cạnh Thời Nghi. Cô nhìn thấy trên bệ cửa số có quyển sách, tiện tay cầm lấy để giết thời gian, không biết tuần san do khách du lịch nào để quên, cô mở mấy trang bên trong rồi đọc tiếp.

Động tác bốc bài của Châu Sinh Thần không nhanh không chậm, tùy ý nói chuyện với mọi người.

Tư thế ngồi của anh rất chính thống, xem ra giống như thói quen là như vậy, dù là chơi bài cùng bọn họ nhưng cũng có thể từ chi tiết nhỏ mà nhìn ra được anh có giáo dưỡng rất tốt. Chỉ là trong lúc anh đánh bài, Thời Nghi dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn anh, điều vô cùng thú vị đó là, bài trong tay anh cũng sắp xếp vô cùng gọn gàng, lúc nào cũng có thể giữ được độ cong hình quạt.

Vừa vặn. Tất cả mọi thứ đều vừa vặn.

Nhưng cũng là như vậy mới khiến cô có cảm giác khoảng cách. Dù cho ngồi gần cỡ nào cũng giống như cách một con đường vô hình.

Anh quay phim nói nhiều nhất, nói một lúc liền nói đến thành tích năm đó của mình: “Nói ra thì thành tích ngày xưa của tôi là một chữ kém, điểm thi đại học nhỉnh hơn điểm sàn loại một một chút thế là tâm tình bất an thi vào đại học. Thầy Châu Sinh, có phải anh thuộc về kiểu người hiến thân cho khoa học không? ”

(Theo mình được biết thì có nhiều mức điểm sàn để phân loại thí sinh, điểm sàn loại một thường là những khoa, những trường trọng điểm cả nước của Trung Quốc, không giống như Việt Nam ở Trung Quốc tất cả học sinh đều thi 6 môn, sau khi biết điểm mới đăng kí vào trường mình chọn, sau đó các trường mới công bố điểm đỗ chính xác một lần nữa, chính vì thế anh quay phim mới nói là tâm tình bất an thi vào đại học trong khi đã qua điểm sàn ^^)

“Cũng không coi là thế,” Anh rút một lá bài đặt lên bàn, “Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ được ngoài nghiên cứu khoa học ra thì còn có thể làm gì nữa.”

….Anh quay phim im lặng.

Hồng Hiểu Dự chậc chậc miệng: “Thầy Châu Sinh, đừng có cảm giác xa cách thế, nói mấy chuyện đại chúng đi?”

“Được, cô nói đi.”

“Anh có sở thích… tầm thường nào không?” Hiểu Dự hỏi anh.

“Rất nhiều, ví dụ như xem phim truyền hình.”

“Xem ti vi? Không được coi là tầm thường à nha,” Hiểu Dự cười mấy tiếng, “Bình thường thứ anh xem nhiều nhất là gì?”

“Cỗ máy thời gian.”

“Bình thường, bình thường,” Hiểu Dự cuối cùng cũng đã tìm lại được tự tin của người bình thường, “Hóa ra giáo sư hóa học cũng thích xem phim xuyên không, còn là cỗ máy thời gian nữa, bạn trai thời đại học của tôi cũng rất thích xem, xem đúng bốn lần liền.”

“Có thể tôi đã xem hơn bảy mươi lần,” Châu Sinh Thần không để ý lắm mà cười cười: “Nói chính xác một chút là bảy mươi chín lần.”

… Hồng Hiểu Dự cũng im lặng.

Cả buổi chiều, mấy người này đều phân cao thấp cùng 112 quân bài, cậu sinh viên của Châu Sinh Thần hiển nhiên rất sùng bái anh, thỉnh thoảng lại lộ ra một số chuyện dọa người, tuy nhiên đại đa số đều có liên quan đến nghiên cứu khoa học. Bọn họ nghe không hiểu chỉ liên tiếp biểu đạt vẻ mặt phâm phục.

Đến sẩm tối, người trong trà lầu cũng dần ít đi.

Mà quyển tạp chí trong tay Thời Nghi cũng không lật quá ba trang.

Sắc trời dần tối, chỗ cửa sổ này cũng hơi lạnh, nhân viên của tiệm tới đóng cửa sổ, còn ân cần mang đến cho mấy người một đĩa điểm tâm nhỏ, Hồng Hiểu Dự cuối cùng nhớ đến cô, người tồn tại như không khí này: “Cậu xem gì đấy?”
“Thoát Bắc Giả.” Thời Nghi phất phất quyển sách trong tay, “Nói về bắc Triều Tiên.”

“Cái gì gọi là “Thoát Bắc Giả”?” Hà Thiện ném hai quân bài xuống, hiểu kì hỏi.

“Một số người không chịu nổi cuộc sống ở Bắc Triều Tiên, có thể lựa chọn đến Trung Quốc, Hàn Quốc, trên ý nghĩa nhất định bọn là người không có quốc tịch, không có tổ quốc,” giọng nói của Châu Sinh Thần rất bình ổn, không có bất cứ tình cảm thừa nào, “Nếu như bị bắt về nước thì có thể bị phán quốc tội.”

“Phán quốc tội? Nghiêm trọng thế sao?” Hà Thiện xuýt xoa, “Mắc tử tội cũng muốn đào tẩu?”

Anh quay phim cười, vỗ vai cậu ta nói: “Tôi đã từng phỏng vấn một số người trốn khỏi Triều Tiên, bọn họ nói mỗi người nhắc đến ai trong nhà mình bị đói chết đều cảm thấy rất bình thường, nếu như là cậu thì cậu có trốn không?”

Anh quay phim nói cứ như là có thật.

Thời Nghi kéo đĩa điểm tâm qua, chọn một cái nhìn có vẻ ngon mắt, cắn một miếng.

Không ngờ bỗng nhiên Châu Sinh Thần dùng ngón tay lật quyển sách trong tay cô sang trang khác. Lúc này cô mới phát hiện, tuy Châu Sinh Thần đang cùng bọn họ đánh bài nhưng ánh mắt lại rơi trên tạp chí.

Anh đọc xong mấy hàng chữ cuối cùng, thu ánh mắt lại rồi nhìn những quân bài trong tay mình, rút ra hai quân thoải mái ném lên bàn.

Hồng Hiểu Dự vẫn còn hưng phấn nói về “Thoát Bắc Giả”, liếc nhìn quân bài anh đánh qua lập tức rên rỉ: “Thôi xong, thua rồi.”

Cứ như vậy mà tiêu phí cả buổi chiều, đến khi bọn họ ra hỏi trà lầu thì trời cũng đã tối rồi. Anh quay phim nhiệt tình nói muốn mời mọi người ăn tối, không ngờ Châu Sinh Thần nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Buổi tối tôi còn phải họp.” Hà Thiện là trợ lý của anh trong mấy tháng ở Tây An này, dẫu rằng có lòng ăn cơm nhưng chỉ có thể cùng anh trở về Sở nghiên cứu.

Hai nhóm tách nhau ra, Châu Sinh Thần cùng Hà Thiện đi bus.

Nhóm Thời Nghi lại ở bên khác đợi taxi, cách một con đường xa xa cũng có thể nhìn thấy đối phương.

Châu Sinh Thần đứng trong đám người đông đúc đợi xe 400 trở về Sở nghiên cứu, lúc này đang là giờ cao điểm nên ba bốn xe đến liên tiếp đều chật kín hết chỗ.

Nơi cách chỗ anh hơn mười mét cũng do đông người nên không chiếm được taxi.

Thời Nghi không hề có chút không kiên nhẫn đợi xe nào hết.
Cô cảm thấy như vậy cũng tốt, nơi cách không xa kia chính là Châu Sinh Thần, Hà Thiện bên cạnh đang càu nhàu gì đó với anh, nụ cười trên mặt anh hiện lên rất nhanh, nói chuyện vài câu, cũng không hề có vẻ vội vã.

Thời Nghi nhìn anh, đang đoán xem anh sẽ nói những lời như thế nào để an ủi cậu nghiên cứu sinh bên cạnh.

“Chưa từng ngồi xe 400 thì em tuyệt đối không thể cảm nhận được cái gì gọi là giao thông công cộng đông đúc,” Anh quay phim nhìn Châu Sinh Thần vừa cười vừa cảm thán, “tuy nhiên chúng ta cũng chẳng kém, còn không biết ai có thể lên xe trước ấy.”
“Hay là chúng ta bắt được xe rồi cho bọn họ đi cùng luôn?” Thời Nghi lập tức đề nghị.

“Chúng ta bây giờ vẫn còn đứng trong biển người, tiền đồ mờ mịt ấy,” Hiểu Dự bị cô trêu cho cười, ghé vào vai cô thấp giọng nói, “người đẹp Thời Nghi, bắt đầu từ hồi học mẫu giáo, cho dù ai muốn diễn công chúa, hoàng từ thì cậu đều là công chúa. Vì thế yên tâm làm công chúa đi, anh chàng kia dường như thực sự chẳng có ý gì với cậu đâu, câu nói đó nói thế nào nhỉ? Cậu không phải ly trà đó của anh ta.”

Trong lúc Hiểu Dự nói mấy câu thì lại có một chiếc xe bus vào bến.

Châu Sinh Thần và Hà Thiện cuối cùng cũng chen được lên xe, biến mất trong tầm mắt của Thời Nghi, từ đầu đến cuối Châu Sinh Thần đều không hề nhìn về phía này một lần nào.

Phim Cỗ máy thời gian là một bộ phim của TVB do Cổ Thiên Lạc đóng vai chính.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41641


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận