Cốt Cách Mỹ Nhân Chương 9


Chương 9
Thời Nghi dùng tay khẽ xoay chiếc nhẫn, thành thực trả lời: “Hơi rộng một chút, nhưng mà sẽ không bị rơi ra đâu.”

Chỗ Trấn giang này tuy là quê gốc của bố Thời Nghi nhưng họ không thường về đây.

Trấn Giang có phần tương tự với đa số các thành phố Giang Nam khác là đều có hồ, cũng sẽ có chùa, còn có những rặng núi và những câu chuyện. Xe đến gần bên hồ, từ đó nhìn ra ngoài thì có thể nhìn thấy chùa Kim Sơn mờ ảo trong màn mưa.

Buổi sáng vẫn còn là trời nắng thế mà hiện tại đã có dấu hiệu mưa lớn.

Sẽ dừng ở gần đây hay là sẽ tiếp tục đi tiếp?

 

Cứ cách vài phút thì cô lại đoán xem xe có thể dừng lại bất cứ lúc nào hay không.

Đáng tiếc, chiếc xe cứ đi về phía nam, lên đến núi cũng vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

Đường trong núi bị mưa bụi phủ lên vô cùng thú vị.

“Mẹ tôi,” Bỗng nhiên Châu Sinh Thần lên tiếng, “bà có thể sẽ đối xử với em hơi lạnh nhạt.”

Thời Nghi nghe ngữ khí của anh có phần nghiêm túc, không khỏi lại căng thẳng: “Do gia đình em quá bình thường à?”

“Không phải nguyên nhân của em, là do gia đình tôi có phần đặc biệt.”

Điều này rất rõ ràng.

Thời Nghi vô thức xoay chiếc vòng ngọc khảm vàng trên cổ tay: “Vậy có điều gì kiêng kị không? Ví dụ như mẹ anh không thích người khác nói gì? Hoặc là gặp mặt rồi thì có điều gì cần đặc biệt chú ý không?”

“Không có điều gì kiêng kị cả,” Anh nói, “người nhà tôi cũng không phải là dã thú. Chỉ có điều em không phải là cô gái mà bà biết, có thể bà sẽ phải cần một chút thời gian để hiểu em.”

Cô ừ một tiếng.

Nghĩ đến lời anh từng nói: “Anh nói anh có tư liệu đầy đủ về em, thậm chí là người nhà của em”

“Rất chi tiết,” Anh nói đơn giản, “chi tiết đến mức có tư liệu từng năm của em từ nhỏ tới lớn.”

Thời Nghi có phần không dám tin.

“Chúng ta–” Dường như anh nhớ đến hôm gặp mặt lần đầu, chậm rãi cười nói, “quen biết quá đặc biệt cho nên cần một chút trình tự cần thiết để tìm hiểu em.”

Cô không ngờ tới chuyện lãng mạn như vậy bị anh nói là có ý tiếp cận.

Tuy nhiên mấy giây sau thì đã bình thường trở lại, thực sự là cô có ý tiếp cận anh. Nếu như nói là vô ý thì e rằng đến bản thân cô cũng chẳng tin được.

Cánh tay anh đặt lên tay vịn bằng gỗ, hơi cúi người dường như muốn cởi áo khoác ra. Do người cao, không gian trong xe lại không đủ để anh giơ tay nên động tác cởi áo ra hơi có phần không được tự nhiên. Thời Nghi tiện tay giúp anh kéo một bên tay áo, giúp anh cởi ra.

Hai người, một người cảm thấy gò bó nên cởi áo khoác ra, còn người còn lại thì thuận tay giúp đỡ.

Cô giúp đỡ như vậy nên cô cầm luôn áo khoác.

Áo khoác còn mang theo một chút hơi ấm, cô ôm áo, bỗng nhiên có phần ngây ngẩn.

“Để tôi cầm.” Châu Sinh Thần vừa nói vừa nhận lấy cái áo rồi đặt nó lên đùi mình.

Chỉ một chi tiết xen giữa nhỏ như vậy, không hiểu sao liền khiến cho giữa hai người hơi có sự thân mật. Cô cảm thấy tim đập có phần dồn dập liền nghiêng đầu nhìn rừng núi trong màn mưa, cô thực sự là không thể quên nổi anh, còn anh thì sao? Tại sao bỗng nhiên đính hôn? Nếu như theo những lời anh đã nói là “cần đính hôn với một người,” rốt cuộc là vì sao cần.

Cô không hiểu mà suy nghĩ câu hỏi này.

Không biết cô và anh, phải làm một đôi vợ chồng chưa cưới như nào.

Châu Sinh Thần thấy cô giống như xuất thần thì cũng không làm phiền cô, anh quen ở một mình nên đương nhiên cũng quen không làm phiền người khác.

Đến khi cuối cùng nhìn thấy có kiến trúc xuất hiện thì đồng thời cũng nghe Châu Sinh Thần nói: “Dần dần em sẽ hiểu, không phải tôi đang nghi ngờ em, những cái này đều là một chút trình tự cần thiết.” Anh nói lạnh lùng nhưng chậm rãi, ngữ khí không có gì đặc biệt nhưng hiển nhiên là vì để cho cô thoải mái hơn một chút. Thời Nghi quay đầu lại cười với anh: “Dần dần anh cũng sẽ hiểu, con người em rất độ lượng, thường thì chuyện nhỏ đều sẽ chẳng tức giận.”

Xe dừng trước một biệt thự vô cùng cổ xưa, trước cửa có người đứng hầu.

Lúc anh xuống xe, đưa áo khoác cho cậu thanh niên đứng hầu ngoài cửa, tay cầm ô quay người nhìn Thời Nghi rồi làm một tư thế khoanh tay: “Như thế này có được không?”

Cô gật đầu, cảm thấy hai người đúng thật là giống đang diễn kịch.

Châu Sinh Thần hơi cúi người, hạ thấp độ cao cô bước ra từ trong xe, Thời Nghi đưa một chân ra ngoài giẫm lên nền đất ướt, nhanh chóng khoác lấy cánh tay anh. Cô mặc sườn xám dài tay, anh lại mặc áo sơ mi mỏng manh, cách hai lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia.

Cô suy nghĩ lung tung mà đi khoảng mấy chục bước rồi mới chăm chú nhìn toàn bộ nơi này.

Tuy rằng là biệt thự cổ nhưng thoát nước cực kì tốt.

Mưa lớn như vậy nhưng trên cả đường đi đều không hề bị đọng nước.

“Từ nhỏ anh sống ở đây à?” Cô mờ mịt đánh giá cảnh vật ven đường.

“Trước mười bốn tuổi có ở một thời gian,” Anh nói, “thời gian không lâu.”

Cô gật đầu.

Do anh nói đã từng ở đây nên nhất thời cảm thấy biệt thự cổ dưới màn mưa này có thêm ba phần thân thiết.

Thường xuyên gặp phải những người đi qua vội vàng, nhưng đều là đi qua từ cửa bên, đường nhỏ, nhìn thấy Châu Sinh Thần đều dừng bước, cúi người, người ở xa thì không lên tiếng, người ở gần thì chào một tiếng cậu cả. Thời Nghi nghe một từ huyền diệu như vậy liền liếc anh, nhưng anh lại vô cùng lạnh nhạt, đa phần đều chẳng phản ứng gì.


Chỉ nói với cậu thanh niên dẫn dường, trực tiếp đi gặp bà chủ.

Châu Sinh Thần lúc ở sân bay vội vội vàng vàng, Châu Sinh Thần ở Thanh Long tự thỉnh thoảng nói cười, Châu Sinh Thần ở Thượng Hải có vẻ thần bí đều không có chút liên quan gì đến con người này hiện nay.

Cho đến khi hai người đi vào đình trú mưa, có người cẩn thận giúp bọn họ lau sạch vết nước trên giày thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Trong đình trú mưa vốn có mười mấy phụ nữ trung niên và các cô gái đều đang khẽ cười, đang nói chuyện, đến khi bọn họ bước vào thì đều đứng dậy rất tự nhiên hoặc là ngồi nghiêm túc hơn.

Tất cả ánh mắt đều mơ hồ dừng trên người cô.

Mà Châu Sinh Thần cũng chẳng hàn huyên với bất kì ai, dường như anh chẳng quen biết bọn họ vậy.

Chỉ có người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở góc phía Tây Bắc không hề có chút thay đổi nào.

Đơn giản chỉ nhìn dáng vẻ, tư thế ngồi, Thời Nghi đại khái đã đoán ra, người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ vô cùng đoan chính này là mẹ của Châu Sinh Thần. Cùng với lúc cô suy đoán thì người phụ nữ kia đã lên tiếng: “Cô này là?”

“Cô ấy chính là Thời Nghi.” Châu Sinh Thần giữ lấy bàn tay khoác tay mình, nắm nhẹ.

Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có chút không hiểu lắm.

Thời Nghi nghe thấy tim của mình đập dữ dội trong lồng ngực, nó bất an, thấp thỏm.

Mẹ Châu Sinh Thần nhìn cô mấy giây, chậm rãi nở nụ cười nhẹ: “Cô Thời Nghi, chào cô.”

“Bác gái, cháu chào bác ạ.” Cô nói.

Giọng nói điềm đạm, nhẹ nhàng đi vào tai mỗi người.

Cô khiến bản thân cười một cách vô cùng khiên tốn, tiếp nhận ánh mắt đánh giá của mẹ anh.

Tiếng mưa rất lớn phủ lên bầu không khí hiện tại.

Không biết tại sao cô cảm thấy mẹ anh không hề đơn giản “lạnh nhạt” như anh đã nói mà là thực lòng không thích cô.

Những chuyện kế tiếp cũng đã kiểm chứng cho cái sự thật này.
Mẹ của Châu Sinh Thần chỉ vô cùng nhã nhặn hỏi cô đã ăn trưa chưa, sau khi biết Thời Nghi vẫn chưa ăn liền tự nhiên nhẹ nhàng nói: “Cô Thời Nghi, rất xin lỗi. Mấy ngày Thanh minh này cũng là ngày hàn thực của nhà họ Châu, sẽ không đốt lửa nấu ăn nên ta không giữ cháu lại ăn trưa, để con trai ta tận tình tìm một nơi thích hợp ở Trấn Giang chiêu đãi cháu có được không?”

Lệnh đuổi khéo khách rất uyển chuyển.

Cô hoàn toàn không có sự lựa chọn, chỉ thuận theo mà gật đầu, nói cảm ơn bác.

Rồi nhìn mẹ anh được người bên cạnh đỡ lấy đứng lên từ ghế, dù bận bịu nhưng vẫn ung dung cuốn lại áo choàng: “Xin lỗi cô Thời Nghi.” Bà vẫn cười, sau khi gật đầu với Thời Nghi thì vỗ nhẹ tay phải của Châu Sinh Thần: “Sau khi đưa cô Thời Nghi về thì đến nói chuyện với mẹ, lâu ngày không gặp mẹ con ta đều xa lạ mất rồi.”

Giọng nói của Châu Sinh Thần không có bất cứ tình cảm nào: “Tối nay con có thể sẽ không về.”

“Nếu như tối nay không có thời gian vậy thì sáng mai.”

Ánh mắt hai mẹ con giao nhau rồi rời đi, mẹ anh rời khỏi đình trú mưa để lại những người không liên quan trong cái đình này, họ tiếp tục dùng đủ vẻ mặt khác nhau đánh giá Thời Nghi. Châu Sinh Thần nắm tay cô: “Chúng ta đi.”

Dù cho cô đã có chuẩn bị thì vẫn lúng túng như cũ.

Quần áo chăm chút như vậy, cuộc gặp mặt chờ đợi lo lắng không yên lại kết thúc qua loa, điều này Thời Nghi chưa từng nghĩ tới.

Sau đó hai người lại lên xe rời khỏi nơi ấy, từ biệt thự cổ nồng đậm cảm giác lịch sử đi vào thành phố hiện đại.

Hai người ăn cơm trưa trong một căn phòng có cửa sổ gần hồ trên lầu hai.

Cô không ăn gì nhiều chỉ uống trà nóng, nhìn anh ăn.

Càng tiếp xúc nhiều thì càng có thể nhìn ra, từ nhỏ anh được dạy bảo cực kì tốt.

Thậm chí tư thế tay cầm đũa, thói quen gắp đồ ăn cũng vô cùng chặt chẽ cẩn thận. Trong quy củ có chút tùy ý, điều này e rằng chính là tính cách của anh khiến nó trở thành như vậy.

“Tôi tưởng rằng trước đó tôi đã nói với em phản ứng của bà, em sẽ làm tốt công tác chuẩn bị,” Châu Sinh Thần nhấp một ngụm trà, tùy ý nói, “ít nhất khiến bản thân sẽ không buồn như vậy.”

Cô cười xấu hổ: “Em không ngờ tới mẹ anh sẽ bài xích em như thế.”

“Chuyện tôi đính hôn trong mắt bà là một chuyện vô cùng quan trọng, hơn nữa bắt đầu từ lúc tôi mười mấy tuổi đã chọn một số ứng viên thích hợp để làm vợ tôi,” Anh khẽ dựa vào ghế, lời lẽ rất nghiêm túc, “một người đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng từ mười mấy năm trước nay lại phát hiện ra rằng cuối cùng nó chẳng có chút tác dụng nào, mất mát là điều khó tránh.”

Cô bừng tỉnh, chẳng trách ánh mắt mẹ anh nhìn cô, có nghi vấn cũng có mất mát.

Tuy nhiên mười mấy năm trước đã bắt đầu chọn vợ cũng thực sự là lần đầu nghe thấy.

“Bác chọn ra một số, sau đó sẽ cho anh lựa chọn cuối cùng à?”

Anh nhấp một ngụm trà, có ý bỏ qua câu hỏi này.

Cô cúi đầu thầm nghĩ, tại sao anh lại cứ có thân thế khiến người khác khó có thể tiếp cận vậy.

Nhưng cũng chỉ có như vậy mới coi như xứng với anh.

“Vẫn còn giận à?” Anh hỏi cô.

Thời Nghi hé miệng muốn cười nhưng không cười lên, chỉ đành nói đùa: “Không hề, chỉ là hiếu kì người nhà anh có thể để anh chọn vợ của mình như thế nào.”

“Rất hiếu kì?”

“Hơi hơi,” cô cố ý làm khó, “nếu như anh chịu nói cho em, nói không chừng em thấy thú vị sẽ không giận nữa.”

Dường như anh đang suy nghĩ: “Nếu như em có thể vui lên thì có thể suy nghĩ để em biết.”

Anh lập tức nghiêng đầu, gọi chú lái xe trung niên đứng đợi ngoài cửa nào nói gì đó.

Chú lái xe không kìm nổi nụ cười, khó hiểu nhìn Thời Nghi.

Lâu sau chú lái xe quay lại mang theo một quyển vô cùng dày và nặng mới lấy từ nhà tới. Thời Nghi mở ra xem, quả nhiên là giới thiệu nhân vật vô cùng tường tận. Có lẽ người chuẩn bị quyển sách này không thích cảm giác ảnh chụp rõ nét phối với chữ viết nên đều là những bức họa thủ công.

“Thật sự là có người chịu đem con gái in vào trong này cho anh xem sao?” Cô mở ra như vậy cũng thấy không được tự nhiên, thực sự không dám tưởng tượng Châu Sinh Thần cầm cái này, bên cạnh còn có người hỏi anh có hảo cảm với ai.

“Đều là những nhà có quan hệ nhiều đời với nhà họ Châu Sinh.”

Cô ừ một tiếng, ngại không dở tiếp nữa: “Anh thực sự giống tướng
quân, vương hầu ngày xưa, quy củ cưới vợ phức tạp như vậy.”

Tuyển chọn con gái nhà có điều kiện, xứng với ngày sinh tháng đẻ, phương thức vô cùng chính thống.

Nhưng nếu xuất hiện ở thế kỉ hai mươi mốt thì có huyền diệu quá không?

Anh phải có gia đình như thế nào mới có thể khiến cho những thiên kim tiểu thư này cam tâm tình nguyện tặng ảnh chứ. Tuy Thời Nghi đã từng nghe nói bây giờ có rất nhiều công ty gia tộc đều có gia đình to lớn của mình, mà con gái sẽ luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, sinh ra là vì hôn nhân môn đăng hộ đối.

Tuy cô nghe tin vỉa hè những cũng hiểu rằng hôn nhân môn đăng hộ đối như thế, điều cần nhất là sức hút của tài sản.

Cô nghĩ càng nhiều thì càng muốn nhìn anh.

Châu Sinh Thần ngược lại lại chuyển ánh mắt đến tay cô: “Hai cái nhẫn này có vừa tay em không?”

Thời Nghi dùng tay khẽ xoay chiếc nhẫn, thành thực trả lời: “Hơi rộng một chút, nhưng mà sẽ không bị rơi ra đâu.”

Anh gật đầu.

“Sao thế?”

“Đại để biết được kích cỡ của em, lúc chọn nhẫn đính hôn sẽ không xảy ra sai sót.”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41657


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận