Buổi tối, cô mặc lễ phục mà Tư Kình Vũ đã chuẩn bị sẵn, kéo tay hắn đi vào khách sạn lớn. Đây là một phiên đấu giá tư nhân, có mặt đều là những người thượng lưu trong xã hội. Vật phẩm đấu giá là nhãn hiệu Âu Dạ nổi tiếng của nước Pháp. Đây là một nhãn hiệu rất lâu đời, đến nay đã có hơn ba trăm năm lịch sử. Người tổ chức phiên đầu giá lần này lại chính là bạn tốt của Tư Kình Vũ, tên hắn là Âu Dạ.
Tư Kình Vũ kéo Nhan Nghiên đi vào. Một người đàn ông tóc vàng rất đẹp trai, mặc áo bành tô đi tới, dùng tiếng phổ thông rất lưu loát chào hỏi: “Vũ, anh đã đến rồi! Vị tiểu thư xinh đẹp này là hôn thê của anh sao?”
Thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, ngẩn người. Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là sư phụ của cô. Mà đây cũng là lần đầu tiên cô biết, sư phụ mình hóa ra là Âu Dạ Mạch Hoa Khắc. Con trai trưởng của gia tộc Mạch Hoa Khắc trong giới quý tộc Pháp, cũng là tổng giám đốc tập đoàn Âu Dạ. Âu Dạ có xuất thân là thiên chi kiêu tử, cha hắn là bá tước, mẹ hắn sinh ra hắn không lâu thì qua đời. Cha mẹ hắn vì muốn người đời biết rõ hắn đặc biệt đến thế nào nên mới gọi hắn là Âu Dạ, cùng tên với tập đoàn gia của gia tộc bọn hắn.
Tư Kình Vũ ôm eo Nhan Nghiên nói: “Đây là bạn gái tôi, tên cô ấy là Nhan Nghiên. Nhan Nghiên, vị này là tiên sinh Mạch Hoa Khắc!”
Tư Kình Vũ và Mạch Hoa Khắc tiên sinh dường như rất thân thuộc, nói chuyện cũng rất tùy ý. Cô nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của sư phụ, đây là lần đầu tiên cô gặp sư phụ cười rõ ràng như vậy. Cô vươn tay nói một cách cứng ngắc: “Xin chào tiên sinh Mạch Hoa Khắc.”
“Cô có thể gọi tôi là Âu Dạ, cô là bạn gái của Vũ, đương nhiên cũng là bạn của tôi”. Mạch Hoa Khắc đứng cạnh Tư Kình Vũ, da của hắn khá trắng, ngũ quan tinh tế, nhìn có vài phần âm nhu xinh đẹp. Nhan Nghiên thật sự không nghĩ tới thân phận của sư phụ mình là như vậy. Cô vẫn cho rằng sư phụ và Tư gia có thù oán, nếu không đã chẳng khổ tâm bày mưu nhiều năm đến thế. Nhưng bây giờ xem ra, hắn và Tư Kình Vũ có giao tình rất sâu, vậy tại sao hắn lại muốn đối phó với Tư gia?
“Được, Âu Dạ!” Biểu lộ của Nhan Nghiên vẫn cứng ngắc, liếc mắt thấy thư ký của Tư Kình Vũ nắm tay Tử Hằng dẫn đến, cô lễ phép xin lỗi không tiếp được rồi đi về phía Tử Hằng.
“Đứa bé kia là ai? Nó với anh có vài phần giống nhau.” Âu Dạ hứng thú nhìn Nhan Nghiên dắt tay Tử Hằng đến chỗ ghế sô pha, “Sao bạn gái anh lại có con lớn như vậy?”
“Đó cũng là con tôi”, Tư Kình Vũ cảm thấy chỗ này không thích hợp để nói chuyện, “Hôm nào đó tôi sẽ nói rõ ràng với anh sau, đi theo tôi, tôi giới thiệu con tôi với anh”.
Trong mắt Âu Dạ hiện lên cảm xúc khác thường, nhưng dù sao trong quá khứ, Tử Hằng vẫn chưa từng gặp hắn nên hắn hoàn toàn không lo lắng.
Tử Hằng đối với việc này tỏ ra hết sức bất mãn, cậu không thích những nơi như thế này. Cậu bất lực nhìn Nhan Nghiên: “Tiểu Nghiên, tại sao lại dẫn con đến chỗ này. Con không thích nhiều người như vậy, chúng ta về nhà được không?”
Nhan Nghiên lúc này mới nhớ ra, những bữa tiệc trước đây đều không để lại cho Tử Hằng ấn tượng tốt cho nên cậu bài xích theo bản năng.
“Hằng Hằng sao vậy? Bộ dạng của con như có thâm cừu đại hận vậy” Tư Kình Vũ kéo mặt con trai hỏi.
“Bố, con không thích ở đây”, Tử Hằng nói xong, thấy Âu Dạ đứng cạnh Tư Kình Vũ, cậu nghiêng đầu, chú tóc vàng này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi!
“Hằng Hằng, đây là tiên sinh Mạch Hoa Khắc, con có thể gọi là bác”, Tư Kình Vũ nhẹ nhàng giới thiệu, đối với hắn, Tử Hằng đã sáu tuổi, có thể bắt đầu bước chân vào thế giới của hắn được rồi. Không cần biết ra sao, chỉ cần làm cho mọi người đều biết đến con hắn.
“Cháu chào bác”, Tử Hằng lễ phép chào hỏi, nhưng cũng lập tức nói tiếp: “Bố, bác này nhìn rất quen! Tiểu Nghiên, có phải chúng ta đã từng gặp bác này không?”
Tim Nhan Nghiên ngừng đập, cô không nhớ là Tử Hằng đã từng gặp sư phụ, cho dù gặp rồi thì Tử Hằng mới vài tuổi cũng chưa nói được lời nào. Trí nhớ đứa trẻ này tốt vậy sao? Chuyện lâu như vậy rồi mà nó còn nhớ rõ. Cô cười nói: “Mẹ sao có thể từng gặp bác này chứ, Hằng Hằng, có phải con thấy bác dì nào đẹp thì đều từng gặp không?”
Tử Hằng rất muốn phản bác, nhưng Tiểu Nghiên đã nói chưa thấy bao giờ thì chính là chưa thấy bao giờ.
Lúc này, cửa ra vào chợt xôn xao, Tư Kình Vũ vừa quay đầu thì thấy một người cao lớn đi đến. Tuy hắn đã hơn năm mươi tuổi nhưng vóc dáng được giữ gìn rất tốt. Người đàn ông năm mươi tuổi, có nếp nhăn, tóc trắng, khuôn mặt thêm phần phúc hậu, ngược lại cũng có sức hút trí mạng! Tư Kình Vũ không ngờ Âu Dạ có thể mời Mạc Dật Hàm đến, ông ta hiện tại chính là quan lớn. Mà Tư Kình Vũ thấy người này, hiển nhiên là chẳng vui sướng gì.
Nhan Nghiên cũng nhận ra người này. Khi giúp Lập Hạ điều tra mẹ của cô ta, cô đã xem rất nhiều ảnh chụp của Mạc Dật Hàm. Nhưng những tấm ảnh ấy không lộ rõ sự phiêu dật dịu dàng của ông ta một cách chân thật như bây giờ, hai đầu lông mày thả lỏng, miệng nở nụ cười thản nhiên, xem ra bộ dáng được chăm chút vô cùng tốt.
“Hi, Mạc, thật vui vì ông đã đến”, Âu Dạ đi qua tiếp đón, nắm lấy tay ông ta: “Tôi tưởng là dạo này công việc của ông bề bộn nên không tới.”
“Âu Dạ cậu dùng chính nhãn hiệu của mình trong đất Trung Quốc này để bán hàng từ thiện, tôi đương nhiên là muốn đến ủng hộ rồi”, Mạc Dật Hàm cười ôn hòa, ánh mắt đặt trên người Tư Kình Vũ. Dù trở về sau hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Kình Vũ ông đã rất nhanh nhận ra chàng trai trẻ tuổi ấy chính là con của bà.
“Tư Kình Vũ, sao quan hệ của anh và Âu Dạ Mạch Hoa Khắc lại tốt như vậy?”, Nhan Nghiên nhìn về phía đám người đang hàn huyên, thấp giọng hỏi.
“Chỉ là ngẫu nhiên thôi! Anh đi Pháp điều tra và nghiên cứu trang phục mới cho Lang Ức, được một người bạn giới thiệu với Âu Dạ, sau đó quan hệ dần dà trở nên thân thiết”. Tư Kình Vũ không muốn nói nhiều về vấn đề này, hắn liền đi tới, chủ động vươn tay chào hỏi Mạc Dật Hàm: “Cục trưởng bận nhiều việc như vậy, được nhìn thấy ông ở đây thật sự là vinh hạnh”.
“Kình Vũ à”, Mạc Dật Hàm nhìn từ trên xuống dưới Tư Kình Vũ, “Đã lớn như vậy rồi, thời gian thực sự chẳng tha cho ai mà”.
Kình Vũ cười cười, bên kia Nhan Nghiên cũng đi tới. Khí chất của Mạc Dật Hàm thật phóng khoáng lễ độ, một bước chân cũng thật ôn hòa mà thân sĩ. Cô khó có thể tin được ông ta và Tống Ngọc San có tư tình. “Đây là bạn gái tôi, Nhan Nghiên và con trai tôi, Tử Hằng. Nhan Nghiên, đây là cục trưởng bộ ngoại giao mới nhậm chức, Mạc cục trưởng”.
“Xin chào, Mạc cục trưởng!”, Nhan Nghiên hào phóng vươn tay, người đàn ông trước mặt so với Tư Thành Đống tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu quả thật như chuyện kể, Tống Ngọc San và Mạc Dật Hàm từng có tình cảm, bà ta vứt bỏ Mạc Dật Hàm mà gả cho Tư Thành Đống đúng là việc khiến người ta ngạc nhiên.