Cao Quan xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Tác giả: Cách Ngư
Chương 415: Không vì cái gì cả!
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Cổ Lượng cảm động đến rơi nước mắt, hạ giọng nói:
- Bí thư Bành, đại ân không thể nào cảm tạ hết được, xin lãnh đạo xem hành động thực tế của tôi sau này!
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Cổ Lượng, điềm đạm nói:
- Công tác là trên hết, anh chỉ cần làm việc cho tốt, chính là hành động thực tế tốt nhất. Tôi tin tưởng năng lực của anh.
Có nhiều việc, cần phối hơp, báo cáo với đồng chí Tuyết Yến…
Bành Viễn Chinh cười, ám chỉ với Cổ Lượng một câu, ý tứ rất rõ ràng, Cổ Lượng là một người chuyên tâm trong công việc, về phần nắm giữ quyền lực, trấn áp những tình huống khó, không phải là sở trường của y, tốt nhất là giao cho Lý Tuyết Yến.
Cổ Lượng hiểu rõ, liên tục cảm ơn, sau đó lui về chỗ của mình.
Quý Kiến Quốc thấy cảnh Bành Viễn Chinh và Cổ Lượng đối ẩm nói chuyện một cách thân mật, có chút ghen tị, cắn chặt răng, quay đầu đi.
Quý Kiến Quốc không hiểu vì sao Bành Viễn Chinh lại chọn một người như Cổ Lượng. Y có năng lực gì? Quý Kiến Quốc thầm mắng.
Nhưng trong mắt cán bộ bình thường, ngay khi tổ chức bổ nhiệm tuyên bố, uy tín của Cổ Lượng đã lập tức bay lên.
Cho nên, phải nói, ở trong quan trường, nhiều khi, uy tín và và quyền lực có quan hệ trực tiếp. Mặc long bào vào, ăn mày cũng giống như hoàng đế!
Trong lòng Chử Lượng có ẩn ức, tâm trạng không vui, cũng uống nhiều hơn bình thường. Khi y tới mời rượu Bành Viễn Chinh, đã hầu như say mèm.
Chử Lượng bưng ly rượu đến trước mặt Bành Viễn Chinh, lớn tiếng nói:
- Bí thư Bành, tôi mời lãnh đạo một ly, xin lãnh đạo vui lòng, tôi xin cạn trước!
Chử Lượng uống cạn.
Bành Viễn Chinh hơi nhíu mày, cười nói
- Lão Chử này, tửu lượng của tôi có hạn, hôm nay uống đã nhiều, ngày khác chúng ta lại uống cho thống khoái, hôm nay đúng là chịu hết nổi rồi.
Bành Viễn Chinh nâng ly rượu lên, nhấp môi một chút.
Nếu là ngày thường, Chử Lượng tuyệt đối không dám “cà khịa” với Bành Viễn Chinh. Lãnh đạo nhấp môi là nể mặt lắm rồi, còn muốn gì nữa?
Nhưng hôm nay, trong lòng Chử Lượng có khúc mắc. Hơn nữa, lại nghĩ dù sao Bành Viễn Chinh cũng đã bị điều đi rồi, cho nên y ngang nhiên nói:
- Bí thư Bành, không nể tình rồi! Vừa rồi, lãnh đạo mới uống với Cổ Lượng đấy thôi!
Bành Viễn Chinh nhướng mày, cố kìm chế vẻ không vui.
- Chử Lượng, anh say rồi, Bí thư Bành dã uống quá nhiều, không thể uống nữa!
Lý Tuyết Yến bất mãn đứng dậy, từ chối giùm Bành Viễn Chinh.
- Lão Chử, tôi uống thêm một chút, quan trọng không phải là rượu, chừng mực là được, cảm ơn.
Bành Viễn Chinh không muốn xảy ra chuyện không vui, lại nâng ly lên nhấp một ngụm.
Với thân phận và địa vị của Bành Viễn Chinh, hắn có thể nhân nhượng như vậy là đã nể mặt Chử Lượng lắm rồi.
Nhưng Chử Lượng gần như say mèm, trong lòng đang chất chứa những cảm xúc tiêu cực, thậm chí còn có ý niệm “bất kể”, không thể khống chế được.
- Bí thư Bành, không cho lão Chử này mặt mũi rồi! Không nể tình!
Chử Lượng lè nhè, khoa tay múa chân.
Lý Tuyết Yến giận dữ, đang định gọi người đỡ Chử Lượng đi chỗ khác, Bành Viễn Chinh đã ngăn cô lại, nắm lấy cánh tay Chử Lượng, đưa y sang một bên.
- Bí thư Bành, vì sao?!
Chử Lượng dựa vào tường, nhìn thẳng vào Bành Viễn Chinh, hơi thở dồn dập.
- Xin lãnh đạo cho tôi một đáp án, vì sao?!
Bành Viễn Chinh nhìn Chử Lượng, bình thản nói:
- Không vì cái gì cả!
Nếu anh nhất định phải hỏi tôi vì sao, tôi hỏi lại anh: vì sao anh là lãnh đạo thị trấn, trong khi đa số đồng chí ở đây đều là cán bộ bình thường? Anh nói cho tôi biết, vì sao? Vì anh công tác xuất sắc hơn người khác chăng? Trong thị trấn, biết bao nhiêu đồng chí lão thành, bất kể là về mặt công tác hay các mặt khác đều không kém anh, nhưng vì sao đến giờ vẫn không được đề bạt?
Tuy anh là lãnh đạo, nhưng thật ra anh cũng chẳng hơn gì người khác. Tuy nhiên, anh tiến lên, anh chính là lãnh đạo. Tương tự như vậy, người khác tiến lên, anh không tiến lên, anh sẽ bị người khác lãnh đạo! Đừng oán giận, oán giận cũng vô ích!
Vẫn là câu nói kia của tôi: điều chỉnh tốt tâm tình của mình, thể hiện được vị trí của mình, làm việc cho thật tốt!
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Chử Lượng một cái, xoay người đi ra khỏi nhà ăn.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng thấy vậy, vội đuổi theo.
Sắc mặt Chử Lượng tái nhợt, tựa vào tường, cả người vô lực, cảm giác say dâng trào, mắt nổ đom đóm, hai chân mềm nhũn, ngã lăn quay dưới chân tường.
Một cán sự Phòng Đảng chính thấy vậy, giật mình kêu lên một tiếng, chạy tới đỡ y.
- Viễn Chinh!
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng gọi:
- Sao anh lại muốn đi?
Bành Viễn Chinh bopps bóp trán, cười khổ nối:
- Tuyết Yến, tôi thấy không ổn, không uống nổi nữa, tôi về nghỉ đây.
Lý Tuyết Yến gật đầu, dịu dàng nối:
- Được, anh về nghỉ đi, tôi sẽ quay lại tiếp bọn họ. Anh định khi nào đến huyện Lân? Ngày mai, nếu không có chuyện gì, tôi muốn một mình ăn với anh bữa cơm.
- Thứ Tư, ngày 3 tháng 6, Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tống muốn đích thân đến huyện Lân tuyên bố bổ nhiệm, tôi cùng đi với ông ấy.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Được, ngày mai tôi mời cô đi ăn cơm Tây.
- Chử Lượng uống say, anh đừng để ý, tốt xấu gì y cũng đi theo anh một thời gian dài như vậy.
Lý Tuyết Yến liếc thấy Cổ Lượng sắp đi tới, liền hạ giọng nói.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Tôi chấp nhặt y làm cái gì. Gặp chuyện không như ý đương nhiên có tâm trạng, nhưng không thể ánh hưởng đến công tác và đại cục…
Bành Viễn Chinh còn chưa nói hết, Cổ Lượng đã hổn hển chạy tới:
- Bí thư Bành, lãnh đạo muốn đi, tôi phái xe đưa lãnh đạo về.
- Ừ, cảm ơn.
Bành Viễn Chinh gật đầu, lại vỗ vai Cổ Lượng:
- Lão Cổ, làm cho tốt, phối hợp chặt chẽ với đồng chí Tuyết Yến! Hẹn gặp lại!
Lái xe đưa xe tới, Bành Viễn Chinh lên xe, vẫy tay chào Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng.
Nhìn theo chiếc xe biến mất trong màn đêm, Lý Tuyết Yến sải bước quay về phòng ăn, thấy mọi người vẫn đang vui vẻ ăn uống, bỗng dưng bực bội lớn tiếng:
- Thôi được rồi, mọi người đừng uống nữa! Mau tan cuộc đi! Ngày mai còn phải đi làm!
Ngô Minh Quánh bưng ly rượu dứng dậy, say khướt gọi:
- Bí thư Lý, Bí thư Bành đâu? Tôi còn chưa mời rượu cậu ấy!
Cổ Lượng cười dàn xếp nối:
- Được rồi, tất cả mọi người về sớm chút đi, Bí thư Bành có việc, đã đi trước.
Quý Kiến Quốc đứng dậy, mặt mày sa sầm bước đi, Ngô Minh Quánh thấy không khí không ổn, cảm giác say tiêu tan phân nửa, cười hắc hắc ngồi xuống.
…
Hồng Kông. Hôm nay tập đoàn Hoa Vũ chính thức đưa ra thị trường, sau khi tham dự tiệc tối chiêu đãi, Phùng Thiến Như vội trở lại khách sạn, cầm điện thoại gọi về Tân An.
Bành Viễn Chinh vừa tắm rửa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, chuông điện thoại chợt vang lên. Hắn cầm điện thoại lên, vừa a lô một tiénge, đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Phùng Thiến Như:
- Viễn Chinh, là em.
- Thiến Như, buổi tiệc kết thúc rồi à? Anh cũng vừa uống một bụng rượu, hôm nay Ban Tổ chức cán bộ tuyên bố bổ nhiệm, các đồng chí trong thị trấn tiễn đưa!
Bành Viễn Chinh cười nhẹ.
- Anh đừng uống nhiều quá!
Phùng Thiến Như dịu dàng nói:
- Em còn phải ở Hồng Kông hai ngày,
- Huyện Lân.
- Huyện Lân…Em nhớ đó là một huyện vùng núi? Có phải huyện mà lần trước em cùng với Vương An Na và Vương Bưu tới?
Phùng Thiến Như kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
- Đó là một huyện khá nghèo, nhưng cảnh quan không tệ.
Phùng Thiến Như cười:
- À, Viễn Chinh, công ty Hoa Vũ đã nghiên cứu phát triển ra một phần mềm truyền tin tức thời (1) trên Inte, đang chuẩn bị thí nghiệm mở rộng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, vui vẻ nói:
- Thiến Như, phần mềm này khá lắm. tiềm tàng một thị trường khổng lồ, nếu các em làm tốt, chỉ bằng vào phần mềm này, công ty của các em có thể dễ dàng đứng vững hai mươi năm trên thị trường! Phần mềm đã được đặt tên chưa?
- Bọn em bàn bạc nhiều lần, định gọi là Hoa Vũ thông, viết tắt là HVT.
Bành Viễn Chinh bật cười:
- Thiến Như, cái tên này không hợp thời, rất khó gọi, khó nhớ, không tiện để mở rộng thị trường. Anh nghĩ gọi nó là MM đi, dễ đọc, dễ nhớ. Nếu công ty em lại thiết kế một hình ảnh sản phẩm sinh động và nổi bật một chút, nhất định nó sẽ là một ứng dụng được sử dụng rộng khắp cùng với đà mở rộng của Inte.
- MM? Tên này có nghĩa gì?
Phùng Thiến Như hỏi.
- Mega mét, một triệu mét. Đây là từ tiếng Anh, có thể hiểu là trên Inte, khoảng cách cũng không phải là khoảng cách.
Phùng Thiến Như nghe vậy mừng rỡ:
- Viễn Chinh, ý kiến này rất hay, tôi lập tức gọi cho chị An Na, nói chuyện này.
- Nếu chọn tên này, công ty em phải cấp cho anh ý tưởng phát minh nhé!
Bành Viễn Chinh cười hì hì, nói đùa, trong lại thầm nghĩ, nếu tập đoàn Hoa Vũ thật sự tung phần mềm truyền tin tức thời này ra, ngày sau chương trình chat với biểu tượng chim cánh cụt hết sức thành công của QQ làm sao có thể xuất hiện được?
(1) Phần mềm truyền tin tức thời: những phần mềm (hay ứng dụng) gửi, nhận tin nhắn tức thời tren Inte như Yahoo Mesenger, Skype, Outloot v.v… Trung Quốc có phần mềm QQ.