Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Một Vợ Năm Chồng Chương 3


Chương 3
Ánh mặt trời màu vỏ quýt chiếu lên bàn cơm ở trong sân…

Ngoại trừ tiếng chim hót thì xung quanh một mảnh im ắng, Vương Nhị Ny ngượng ngùng đem miếng thịt heo mà Tống Tứ Lang cho một ngụm ăn luôn.

Thịt heo hẳn là đã được ướp qua muối, có chút mặn, nhưng không biết vì sao, Vương Nhị Ny lại ăn rất nồng nhiệt, trong lòng nàng nói, món này có chút mặn, đối với thân thể không tốt, còn có một hương vị kỳ quái nói không chừng đã biến chất, nhưng dường như không thể khống chế được cơ thể của mình, vừa ăn xong nhưng lại đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn vào trong đĩa, có thể biết được chủ nhân của thân thể này nhất định đã đói rất lâu rồi…

Huynh đệ Tống gia tuy nhìn có vẻ như đang ăn cơm, kỳ thật ánh mắt đều kìm lòng không đậu mà nhìn về phía Vương Nhị Ny, bao nhiêu năm rồi lần đầu tiên trong nhà mới có một người phụ nữ ở, cảm giác mới lạ không thể nói nên lời, đặc biệt là lúc Vương Nhị Ny ăn cơm, chu cái miệng đỏ hồng khẽ khép, hai má phấn hồng phồng lên, đáng yêu giống con ếch xanh nhỏ bé.

Giống như Vương mẫu nói, kỳ thật Vương Nhị Ny lớn lên cực kỳ xinh đẹp, mặc dù là nông dân nhưng nước da lại trắng nõn, luôn phơi nắng cũng không đen, hơn nữa răng lại trắng tinh, lúc cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, đúng là một mỹ nhân, nếu không Vương phụ muốn đem nàng bán vào kỹ viện, xác thực là bên kia sẽ đưa bạc nhiều hơn.

Huynh đệ Tống gia làm sao trải qua tình cảnh này, nghĩ đến tiểu nha đầu này đều là nương tử của bọn họ, trong lòng ngọt ngào như đang ăn mật, ngay cả Tống Đại Lang thích giả vờ trầm ổn cũng nhịn không được trong mắt lộ ra vẻ mặt cưng chiều.

Cho nên khi Vương Nhị Ny lộ ra ánh mắt khát vọng với thịt heo, huynh đệ Tống gia đều “soàn soạt” gắp thịt heo bỏ vào trong bát cơm của Vương Nhị Ny, bốn đôi đũa giao nhau cùng một chỗ, đây là cái cảnh tượng như thế nào… Vương Nhị Ny xấu hổ đưa mắt nhìn vài huynh đệ kia, đỏ bừng mặt nói, “Không thể chỉ để một mình ta ăn nha, các huynh cũng ăn đi.”

Tống Đại Lang ho khan một tiếng, thu đũa lại, bắt đầu uống từng ngụm cháo, “Ta đã ăn no, lát nữa ăn xong gọi ta đến rửa bát.”

“Ta cũng no…”

“Ta cũng vậy!”

Vương Nhị Ny nhìn ba huynh đệ đứng lên ào ào có chút không bắt được ý nghĩ, nàng huých vào Tống Ngũ Lang biểu cảm đang cố gắng ăn cơm, “Các ca ca của ngươi làm sao vậy?”

[HLC: vì Ngũ Lang nhỏ tuổi hơn Nhị Ny nên ta để nàng gọi là "ngươi" nha]

Tống Ngũ Lang sờ cằm, bọ dáng trầm tư, qua một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ nói, “Có thể là buổi sáng ăn nhiều, đau bụng muốn đi nhà vệ sinh, bọn họ mỗi ngày đều cãi nhau vì giành nhà vệ sinh.”

Vương Nhị Ny phun một ngụm cơm ra ngoài, nàng cảm thấy đây là thời điểm tốt để giáo dục Tống Ngũ Lang, nước mũi không được lau lung tung, lúc ăn cơm không thể nói đến chuyện nhà vệ sinh các loại.

“Nương tử nàng làm sao vậy?” Tống Ngũ Lang thấy Vương Nhị Ny phun cơm ra ngoài, bị doạ đến nhảy dựng, hoảng sợ trừng to mắt.

“Ngũ Lang, lúc ăn cơm không thể nói đến nhà vệ sinh, có một chút gì đó bẩn.” Vương Nhị Ny đặc biệt để giọng của mình mềm mỏng, sợ hắn mắt hứng, tiểu hài tử rất dễ phản nghịch.

“Vì sao?”

“Bởi vì… Bởi vì ngươi nói ta sẽ ăn không ngon.” Vương Nhị Ny sảng khoái nói thẳng ra.

Tống Ngũ Lang gật đầu hiểu rõ, còn lạm bộ dạng tiểu quỷ người lớn, “Nương tử, đại ca đã nói, ta đã thành thân thì chính là nam tử hán, nếu nương tử không muốn, ta về sau sẽ không bao giờ… nói nữa.”

Vương Nhị Ny 囧 nửa ngày, thở dài một hơi, sờ đầu Tống Ngũ Lang, khích lệ nói, “Thật ngoan.”

“Ta là tướng công của nàng, không phải là hài tử của nàng…” Nói xong còn mất hứng bĩu môi.

Vương Nhị Ny cười khúc khích, “Biết rồi, ăn cơm, làm sao vậy? Nhìn ta để làm chi?” Thấy Tống Ngũ Lang sững sờ nhìn mình, Vương Nhị Ny kỳ quái hỏi.

“Nương tử, nàng cười lên có hai cái lúm đồng tiền, đẹp vô cùng!”

Trên mặt Vương Nhị Ny hiện ra mấy cái hắc tuyến, Tống Ngũ Lang bất quá mới hơn mười tuổi, đã biết con gái đẹp và xấu… Nàng không tiếp tục nói mà ăn cơm, chuyện nàng cần đối mặt còn rất nhiều, một đống chuyện rối loạn, nhất định không thể bỏ đói chính mình.

Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người đang dùng cơm… Vương Nhị Ny ăn xong món khoai tây, lai tiến công đến món cải trắng, đang lúc ăn ngon, chợt nghe Tống Ngũ Lang nghiêm trang nói, “Nương tử, nàng nói, lúc ăn cơm, có phải không được nói chuyện linh tinh hay không?”

Vương Nhị Ny lại phun ra một ngụm cơm…

Tuy rằng rất thấp thỏm bất an, nhưng thời gian ngủ cũng tới rất nhanh, Vương Nhị Ny nhìn chiếc giường lò chật hẹp, trong lòng bất ổn, chẳng lẽ thật sự phải cùng mấy tên đại nam nhân chen chúc ngủ chung sao? Trong đó còn có một tiểu thí hài chảy nước mũi!

Vừa nghĩ tới biểu tình năm huynh đệ Tống gia nhìn chằm chằm ban sáng, Vương Nhị Ny đã cảm thấy hoảng hốt, cảnh gặp mặt đầu tiên vào buổi sáng cho đến bây giờ vẫn khiến lòng nàng còn sợ hãi, bị cởi sạch sẽ cho năm nam nhân nhìn, ai chịu nổi tới một lần? Ngay lúc nàng đang phát sầu, Tống Đại Lang bưng một chậu nước ấm tiến vào, trên cánh tay khoác theo chiếc khăn mặt mới tinh.

“Nương tử, đến đây rửa mặt đi, ta thay thuốc trên cổ cho nàng.” Tống Đại Lang đem nước ấm đặt trên chiếc ghế cũ nát.

Nhìn dáng vẻ Tống Đại Lang cẩn thận chăm sóc, Vương Nhị Ny chưa từng được người đàn ông nào quan tâm như vậy đột nhiên không có tiền đồ nghĩ, mặc kệ thế nào, người trong nhà này đối với mình thật là tốt… Vừa nghĩ đến đây nàng liền xem thường mình một phen, phi! Không thể bị chính sách nhu tình đánh gục, lòng nàng phải cứng rắn lên.

Nước ấm vừa vặn, không nóng không lạnh, Vương Nhị Ny vừa mới tắm xong, đã bị Tống Đại Lang đem nàng ôm vào trong lòng, giống như đang đối đãi với một đứa trẻ, dùng khăn mặt mới mềm nhẹ lau má nàng, trán, mũi, còn đó đôi môi nở nang, động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú, giống như đang làm một nhiệm vụ cực kỳ nghiêm túc.

Hô hấp của hai người gần kề, gấn đến nỗi Vương Nhị Ny có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Tống Đại Lang, kỳ thật Tống Đại Lang lớn lên không xấu, không chỉ không xấu mà còn rất tuấn tú, lông mi không dày không mỏng, mắt hẹp dài, còn có đôi môi thường hay mím chặt, thoạt nhìn có chút lãnh tình, nhưng Vương Nhị Ny lại cảm thấy trong các huynh đệ thì hắn là người dịu dàng nhất.

Tống Đại Lang bị Vương Nhị Ny dùng mắt nhìn khiến hắn có chút ngượng ngùng, điểm xuống mũi nàng, “Lau xong rồi, lại đây rửa chân.”

“Rửa chân?”

“Ừ.” Tống Đại Lang dễ dàng bế Vương Nhị Ny lên, đặt lên mép giường, cởi giầy cho nàng, đem chân bỏ vào trong nước ấm áp, chân tiểu cô nương trắng nõn khéo léo, mỗi một đầu ngón chân đều đáng yêu giống viên ngọc, nếu ngoại trừ trên mu bàn chân vì bị nứt da mà da thịt hơi biến thành màu đen, thật sự đáng yêu đến cực điểm, Tống Đại Lang ngẩn ngơ, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve lưng bàn chân bị nứt da của nàng, “Trong nhà lao động nhiều, sau này mùa đông không cần nàng giúp, nàng ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà đi.”

Vương Nhị Ny cũng thành thật gật đầu, mặt hơi đỏ muốn rút chân ra, chân bị người ta vô cùng thân thiết cầm lấy, cũng quá… “Tự ta rửa được rồi.”

“Ngoan nào!” Tống Đại Lang trầm mặt xuống.

Vương Nhị Ny không dám nói tiếp nữa, đừng nói Tống Đại Lang trầm giọng xuống, thật là có chút khí thế, không hổ là anh cả trong nhà, nàng im lặng ngồi trên mép giường, nhưng khi tay Tống Đại Lang chuyển xuống tới gan bàn chân, nàng rốt cuộc nhịn ngứa không được, bật cười khanh khách.

“Đang cười gì vậy?” Vài huynh đệ ở bờ sông tuỳ ý rửa mặt, mới vừa vào tới cửa chợt nghe tiếng nương tử của bọn họ cười đến thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắm dường như vừa mới rửa qua, giống như trứng gà bóc, làm người ta muốn cắn một cái.

“Tống đại ca, chân nhột… Đừng sờ vào, ha ha…” Vương Nhị Ny cười trên giường, muốn rút chân ra, lại bị tay Tống Đại Lang nắm chặt.

“Được rồi, rửa xong rồi.” Tống Đại Lang lau chân cho Vương Nhị Ny, mới miễn cưỡng buông ra.

Vài người nằm trên giường chuẩn bị ngủ, ban đêm ở cổ đại không có chuyện gì làm, đều ngủ sớm dậy sớm, bọn họ cả một ngày mệt mỏi, vốn nằm trên giường là ngủ vù vù, nhưng hôm nay lại đặc biệt hưng phấn, dưới ánh đèn, đôi mắt giống như mắt sói, nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny cảm thấy mình giống như con cừu nhỏ bị nhốt vào hang sói, dường như chỉ chờ bị xâu xé tuỳ ý, nàng có chút sợ hãi rụt lui thân thể, cúi đầu không nói lời nào, bộ dáng như cô vợ nhỏ đáng thương, các gã nam nhân chính trực tráng niên nhìn thấy càng thêm sôi trào, thật sự rất đáng yêu.

“Làm gì? Ngủ!” Tống Đại Lang đi đổ nước vừa bước vào cửa thấy các huynh đệ của mình dùng bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống với Vương Nhị Ny, lạnh giọng nói.

Tống Nhị Lang chà xát mu bàn tay thô ráp, cười ngốc nghếch, “Đại ca, đêm nay để nương tử ngủ cùng đệ đi.”

Tống Tam Lang mặc kệ, cau lại đôi lông mày anh tuấn, “Dựa vào cái gì lại là huynh?”

“Mụ nội nó, trên người các ngươi đều có mùi mồ hôi, nương tử nhất định chịu không nổi, cùng ta ngủ, ta tắm rồi.” Tống Tứ Lang nói xong liền kéo vạt áo, vòm ngực màu đồng cổ lộ ra dưới ánh đèn mông lung, tản ra vẻ đẹp dương cương nam tính.

Bộ dạng Tống Tứ Lang phóng khoáng, Vương Nhị Ny xem mà trừng lớn mắt, Tống Tứ Lang mới mười mấy tuổi, mà đã có cơ bụng… Phi, không phải, hiện tại nàng muốn không phải là cơ bụng, mà là tranh thủ tự do, ai nàng cũng không thể ngủ chung, khó tránh khỏi nửa đêm thú tính phát tác, trong sạch của nàng sẽ không còn, thật ra là người hiện đại, nàng đối với trinh tiết cũng không coi trọng như mạng, chủ yếu vẫn là thân thể này, còn nhỏ như vậy, khẳng định sẽ chịu không nổi.

Trong lúc Vương Nhị Ny đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bị người túm lấy ống tay áo, Tống Ngũ Lang không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh nàng, dáng vẻ một tiểu đại nhân, thâm trầm nói, “Nương tử, cùng ta ngủ đi, trên người ta không có mùi, ngay cả XX ta cũng rửa qua, bằng không nàng xem xem.” Nói xong muốn cởi quần.

Vương Nhị Ny bị doạ sợ hãi, vội vã kéo quần của hắn lên, “Ngũ Lang, đừng lộn xộn.” Cả nhà này đều là người gì nha, ngay cả đứng trẻ nhỏ như vậy cũng biết ăn đậu hũ của nàng, đều là lưu manh, tuyệt đối là thượng bất chính hạ tắc loạn, học theo anh cả.

Tống Đại Lang đang muốn nói chuyện lại bị Vương Nhị Ny dùng ánh mắt bất mãn trừng hắn, trong lòng chột dạ, nhưng vẫn hắng giọng nói, “Hôm nay nương tử ngủ cùng ta.”

“Dựa vào cái gì nha!” Tiếng bất mãn liên tiếp vang lên, hiển nhiên là tất cả mọi người cực kỳ kích động.

“Các ngươi có thể chăm sóc người bệnh sao?”

“……” Mọi người đều trầm mặc.

Tống Đại Lang ôm cổ Vương Nhị Ny, chỉ vào cổ nàng, “Nơi này của nương tử bị thương, mấy ngày nay các ngươi ai cũng đừng hy vọng, trước khi miệng vết thương tốt hẳn đều theo ngủ cùng ta.”

Tống Tam Lang ủ rũ, thân mình nghiêng một cái nằm lên giường, mất mác nói, “Ờ, ta không có chuyện gì…”

Tống Nhị Lang đã túm lấy Tống Ngũ Lang, vỗ lưng hắn nói, “Lão ngũ, đêm nay hai chúng ta cùng ngủ.”

“Mụ nội nó, ngủ ngủ!” Tống Tứ Lang nóng nảy túm tóc.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/48943


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận