Đeo mắt kính, Tiếu Ân tiến vào không gian hư cấu.
Nhất Hào giống như bóng ma hiện ra, nhưng tập mãi cũng thành thói quen, hiện tại Tiếu Ân không còn bất ngờ nữa."Chào ngài, tôi một người trung thực thiện lương, một máy học tập có trí tuệ, tôi có đề nghị tốt muốn nói với ngài."Tiếu Ân ngẩn ra, tức giận liếc mắt nhìn nó, hỏi:
Sau đó, hắn tới chỗ luyện tập đốn củi, cầm lấy chiếc búa, tùy ý chọn một khối gỗ: "Ngài nhìn cho rõ!"Chỉ thấy Nhất Hào tung khối gỗ lên không trung, ánh mắt Tiếu Ân nhìn khối gỗ trên không trung, nhìn nó chậm rãi rơi xuống.
Hắn có chút không hiểu, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, mi mắt hắn run run, lúc này hắn dường như thấy có vô số tia sáng tung hoành trên khối gỗ, khi hắn có phản ứng trở lại, tất cả đã yên tĩnh trở lại."Ba!" Khối gỗ rơi xuống mặt đất, trên mặt đất xuất hiện hơn mười khối gỗ nhỏ.
Tiếu Ân kinh ngạc há mồm ra, hắn tin chắc, bản thân hắn không phải đang mơ."Ngài thấy rõ không, đó là cao cấp đốn củi, chờ ngài luyện thuần thục sơ cấp đốn củi rồi hãy học tiếp." Nhất Hào đắc ý nói.
Tiếu Ân đờ đẫn, mặc dù có chút hoài nghi về cảnh tượng vừa rồi, nhưng nghĩ tới hiệu quả thần kỳ của quảng bá thể thao, trong lòng hắn có chút chờ đợi."Nhất Hào, lúc nào ta có thể học cao cấp đốn củi?"
Thời gian trong không gian hư cấu không có bị Tiếu Ân lãng phí, Tiếu Ân không luyện quảng bá thể thao thì luyện sơ cấp đốn củi, hắn muốn đem tất cả khắc sâu vào trong đầu, như thế tới ban ngày, hắn chỉ cần cố sức để cho thân thể và suy nghĩ của mình đạt tới trạng thái thăng bằng là có thể tiến bộ được nhanh hơn.
Từ khi có được học tập cơ Nhất Hào, đến giờ mới chỉ có hơn bảy mươi ngày, trong khoảng thời gian này hắn luyện tới bộ động tác nhỏ thứ ba.
Nếu như không phải trong không gian hư cấu không cần lo đến việc ăn và ngủ, tuyệt đối hắn không thể đạt được kết quả lớn đến thế.
Có lẽ có kinh nghiệm một đời, biết rõ tính mạng của con người nhỏ bé, nên hắn mới giành giật từng giây phút để nâng cao năng lực của bản thân mình.
Hiện giờ nghịch soa thời gian đạt được bốn lần, đối với Tiếu Ân thực sự cũng quá dài. Nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy may mắn đó là ở trong không gian hư cấu hắn không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, khiến hắn có thể rèn luyện không ngừng.
Mà ngay cả huấn luyện viên nghiêm khắc như Nhất Hào cũng thường xuyên khen ngợi Tiếu Ân là một trong những học trò cố gắng nhất mà nó đã từng dạy.
Mặc dù Tiếu Ân hoài nghi việc Nhất Hào đã từng dạy ai khác hay chưa, nhưng không thể phủ nhận, đoạn thời gian này hai người phối hợp với nhau rất hoàn mỹ.
Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên trước mặt lão Bond, khẩu khí của Tiếu Ân kiên quyết, tuyệt không để lại đường lùi cho cha hắn, hắn muốn học nghề rèn với cao cấp thợ rèn Witte.
Đối với yêu cầu này, sau khi cân nhắc lão Bond cuối cùng gật đầu đồng ý.
Trong mắt những nông phu như lão Bond, nếu như con mình có thể trở thành học đồ của một vị có chức nghiệp cao cấp, thì đó là chuyện rất đáng để tự hào.
Nhưng muốn trở thành học đồ của Witte, không phải chuyện đơn giản, theo lời dì Joey, mười mấy thôn xung quanh, tất cả thiếu niên cường tráng đều tới báo danh. Những người đó trẻ nhất cũng chỉ mới mười năm tuổi, không ít người nổi danh là những tên lưu manh chuyên đi đánh nhau.
Nếu như lão Bond không biết khí lực của Tiếu Ân gần đây tăng mạnh lên, tuyệt đối lão không đáp ứng chuyện này.
Không lâu sau, Joey dẫn theo ba thiếu niên tới.
Tuy nói là thiếu niên nhưng ba người bọn họ đã mười sáu, mười bảy tuổi, so với Tiếu Ân mới chỉ có chín tuổi thì có khoảng cách tương đối lớn.
Joey nghe Tiếu Ân cũng muốn tham gia báo danh, lập tức miệng há hốc ra không khép lại được.
Nhưng dưới sự trầm mặc và khẩn cầu của Tiếu Ân, nàng đành đáp ứng.
Trước khi rời đi, Tiếu Ân cân nhắc một hồi, sau đó lặng lẽ nói với lão Bond: "Cha, con đi rồi, cha cần phải bảo trọng."
Nhìn con ngựa già đưa năm người Tiếu Ân rời đi, trong lòng lão Bond đột nhiên có chút chờ đợi.
Có lẽ mình cũng nên đối xử tốt với nàng.