Đi theo Witte vào phòng, Witte lấy ra một cái rương.
Trải qua ba tháng ở chung, Tiếu Ân tất nhiên biết trong chiếc rương đựng vật gì.
Vật đựng trong đó là những chế tác tương đối đắc ý của Witte trong mấy chục năm qua, nhưng bên trong phần lớn đều là vũ khí, trong trang viên không có nhiều người cần dùng.
Chỉ mất chút thời gian tìm kiếm trong rương, Witte cuối cùng lấy ra một chuôi đoản kiếm ngăm đen cùng với một chiếc hộp nhỏ màu trắng."Tiếu Ân, con nhìn thanh kiếm này, có cảm giác gì không?"Tiếu Ân cầm thanh kiếm trên tay, nhẹ nhàng huy vũ, cẩn thận quan sát cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra thanh kiếm ngăm đen này quá dài, ngay cả đại kiếm của kỵ sĩ cũng không có dài như thế.
Tiếu Ân kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ là do nguyên nhân này Witte lại đem cất nó trong rương?
Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Tiếu Ân, Witte lấy lại đoản kiếm, hai tay giữ lấy chuôi kiếm, dùng sức xoay tròn, chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ, một khối nhỏ hình tròn thoát ly khỏi chuôi kiếm.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn chuôi kiếm, nơi đó có một cái lỗ hình tròn không quá lớn, dường như dùng để gắn vật gì đó.
Mặc dù không biết vật gắn vào đó là gì, nhưng cuối cùng Tiếu Ân cũng biết được tại sao đoản kiếm này lại dài như vậy."Thanh kiếm này là do sư phụ ta truyền lại cho ta trước khi lâm chung." Witte tưởng nhớ nói.
Ánh mắt Tiếu Ân nhất thời tràn ngập kính ngưỡng, mặc dù hắn không biết phải kính ngưỡng cái gì, nhưng hiện tại tốt nhất phải biểu hiện thái độ như thế mới có thể thu thêm được hảo cảm cảm của Witte."Đây là một chuôi ma pháp kiếm."Tiếu Ân vừa định mở miệng nịnh hót một hai câu, chợt nghe Witte nói câu này, trong lòng hắn cả kinh, thiếu chút nữa cắn cả vào đầu lưỡi mình.
Trên thế giới này, kỵ sĩ, võ sỹ hắn đã thấy qua không ít. Nhưng ma pháp sư, dường như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, ít nhất một tiểu hài tử chín tuổi như hắn, còn chưa gặp qua một người như thế."Sư phụ của sư phụ ta lúc còn sống là một vị thợ rèn sư nổi tiếng, khi đó hắn có một người bạn tốt là ma pháp sư, bọn họ phối hợp ăn ý với nhau chế tạo ra rất nhiều ma pháp khí cụ, coi như ở trong đế quốc cũng có danh khí rất lớn."Tiếu Ân giống như là đang nghe kể một câu chuyện xưa, sư phụ của ngài, rồi lại sư phụ của sư phụ ngài, cuối cùng cách bao nhiêu niên đại đây.
Nhưng nếu như người đó là một vị thợ rèn sư thì đây có khả năng là sự thật.
Dù là nghề nghiệp gì, chỉ có chính thức đạt tới đỉnh cao, mới có thể thêm vào một chữ sư. Trở thành thợ rèn sư cho dù chỉ là sơ cấp cũng có một cuộc sống xa xỉ.
Nhìn đoản kiếm trên tay Witte, cùng với thái độ thành kính của hắn, Tiếu Ân cuối cùng có chút tin tưởng."Sư phụ, ma pháp kiếm này sử dụng như thế nào?"Witte mở cái hộp nhỏ ra, bên trong có ba khối hạt châu có màu sắc khác nhau. Tiếu Ân vừa mới thấy ba khối hạt châu này, trong lòng hơi động. Không biết vì sao, hắn cảm nhận được ba khối hạt châu này dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng thần bí.
Witte lẩm nhẩm vài câu, cuối cùng nói: "Tiếu Ân, có lẽ thứ này quả thật là thuộc về con."Hắn lấy một khối hạt châu màu trắng, nói:
Ánh mắt Tiếu Ân lộ ra tia sáng ngạc nhiên lẫn vui mừng, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào đoản kiếm, nhưng là hồi lâu sau, vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì."Sư phụ!"
Nếu như chuôi ma pháp kiếm hỏng, ngài sao lại còn giới thiệu, lại còn gắn một viên ma hạch quý giá vào, không phải có chủ tâm gạt ta chứ.
Witte không có chú ý tới sắc mặt của Tiếu Ân, hắn mê say vuốt ve thanh đoản kiếm này, một lúc lâu sau mới gỡ ma hạch từ chuối kiếm xuống, rồi cất trở lại trong hộp nói: "Từ khi vị tổ sư kia qua đời, vị ma pháp sư kia cũng rời đi, bất quá trước khi hắn rời đi có để lại một quyển sách ma pháp giảng thuật về phương pháp rèn luyện ma pháp vật phẩm. Đáng tiếc sư phụ ta, cùng ta xem không hiểu. Bất quá sư phụ trước khi lâm chung giao phó cho ta, đem ma pháp kiếm cùng mấy thứ này truyền lại cho đệ tử có tiền đồ, có lẽ sau này sẽ trùng trấn lại uy phong của tổ sư gia."
Vẻ mặt Tiếu Ân khẽ động, hiện tại hắn hiểu được ý tứ của Witte, vì vậy nói: "Sư phụ! German rất cố gắng, hơn nữa huynh ấy còn theo người hơn mười hai năm."