Dị Giới Thú Y Chương 387 : Thế nào là chủ nhân

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 387: Thế nào là chủ nhân
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm


A Mạt Kỳ không chỉ thay đổi màu mắt thành màu đen, mà sau khi biến thành hình người, đến bộ tóc rối tán loạn cũng biến thành màu đen, ngoài ra khuôn mặt không thay đổi nhiều lắm, nhưng nhìn tỉ mỉ thì cũng rất giống với người da vàng trên trái đất.

A Mạt Kỳ mắt đen, tóc đen, da vàng làm cho Sở Thiên vô cùng kinh ngạc! không ngờ trên đại lục Huyễn Thú lại có thể xuất hiện người da vàng thứ ba.

Ba người da vàng nào? Sở Thiên, A Mạt Kỳ, Liên Thành vẫn ở địa ngục! Tiểu Sở Viêm tuy là con trai của Sở Thiên, nhưng cũng di truyền gen của Sắt Lâm Na, nhìn bề ngoài giống con lai mang đặc trưng phương Tây.

Trong thoáng chốc, A Mạt Kỳ đã giống con cháu của Viêm Hoàng hơn là Tiểu Sở Viêm, điều này làm Sở Thiên kinh ngạc, sau đó phá lên cười, như vậy chẳng phải càng giống huynh đệ sao.



Thoáng kinh ngạc một chút, A Mạt Kỳ cũng cười, những chuyện như thế này hắn đã trải qua hai lần rồi, biết ông chủ lại vừa cứu mình, nhưng quan hệ hai người thân thiết bao lâu nay, không cần phải nói cảm ơn, chỉ nhìn nhau một chốc, ngửa mặt lên cười, tất cả không cần phải nói ra.

Tiếng cười của A Mạt Kỳ chợt vụt mất, sau đó kinh ngạc dò xét cơ thể của mình, “Ông chủ, lần này người đã dùng máu thịt của ai để cứu ta vậy?”

Thấy A Mạt Kỳ thần sắc bất thường, Sở Thiên vội hỏi: “Sao vậy? Có phải trong người thấy khó chịu? Không sao, sau khi về lấy của Long Thần đổi lại!”

“Không, ta không muốn của Long Thần!” Trong mắt A Mạt Kỳ có chút ánh sáng, khóe môi cong lên, khó có thể giấu được vẻ vui mừng tột độ của mình, kêu một tiếng lớn, chầm chậm cất cánh bay lên.

A Mạt Kỳ cất cánh hơi chậm nhưng Sở Thiên chỉ cảm thấy cùng với động tác của hắn, những nguyên tố trời đất gần bãi đá mù mịt đều bắt đầu chuyển động. Cho dù nguyên tố thời gian đã ngoài tầm khống chế của Sở Thiên, cũng theo hai cánh A Mạt Kỳ chậm rãi bay lên.

Phốc! Phốc! Phốc...

Trong âm thanh vang dội, phần dưới khuỷu tay và sống lưng của A Mạt Kỳ nứt tách ra, tiếp theo đó, mười chiếc cánh ưng màu vàng kim mọc ra, còn nhiều hơn hai chiếc so với của hắn lúc trước.

Không chỉ tăng về số lượng, màu sắc cánh ưng của A Mạt Kỳ càng thêm óng ánh, sức mạnh ẩn chứa bên trong càng làm cho Sở Thiên kinh hãi.

Mười cánh ưng chầm chậm lớn lên, dần dần dài hơn mười thước như trước đây, sau đó không dừng lại, tiếp tục dài thêm ra.

Chỉ có dài hơn mười thước thì cũng chẳng có gì, bởi vì thạch đài ở đây vừa đủ bảo vệ khoảng cách ấy, nhưng nó vẫn tiếp tục dài hơn, sau đó bỗng vượt ra ngoài tầm bảo hộ của thạch đài, xâm phạm vào lĩnh vực đồng hóa của Huyết Hải.

“Đừng có lại gần đây, ta không thể khống chế được cơ thể của mình đâu!” Huyết Hải lo lắng sợ rằng sau khi mình làm tổn hại A Mạt Kỳ sẽ bị bình thuốc quái lạ trong tay Sở Thiên làm hại, vì vậy vội vàng kêu lên.

Thế nhưng A Mạt Kỳ không hề e ngại, mà cười nhạt, mười cánh ưng cùng lúc chuyển động, tiếp sau đó, lĩnh vực của Huyết Hải cùng với cánh ưng của A Mạt Kỳ nhất loạt lay động, nhưng không thể đồng hóa được A Mạt Kỳ!

“A!”

Hưng phấn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, A Mạt Kỳ không hề để tâm tiếng huýt của mình là long ngâm, ngược lại cười rộ lên: “Ha ha, ông chủ, thân thể này thật tốt quá, bỗng nhiên làm ta thăng cấp lên thần lực tầng thứ tư! Hơn nữa còn là trung cấp!”

“Tốt!” Sở Thiên vỗ lên cánh ưng A Mạt Kỳ, khen ngợi, sau đó căng thẳng hỏi: “Vậy ta có trở thành Cao Vị Thần không?”

Sở hữu thần lực tầng thứ tư, và dùng nguyên tố đồng hóa của thần lực tầng thứ tư là hai chuyện khác hẳn nhau, đây chính là sự khác biệt giữa cường giả thần lực tầng thứ tư và Cao Vị Thần!

A Mạt Kỳ lắc lắc đầu, sau đó nhoẻn miệng cười, “Giờ đây ta có thể thay đổi tốc độ của tất cả nguyên tố trong lĩnh vực, đây có thể được coi là đồng hóa hay không?”

“Cứ cho là phải đi!” Sở Thiên cũng không hiểu rõ, chỉ có thể trả lời hàm hồ: “Có thể ảnh hưởng đến những nguyên tố khác trong lĩnh vực, đó đã là cảnh giới của Cao Vị Thần rồi, ha ha, vậy chắc chắn ngươi đã là Cao Vị Thần rồi!”

A Mạt Kỳ lắc đầu, tay phải lóng lánh hồng quang lấy ra Chiến Thần Kích từ trong không gian giới chỉ, nhìn thẳng vào lưỡi kích sắc bén điềm tĩnh nói: “Bất kể có phải là Cao Vị Thần hay không... nếu lại chiến đấu với Phổ Lan Đa ngày đó, ta nhất định sẽ lấy được đầu hắn! Thượng vị Mã Lý Ngang thì... còn cần một chút thời gian!”

Sở Thiên nheo mắt cười, A Mạt Kỳ chưa từng dự đoán sai thực lực của đối thủ! Phổ Lan Đa khoác lên mình Lời nguyền của Tử Thần, là Cao Vị Thần sở hữu thần lực tầng thứ năm! Có thể giết được hắn, chiến lực của A Mạt Kỳ ít nhất cũng đạt được cấp độ của Thượng Vị Thần sơ cấp, ít nhất ngang hàng với thừa tướng La Đức Mạn của Cấm Kỵ Hải.

Làm thế nào có thể dùng thần lực trung cấp tầng thứ tư giết được cường giả thần cấp có thần lực tầng thứ năm, chuyện này cần phải kiểm nghiệm trên chiến trường mới biết được.

“Ông chủ, ngài vẫn chưa nói cho ta biết thân thể này của ta là của ai!”A Mạt Kỳ thu hồi Chiến Thần Kích, hai tay đan vào nhau, quan sát cánh tay của mình, trong miệng khen: “Phần thân thể này quá tốt rồi, ta dùng nó hấp thu nguyên tố, tốc độ ít nhất cũng nhanh hơn mấy chục lần, hơn nữa cường độ còn hơn cả Ma Căn! A?, tinh hạch và thân thể của ta hòa hợp tương đối hoàn hảo, không thể tìm ra một khuyết điểm nào!”

Nói rồi, A Mạt Kỳ hung hăng vung tay lên,: “Ha ha, dùng cái gì mà… hệ thống thần lực của ông chủ cho thấy, huyết dịch, tinh hạch, và cả Thần Cách của ta bây giờ đạt đến sự thích hợp hoàn hảo rồi!”

Thân thể của ta còn tốt hơn của Ma Căn! Sở Thiên vò đầu, đây là chuyện gì vậy? Thân thể được A Mạt Kỳ khen không dứt miệng, nhưng mà bản thân mình vừa rồi cũng miễn cưỡng thành thần thôi mà?

Nếu nói huyết dịch và tinh hạch của A Mạt Kỳ, cũng chính là thân thể tinh hóa phù hợp hoàn mỹ, đây lại là hợp tình hợp lý, dù gì chúng đều là của Sở Thiên, nhưng tinh hạch thì sao? A Mạt Kỳ có thể là tinh hạch của Phi Long cấp mười năm đó, nó làm sao có thể hòa hợp hoàn mỹ với thân thể của Sở Thiên được?

Lẽ nào nghiên cứu của mình có sai sót? Sở Thiên cố suy nghĩ, tiện miệng đáp một câu, giới chỉ của ta cũng bị hủy rồi, “Thân thể Long Thần bên trong cũng không còn nữa.Vì vậy tạm thời dùng cơ thể của ta vậy.”

Nói xong Sở Thiên lại tiếp tục suy ngẫm.

Thực ra tinh hạch của A Mạt Kỳ sớm đã không còn là tinh hạch của con Phi Long năm đó nữa rồi, khi thành thần tại Đỗ Lỗ Nam Hi, sau khi vỏ đao nát hóa thành lực lượng nhập vào cơ thể của A Mạt Kỳ, lực lượng thần tộc ở đâu? Đáp án Sở Thiên đã có rồi, đó chính là tinh hạch!

Nói cách khác, tinh hạch của A Mạt Kỳ đã bị Lưỡi đao Phán Quyết cải tạo không biết thành ra sao rồi.

Sở Thiên suy tư một hồi không có kết quả, đành tạm bỏ cuộc, ngẩng đầu lên, ngay sau đó liền thấy A Mạt Kỳ rưng rưng nước mắt, sững sờ đứng yên tại chỗ, “Người lấy thân thể của mình...”

“Ha ha, đừng sững sờ như vậy, ở đây vẫn có một đối thủ đang đợi ngươi đấy!” Sở Thiên huých A Mạt Kỳ, sau đó chỉ Huyết Hải đang không dám lại gần thạch đài, cười: “Này, vừa rồi chính là thứ này đã ăn sống ngươi đấy!”

A Mạt Kỳ gật đầu với Sở Thiên, sau đó rút Chiến Thần Kích, bay lên không trung, “Ông chủ người hãy đợi một lát, ta lập tức sẽ giết chết hắn!”

Vừa dứt lời, phân thân ngập trời tách khỏi A Mạt Kỳ, phân thân dùng thần lực tầng thứ tư biến hóa ra, đã không còn là thứ mà một kẻ chỉ có lực lượng tầng thứ tư sơ cấp như Huyết Hải có thể chống cự được.

Nghìn vạn Chiến Thần Kích cùng lúc vung lên, Sở Thiên biết ngay hắn dùng hợp thể chiến kỹ của thiết kỵ Khải Tát, vội vàng hét: “Dừng lại, đừng giết hắn!”

Đây là Huyết Hải, sở hữu thần lực tầng thứ tư, huyết hải với diện tích lớn có thể giết chết Hạ Vị Thần! Hơn nữa còn là Huyết Hải có tiềm lực thăng cấp vô tận! Sức lao động tuyệt vời làm sao...

“A!!”

Đúng lúc này, Huyết Hải đột nhiên kêu gào thảm thiết, ngoài biển những con sóng lớn cuộn trào giãy giụa, nhìn thấy cảnh này Sở Thiên bàng hoàng, A Mạt Kỳ cũng không hiểu, mình vẫn chưa động thủ mà?

“Cứu ta! Cứu, cứu, hãy cứu ta!” Huyết Hải đau đớn kêu gào.

Sở Thiên nhìn tay trái đang cầm nửa bình thuốc kháng sinh làm chết huyết tế bào vẫn ở trên tay, thấu kính lồi vẫn chưa chiếu đến ngoài biển, vậy thì cái gì có thể làm cho Huyết Hải đau đớn như vậy? Với chỉ số thông minh của hắn, không thể giả vờ được!

Nhưng Sở Thiên rất nhanh liền cười, cơ hội tốt biết bao!

“Ngươi yên tâm, ta là viện trưởng viện Tế Tự Bố Lôi Trạch, nói cho ta biết, ngươi đau ở đâu?”

“Đau lắm! Cơ thể đại điểu lúc trước bị ta ăn, bắt đầu ăn lại ta rồi!”

“Không thể nào, thân thể ban đầu của A Mạt Kỳ vốn đã bị ngươi đồng hóa thành huyết dịch rồi, sao lại có thể ăn lại... ha ha!” Sở Thiên đột nhiên cười lớn, hắn đã hiểu được nguyên nhân.

Thân thể Ma Căn của A Mạt Kỳ chắc chắn đã bị đồng hóa rồi, nhưng huyết dịch của nó lại đến từ Sở Thiên, tất nhiên có thể chiếm đoạt tác dụng của những huyết dịch dung hợp khác!

Lấy một ví dụ không hợp lý lắm, Huyết Hải giống như cùng là một loại ký sinh trùng khi ăn vào bụng, bây giờ con ký sinh trùng ấy ngược lại ăn lại nó rồi.

Suy nghĩ một chút, Sở Thiên dùng ngôn ngữ Huyết Hải có thể hiểu được, không chút bối rối, thậm chí còn cố tính kéo dài thời gian nói: “Thứ mà trước đây ngươi ăn đều được đưa đến nơi nào trước? Đem nơi tiêu hóa thức ăn của ngươi để ra trước mặt ta! Nhanh lên, chậm trễ ta không thể cứu được ngươi đâu!”

“Ngươi... ngươi đợi chút!”

Huyết Hải giãy dụa cố gắng lại gần thạch đài, sau một lúc, một dòng thủy lưu màu hồng kích thước bằng con giun dường như có sự sống bò lên trên thạch đài, đến dưới chân Sở Thiên, ngay khi dòng thủy lưu đó đi ra khỏi mặt nước, ngay lập tức cả Huyết Hải yên bình trở lại.

Nơi chứa thức ăn tiêu hóa lại chính là tinh hạch thần tộc, nhưng tinh hạch của Huyết Hải này lại làm Sở Thiên vô cùng ngạc nhiên.

Nó quá nhỏ, Huyết Hải che phủ phân nửa bề mặt mặt trăng lại có tinh hạch nhỏ tương đương như một sợi dây xích.

Giống như một con rắn nhỏ, thủy lưu không ngừng trở mình, cầu xin: “Mau cứu ta!”

Sở Thiên nhìn kỹ một chút, quả nhiên là bản thân nó chả có kết cấu gì, những tế bào trong suốt bắt đầu ăn mòn tinh hạch của Huyết Hải.

Tạm thời lấy ra một phần huyết dịch của mình, biểu thị mình có khả năng cứu nó, sau đó Sở Thiên dừng tay lại, cười nói: “Tại sao ta phải cứu ngươi?”

“Ta... ta không biết, xin ngươi đấy...” Huyết Hải không hiểu chuyện lắm, cơ bản cũng khồng hiểu ý của Sở Thiên. Chỉ biết đau đớn vật vã trên thạch đài.

“Ha ha, nói như vậy, ta cứu ngươi thì được gì đây?” Sở Thiên nheo mắt cười, hỏi một cách vô lương tâm.

“Ngươi muốn cái gì ta cũng cho!” Huyết Hải nói lớn.

“Vậy thì được, ta sẽ cứu ngươi!” Sở Thiên ngồi xuống, đặt dụng cụ phẫu thuật lên trên tinh hạch của Huyết Hải, “Chỉ cần ngươi làm ma sủng cho ta, ta sẽ lập tức cứu ngươi!”

“Ta đồng ý với ngươi! Làm ma sủng của ngươi!” Trong đau đớn, Huyết Hải thế nào cũng không cự tuyệt.
nguồn tunghoanh.com
Sở Thiên cũng không nhiều lời, dùng tay trực tiếp lấy hết huyết dịch của mình từ trên tinh hạch của Huyết Hải, sau đó cười nói: “Gọi chủ nhân đi!”

Thủy lưu màu hồng chậm rãi thư thái nằm trên mặt đá, run lên từng đợt, như đang sợ hãi sự đau đớn vừa rồi, nghe thấy lệnh của Sở Thiên, nó lại rùng mình vài cái, tò mò hỏi: “Thế nào là chủ nhân?”

Nguồn: tunghoanh.com/di-gioi-thu-y/quyen-3-chuong-387-n1laaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận