Duyên Đến Chương 3.2

Chương 3.2
"Em không phải muốn đi toilet sao? Nhanh đi nha."

Anh giả bộ trấn định nói, trong lòng nghĩ, cô không phải là không thể tự mình thoát quần trên toilet mà muốn anh hỗ trợ đi ?! 

"Theo giúp ta." 

"Két ?!" Ngôn Nghiễm cằm thiếu chút nữa rớt xuống. 

"Theo giúp ta." Khương Hồng Lăng vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm anh không chuyển mắt nói. 

Cô hoàn toàn không biết mình tại sao lại biến thành một người lớn, lại tìm không thấy đường về nhà. Cô nhớ rõ số điện thoại nhà, cũng bấm thật sự rõ ràng, nhưng là vì sao cha với mẹ cũng không muốn tiếp điện thoại của cô? 

Cô tên Khương Hồng Lăng, không phải Trần Nhu Bình, vì sao bọn họ cả đám đều gọi cô là Nhu Bình, còn nói cô bị bệnh rồi? 

Cô không có bệnh, không muốn tiêm cũng không cần uống thuốc, lại càng không nguyện ý ở trong bệnh viện. Cô muốn gặp cha mẹ mình, hai người đó không phải là cha mẹ của cô, cô căn bản là không biết bọn họ. 

Vì sao bọn họ lại nói với cô một đống truyện kỳ lạ..., lại dùng cái loại biểu tình kì quái này nhìn cô? Hại cô cảm thấy rất sợ hãi rất sợ hãi...

Cô vụng trộm thừa dịp không có người chú ý chạy ra ngoài, cô phải về nhà, cũng nhớ rõ địa chỉ nhà mình, nhưng là nàng đi đã lâu đã lâu rồi mà vẫn tìmkhông được đường về nhà. 

Sau lại có một chú tốt bụng nói muốn mang cô về nhà, cô thật là cao hứng nhưng lại rất sợ hãi, bởi vì mẹ nói không thể tin tưởng lời người xa lạ..., cũng tuyệt đối không thể theo bọn họ đi. 

Nhưng là nàng nhớ...muốn về nhà, thật sự nhớ...quá, lại rất sợ chú xa lạ kia là người xấu, sau chú đó đột nhiên lại sờ soạng cô, nàng rốt cuộc biết nguyên lai hắn thật là người xấu, bởi vì mẹ nói người xấu sẽ sờ loạn thân thể của mình. 

Cô rất sợ hãi, liều mình chạy nhanh về phía trước, cuối cùng chạy đến trốn tránh phía sau cái cây cũng không dám lộ tiếng nói ra ngoài. 

Thẳng đến tối rồi cô vẫn không dám ra, nhưng một mình cô rất sợ hãi nha, cha mẹ, cô phải về nhà, còn có bụng cô thật đói thật đói nha. 

Cô vẫn khóc vẫn khóc, khóc đến mắt đau quá đau quá, nhưng là cô vẫn chỉ có một mình, sau đó đột nhiên một thanh âm dọa cô nhảy dựng lên, quái thúc thúc phát hiện ra cô. 

Người xấu...chú là người xấu, nhưng là cô tìm không thấy người quen biết, chỉ có hắn, chỉ có quái thúc thúc là cô biềt, chỉ có quái thúc thúc biết cô là Khương Hồng Lăng, không phải là cái gì Trần Nhu Bình , chỉ có hắn, chỉ có hắn. 

Cô trơ mắt nhìn hắn, ánh mắt hồng hồng lại vô cùng đáng thương, thấy thế nào cũng giống như con vật nhỏ làm người ta thương tiếc. Nhưng Ngôn Nghiễm căn bản không tinh thần đi chú ý cô. 

"Giúp em?" Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa không cẩn thận cắn đứt đầu lưỡi của mình."Em biết mình đang nói cái gì sao?" Hắn khống chế không nổi  hướng cô kêu to. 

"Wow nha " Khương Hồng Lăng nhất thời sửng sốt liền khóc lớn. chú thật hung dữ...

"Làm sao vậy, làm sao vậy?"  trong phòng  hai cô gái đồng thời lao đến. 

"Wow nha" Khương Hồng Lăng tiếp tục khóc to . 

"Lão Tứ!" Phòng Văn vui mừng chọc ghẹo lão tứ , "Ngươi làm chi lớn tiếng như vậy﹖ cô ấy đang bị bệnh ngươi cũng không phải không biết, chẳng lẽ ngươi không thể theo cô ấy một chút sao?" 

"Nhu Bình..." Trương Thục Phân muốn lại gần xem con gái,tại sao sau khi bị Ngôn Nghiễm nói thì  con gái liền khóc lớn, một đôi tay níu lấy y phục của hắn, còn người thì trốn phía sau lưng hắn chính là không cho cô tới gần. 

" Cô ấy muốn ta theo vào Toilet ,ngươi muốnn ta theo giúp cố ấy?" Ngôn Nghiễm nhịn không được lớn tiếng nói ra. 

"Cái gì " Trương T hục Phân cùng Phòng Văn  vừa vui mừng đồng thời há hốc mồm. 

Ngôn Nghiễm dùng sức xoa nhẹ huyệt Thái Dương, liền quay đầu hướng ở phía sau lưng hắn cầu xin cô ấy: "Đừng khóc  được không?" 

"Chú thật hung dữ..." Khương Hồng Lăng vẫn khóc thút thít không ngừng. 

"Không nên gọi ta là chú." Ngôn Nghiễm nói, liền nhu nhu càng lúc càng xoa huyệt Thái Dương 

Hắn thật sự không hiểu nổi xưng hô kỳ quái  rốt cuộc là từ đâu tới đây , hắn mới mười chín tuổi mà thôi nha, làm sao giống chú? Huống chi diện mạo của hắn lại có không điểm nào kỳ quái, thế nhưng trong công viên đột nhiên cô liền lao vào trong lòng ngực của hắn sau đó vẫn không buông hắn còn mở miệng kêu hắn là "chú" ! 

Chú thật sự là con mẹ nó! 

"Nhưng là ngươi vốn chính là chú nha." cô thút tha thút thít  nói. 

Ngôn Nghiễm nói dùng sức  hít vào, áp chế lửa giận trong lòng."Ngươi không phải muốn đi toilet sao? Mau vào đi." Hắn gỡ tay ra cô mà thúc giục. 

"Theo giúp ta." Tay nhỏ bé trong nháy mắt lại dính trên người hắn. 

" Khương, Hồng, Lăng." Hắn rốt cục mất đi tính nhẫn nại, bất tri bất giác  mà dùng phương thức lấy ra để đối phó nàng, gằn từng chữ lạnh lùng kêu tên của nàng. 

Thấy cô mở to miệng 

"Không cho phép khóc." Ngôn Nghiễm lập tức ngăn lại nói. 

Cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt quay tròn chuyển, nhưng nói mà ko suy nghĩ, Khương Hồng Lăng thật sự không lên tiếng mà khóc lớn, hắn vội vàng liền nắm cơ hội. 

" Đi toilet đi." Thấy cô tuy rằng phản ứng thật chậm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi toilet, hắn thiếu chút nữa liền thở sâu ra một ngụm đại khí, hoàn hảo đúng lúc nhịn được, bởi vì sự tình vẫn chưa xong. 

"Đem cửa đóng lại." Hắn lại nói. Cô ngay cả gọi hắn cùng vào toilet cũng dám nói ra, khó bảo đảm cô sẽ không mở cửa đi toilet. 

"Không cần." 

" Khương, Hồng, Lăng." 

Khương Hồng Lăng cố nén không để cho mình khóc lên."Kia...Ngươi phải đáp ứng ta không thể đi nha." Cô yêu cầu. 

Ngôn Nghiễm gật gật đầu. 

"Không thể gạt ta nha." cô vẫn là không yên lòng. 

"Mau vào đi." Hắn lạnh lùng dọa cô, chỉ thấy động tác của cô rất nhanh, bình một tiếng đóng cửa toilet. 

"Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao ngươi lại kêu Khương Hồng Lăng mà Khương Hồng Lăng là ai?" Phòng Văn vui mừng lập tức đặt câu hỏi. 

"A di, bác sĩ nói thật sự là mất đi trí nhớ sao?" Ngôn Nghiễm không trả lời vấn đề, mà đưa mắt nhìn sang Trương Thục Phân. 

"Bác sĩ..." Trương Thục Phân chỉ nói hai chữ, trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến âm thanh thét chói tai. 

"A " 

Ngoài cửa ba người đồng thời nhìn trong nhà vệ sinh mà Ngôn Nghiễm cũng đang đứng gần cửa trong nháy mắt đúng lúc dừng lại, bởi vì hắn nhớ tới bên trong hiện tại là một cô gái trưởng thành chứ không phải là một bé gái. 

Hắn lập tức xoay người đưa lưng về phía cửa toilet, thấy cha, Trần thúc thúc, đại ca cùng nhị ca đồng thời hướng bọn họ rất nhanh mà đi tới, cũng nghe thấy mẫu thân cùng Trương a di trong nhà vệ sinh khẩn trương hỏi vấn đề. 

"Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?" 

" Bình, làm sao vậy?" 

"Ô...Của ta...Ô...Lông dài." 

Trong nháy mắt Ngôn Nghiễm chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí vọt mạnh thượng hắn hai má, hắn nhìn trên hành lang đột nhiên dừng lại, cùng hắn đồng dạng có xấu hổ biểu tình bốn người, im lặng không nói gì. 

"Hư, đây là tự nhiên , vốn là nên có, tựa như tóc ngươi..." Trong nhà vệ sinh ở một trận trầm tĩnh sau, vang lên âm thanh vui mừng của Phòng Văn. 

"Nhưng là ta vốn không có nha." 

Trong nhà vệ sinh lại lần nữa lâm vào một mảnh trong trầm mặc. 

"Đây là muốn trưởng thành mới có ." Phòng văn vui mừng còn nói. 

"Nhưng là nó đen sẫm nhìn khó coi, ta..." 

Nhất thời, ngoài cửa năm người không hẹn mà cùng  nhanh chóng hướng phòng khách mà đi. 

☆☆☆ 

"Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Năm người trở lại phòng khách tìm chỗ ngồi xuống, nhìn lão tứ mà hỏi nghiêm túc . 

Ngôn Nghiễm không có trả lời ngay, lại đem tầm mắt chuyển hướng Trần Chí Dục, sau đó nhíu mày hỏi: "Trần thúc thúc, giữa trưa lúc ta rời khỏi bệnh viện sau chuyện gì xảy ra, còn có, bác sĩ đối với bệnh này có giải thích gì không?" 

Trần Chí Dục ở trầm mặc một hồi nhi sau, vẻ mặt ngưng trọng  lắc đầu. 

"Bác sĩ căn bản nói không ra nguyên nhân, mặc kệ chúng ta hỏi cô vấn đề gì,cô đều trả lời được, chẳng qua câu trả lời của cô ấy lại..." tiếng nói của hắn trở nên tích ách . 

Nguồn: truyen8.mobi/t37475-duyen-den-chuong-32.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận