Xin em đừng chết!
Hắn cấp tốc bế xốc nó lên xe rồi rú ga phóng như bay trên đường.Hắn sợ lắm. Nhìn nó thế hắn thấy rợn cả người, khiến hắn tưởng tượng ra cảnh .....heo bị học tiết(oạch).Trên đường đi hắn liên tiếp vỗ vỗ vào mặt nó, sợ rằng nếu không làm thế nó sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại mất.
- Nè!Anh...làm..cái gì vậy?- Nó đang rất mệt lại còn ăn mấy cái tét vào mặt nên càng mệt hơn.
- Đừng có nói! Ngậm bớt cái mồm đi thì chết à- Hắn gắt nó nhưng mà là ngắt yêu nhá.
- Anh mắng gì tôi?- Nó vùng dậy định bóp cổ hắn thì lại bị vết thương ở đầu lên tiếng- Á ui!
- Đấy! Chết chưa! Ngồi im cái đi!- Hắn lấy tay giữ nó- Sắp đến bệnh viên rồi! Cố lên!
Nó đang mất sưc lại bị hắn giữ nên chỉ biết ngồi r-ủa hắn. Người ta đang bị thương mà vẫn cứ trêu trọc được cũng chỉ có mỗi mình hắn. Tôi là con gái đó nhé, làm gì mà bóp tay tôi chặt như bóp cái xà đơn thế hả? Tôi chan yếu tay mềm mà anh lại làm thế, khác nào dẫm nát đời hoa đẹp.
Nếu bây giờ có ai đang ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ tưởng là có khủng bố mất. Hắn mở cửa hết phòng này đến phòng nọ túm cổ bác sĩ ra ngoài rồi tống họ vào phòng cấp cứu- nơi hắn vừa mới "vứt" nó vào đó mấy phút.Rồi sau đó hắn đi đi lại lại chờ bác sĩ đi ra. Nhưng mới 5 phút thì các bác sĩ đã đi ra.
- Thế nào cô ấy sao rồi?- Hắn lại túm ngực bác sĩ hỏi dồn dập khiến vị bác sĩ toát mồ hôi mới nói được một câu
- Xin lỗi nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý!
Hắn thẫn thờ, tay buông ra và thế là ông bác sĩ ngã ngửa một cú tuyệt đẹp.Sao...sao lại thế?Thấy cô y tá đẩy "xác" nó ra hắn liền lao tới, lay lay người nó.
- Này! Tỉnh dậy đi chứ! Ai cho em ngủ hả? Em là nô lệ của anh, anh không cho phép em ngủ thì em không được ngủ! Em mà chết là nhà anh xin tận mạng đó. Còn nữa, anh đã anh hạ j em đâu, dậy đi! Dậy để anh xả stress xong rồi thì muốn làm gì thì làm..bla..bla...-Kết thúc bằng một câu- Xin em đừng chết!- Hắn gục đầu vào bụng nó- Em dậy đi rồi anh cho em trêu trọc thoải mái cũng chẳng than 1 câu, 1 từ cũng không!- Hắn cam kết. Nếu mà nó chết thì chẳng phải người ta sẽ nghi rằng hắn là hung thủ hay sao? Tuyẹt đối không được! Không thể thế được! Hắn còn yêu đời, yêu người lắm. Hắn mà bị xử tử thì các cô gái sẽ khóc mà xảy ra lũ lụt mất. Không đươc! Không được mà!
- Thật chứ?
Hắn bật dậy nhìn thấy nó đang ngồi sừng sững, 2 mắt chăm chú nhìn hắn, chờ mong câu trả lời từ phía hắn.Hắn chỉ vào nó, lắp bắp:
- Cô...cô.....sao...!
- Cô ấy đang nằm mà, anh bị ảo ác à?- Vị bác sĩ lo lắng hỏi hắn.
- Cô....cô ta....đang ngồi dậy kìa- Hắn vẫn chỉ vào nó, lắp bắp.
- Chắc anh đau buồn quá nên sinh ra ảo giác rồi- Bác sĩ lắc đầu.
- Nếu là thật thì hãy đi theo em- Nó chìa tay ra về phía hắn, chờ đợi.
- Đấy! Cô ta còn nói chuyện với tôi đấy! Các người không thấy à?
- Chúng tôi rất tiếc nhưng có vẻ chứng ảo giác của anh quá nặng rồi!- Mẫy ông bác sĩ còn lại cũng lắc đầu.
Và kết quả là.....hắn xỉu luôn. Đúng lúc đó, còi xe cảnh sát réo inh ỏi, các bác công an tay súng phi vào bắt cái kẻ gây rối trật tự công cộng.Nhưng vào thì chả thấy đâu mà chỉ thấy có một cô gái đang tay bắt mặt mừng các vị bác sĩ và một tên con trai đang bất tỉnh.
- Cậu Phong??????- Cả đám ngu ngu.
****
Ở lớp học của nó cũng hỗn độn không kém. Bà giáo viên chủ nhiệm đang bốc hỏa khi không thấy nó với "ông xã" đâu.
- Thế không ai biết 2 đứa đang ở đâu à?Cũng không có giấy báo sao?
- Họ nghỉ thì kệ họ chứ sao mà cô cứ phải hỏi đi hỏi lại thế ạ?- cả lơp nhao nhao. Mất 15' rồi mà có được chữ nào đâu, không biết hôm nay cô giáo bị chồng uýnh hay sao mà tính khí cứ như trái bom nổ chậm vậy.Cứ ngùn ngùn lửa từ nãy đến giờ.
- Kệ là kệ thế nào, chồng tôi mà kệ đựơc à?( Ơ ơ ơ)
- Dạ?????????????????????????-40 dấu hỏi chấm to đùng-CHỒNG CÔ Ý Ạ?
- Chồng tôi là người có phép tắc, không thể để học sinh nghỉ mà không có lí do thế này được, cho nên tôi cũng thế!- Co giáo bào chữa.
- Phù!!- Cả lớp. Họ lại tưởng có mối tình nào già hơn tuổi nữa chứ. Mà anh Shin nhà ta có bị cận đâu nên không thể đi say đắm cái bà ma nữ này được. Họ lại nghĩ lung tung rồi.
- Dạ thưa cô em vào lớp ạ!- Nó kính cẩn chào cô giáo rồi đi vào lớp trước 40 con mắt mở to hết cỡ nhìn nó như sinh vật lạ" Có bao giờ nó lễ phép thế này đâu?"
- Sao tiết 3 mới đến chứ?- Cô giáo vẫn nói nhỏ nhẹ mặc dù muốn banh xác nó ra từ lâu rồi nhưng hãy nghĩ đến tương lai, đừng vì 1 phút dại dột mà cả đời ân hận.
- Tại em ngủ quên ạ- Nó gãi đầu cười hề hề, giống như một cô học trò đi muộn và đang chuộc lỗi với giáo viên.
- Ê! Hôm nay mày có mang ô không?- hs 1
- Đin hả? Trời nắng gắt mà- hs 2
- Thì nhìn Jen là bít hôm nay sẽ có một chấn động lớn rồi!- hs 1
- Ờ ha! Tao không mang áo ấm rồi- hs 2.
- Để làm gì?- hs 1
- Đề phòng bão tuyết- hs 2
- Chí lí- hs 1
Đấy mới chỉ là khởi đầu thôi.Lúc kiểm tra bài cũ nó còn xung phong nhé. Trong lúc học bài thì giơ tay liên tục đến chóng cả mặt đến lỗi cô còn nói
- Thôi em cứ đứng đấy luôn đi! Cô hỏi gì thì trả lời.
Ừ thì nó hcọ giỏi thật nhưng chẳng bao giờ giơ tay cả. Gặp bài dễ thì ngồi vắt chân nhìn cô giáo như thách thức. Gặp bài khó thì nó bắn sang bài dễ luôn và lại típ tục nhìn cô kích tướng.Nhưng hôm này thì nhìn xem, thay đổi 360 độ nhé. Thế là giờ ra chơi cả lớp đổ xô đi mua áo mưa khiến ông chủ cửa hàng ngơ ngác như bò đội nón đi trên đường nhựa.
Nó thì vẫn ngồi chống cằm cười một mình. Nghĩ đến cảnh hoảng hồn của hắn lúc sáng khiến nó niềm vui chất đầy nhà.Miẹng nó rộng đến tận mang tai luôn, mắt thì híp lại. Rồi lại nghĩ đến lời bác sĩ khiến cho mặt nó tối sầm lại, nhăn nhó lại giống y đười ươi" Chồng cháu có vẻ vui tính nhỉ. Đây chỉ là sơn thôi mà làm như là máu vậy"Chồng? Ai? Chồng nào? Nhảm nhỉ! Vớ vẩn! Linh tinh!Nhưng lại nghĩ đến cảnh hăn 1/2 khóc 1/2 cười khi lĩnh thưởng hậu họa nó bầy ra ở nhà hắn thì lại ngoác cái miệng ra. Nói chung nhìn mặt nó bây giờ trông rất ....quái đản.
- Mặt mày đa dạng nhỉ- Nhỏ Sunny quan sát nó từ nãy đến giờ, mặt méo mó hỏi nó.
- Ừ! Hihi- Nó vẫn cười rất tươi.
- Cách nói chuyện cũng đa dạng nữa.
- Ừm! Cảm ơn!- Vẫn cười.
- Tính tình cũng đa dạng luôn!
- Oh! Thế hả? hi hi- Miệng đã đỡ ngoác như trước.
- Cả bệnh cũng phong phú lun.
Bốp...bốp...bốp...
- Ơn trời! Nó đã trở lại như bình thường rồi!- Trước khi bất tỉnh Sunny cũng nói ra được bản "di trúc" của mình.
- Mày cứ im lặng như con Sa thì có sao đâu!- Nó "an ủi" bạn.
- Mày đúng là nhiều bệnh thật- Chị Sa nhà ta lầm ngay một khúc gỗ chặn miệng nó lại.
Jen:............
Sunny* bật dậy*: Vote! Vote! Vote * bất tỉnh tiếp*
Nó lại bị con bạn chcọ cho giận sôi người. Bống mắt nó đập phải một người.
- Này! Thu ơi! Mày không sợ Jen hay sao mà dám thế hả?- Một nhỏ bạn hỏi Thu.
- Hứ! Sợ cái quái gì chứ! Nó mà thử động đến tao xem- Thu vênh mặt. Từ hôm qua tời giờ không thấy nó có động tính gì nên cứ tưởng nó quên rồi.
- Thì làm sao- một giọng nói vang lên.
J....- Nhỏ bạn tái mét mặt nhưng nó đã ra hiệu im lặng.Còn nhỏ Thu thì vẫn bla bla:
- Thì tao giết nó chứ sao!
- Thế thì hộ cái! -Nõ vỗ vai Thu, con nhỏ từ từ quay lại, mặt mày tái mét đi.