KẺ PHÁ ĐÁM, hắn nghĩ.
Cỗ máy giết chóc.
Giết thì giờ.
Ý tưởng chết người.
Cánh đồng chết
Tên Trùm nhếch mép cười trò chơi chữ của chính mình. Dẫu vậy, đó là kiểu cười nửa miệng có cảm giác không hay lắm trên mặt hắn. Nó có vẻ giả tạo và có phần gượng gạo. Mới hơn bốn giờ, và bên ngoài còn nắng chói chang. Hắn đã có một chuyến đi dạo thú vị trên cánh đồng. Hắn đã xem xét mọi vấn đề một cách toàn diện. Lúc này hắn đang trên đường quay trở lại gia trang.
Hắn bước vào qua cửa trước có thưng lưới và để mắt lướt qua các thi thể. Các thành viên của băng cướp đã ngỏm, cả sáu đứa. Thi thể của chúng co quắp và vặn vẹo một cách kỳ lạ, kiểu mà kim loại có thể cong vặn trong bão lửa. Hắn đã chứng kiến hiện tượng này một lần, đó là sau cơn hỏa hoạn lan qua các sườn đồi bên ngoài Berkeley, California. Hắn khoái điều đó: cái vẻ đẹp tuyệt đối của một thảm họa tự nhiên.
Hắn dừng lại và xem xét kỹ lưỡng các thây ma. Chúng là những kẻ sát nhân và chúng phải chịu đựng điều đó. Lần này hắn đã sử dụng Marplan làm độc dược. Điều đáng chú ý là loại thuốc an thần này có tác dụng mạnh nhất khi được hấp thụ cùng pho mát và vang đỏ, đặc biệt là Chianti. Kết hợp hóa học kỳ quặc đó làm huyết áp tăng vọt, theo sau là xuất huyết não, và cuối cùng làm sụp đổ hệ tuần hoàn. Thế đó.
Hắn nhìn kỹ hơn những thây ma và thấy chúng cực kỳ hấp dẫn. Đồng tử mắt của chúng giãn ra. Miệng chúng há hốc trong tiếng thét kỳ quặc hãi hùng. Những chiếc lưỡi xanh lè phồng rộp thè ra bên khóe mép. Bây giờ hắn phải đưa chúng ra khỏi đây. Hắn phải làm cho những thây ma này biến mất, gần như thể chúng chưa từng tồn tại trên đời.
Một con mái tên là Gersh Adamson ngã sóng soài trên sàn nhà gần cửa trước. Ả đã cố chạy ra ngoài, phải vậy không? Giỏi lắm. Ả chính là Ms. Green, một quý cô tóc vàng mảnh mai đã nói ả mới hai mốt tuổi nhưng trông không quá mười lăm. Miệng ả cố định trong một tiếng thét đau đớn mà hắn thực sự chết mê chết mệt. Hắn hầu như không thể nào rời mắt khỏi đôi môi của Gersh Adamson.
Hắn nghĩ rằng ả là kẻ nhẹ nhất để đưa đi; chắc ả không nặng hơn một trăm pao.
“Chào cô em Green. Anh luôn luôn khoái em, em biết thế mà. Tuy nhiên anh có khác chút đỉnh. Anh cần phải nói rằng anh đã từng nhút nhát. Anh đang khắc phục điểm yếu đó.”
Hắn vươn tay ra sờ vào cặp nhũ hoa nhỏ nhắn của ả. Hắn ngạc nhiên thấy rằng Ms. Green mặc coóc xê có độn bên dưới chiếc áo cánh. Ả dường như không phải là một tiểu hippy. Hắn cởi khuy áo ả, đoạn kéo nó ra và nhìn chằm chằm vào ngực ả.
Hắn cởi khuy chiếc quần jeans của ả đàn bà đã chết. Sau đó hắn lùa ngón tay vào bên trong đồ lót của ả. Da đã hơi lạnh. Rốn ả đeo một chiếc khoen bạc. Hắn sờ vào nó, giật nó như giật nắp một chiếc lon.
Ả đeo đôi dép xa tanh xám cao gót, và hắn cẩn thận kéo chúng ra khỏi bàn chân ả. Hắn kéo chiếc quần jeans bó xuống và rồi cũng tuột nốt ra. Móng chân của Ms. Green được sơn màu xanh nhạt.
Tên Trùm kéo khóa chiếc coóc xê đăng ten có độn và nhào nặn cặp nhũ hoa nhỏ nhắn của ả. Hắn dùng lòng bàn tay bóp cả hai vú cùng một lúc. Đoạn hắn nhéo mạnh hai núm vú nhỏ nhắn, hoàn hảo của ả. Hắn đã muốn làm như thế ngay từ lần đầu tiên hắn gặp ả. Hắn muốn làm ả đau chút ít, cũng có thể là đau nhiều.
Hắn nhìn ra cửa sổ của gia trang, rồi lại nhìn các xác chết. “Tao không làm cho bất kỳ đứa nào trong chúng mày phát chán, đúng không hả?” hắn hỏi.
Hắn túm đôi chân trần của Ms. Green kéo ả đến chỗ tấm thảm nhàu nát ở giữa phòng. Đoạn hắn cởi quần ra. Hắn đang hứng. Hắn không thường xuyên có hứng như vậy. Có lẽ FBI đã đúng: Rốt cuộc thì hắn có thể là một kẻ giết người mẫu mực. Có lẽ hắn chỉ đang bắt đầu hiểu thực tế hắn là ai.
“Ta là quái nhân,” tên Trùm nói, đoạn hắn kéo quần lót của ả đàn bà sang một bên rồi ấn mạnh của hắn vào trong động đào nguyên của xác chết. “Ta là thằng điên, cô em Green ạ, và đó là điều nực cười nhất. Ta là một thằng điên. Giá mà cảnh sát biết điều đó. Đầu mối này mới đáng giá làm sao.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !