Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 58-59

Chương 58-59
Chắc chắn cô dâu không mặt váy trắng rồi

– Raleigh cau mặt nói khi tôi kể cho anh ta nghe cuộc nói chuyện với Merrill Shortley. 


McBride đã sắp xếp một bữa tối ở nhà hàng Ý, Nonni, bên bờ hồ, cách khách sạn của chúng tôi một đoạn ngắn. 

Cuộc nói chuyện của Raleigh với gia đình chú rể không đem lại điều gì đáng kể. James Voskuhl là một nhạc công đầy tham vọng, đã từng xuất hiện trên sàn diễn Seattle, đã giúp hai ban nhạc mới nổi ra mắt công chúng. Anh ta không có liên hệ nào với San Fracisco. 

- Tên giết người có quen biết Kathy – Tôi nói – Không thì làm sao hắn tìm thấy cô ấy ở đây? Họ có quan hệ. 

- Trước khi mọi chuyện kết thúc ư? – Anh ta trầm ngâm. 

- Ngay trước đó – Tôi trả lời – Nghĩa là có thể ở ngay đây thôi, ở Cleverland này. Merrill nói gã đàn ông này lớn tuổi hơn Kathy, có gia đình, theo đạo cơ đốc và đầy thú tính. Nó phù hợp với tên sát nhân. Chắc chắn một người quen nào đó của cô ta ở San Fracisco phải từng nhìn thấy gã râu đỏ. Ai đó phải biết. Merrill nói rằng Kathy rất bênh vực gã nhân tình đó, có thể vì hắn là một nhân vật nổi tiếng. 

- Em có nghĩ là cô Merrill Shortley này còn biết thêm điều gì nữa không? 

- Có thể. Hoặc gia đình Kathy. Em có cảm giác họ đang giấu giếm một điều gì đó. 

Raleigh đã gọi một chai Chianti năm 97 và khi rượu tới, anh nghiêng cốc: 

- Uống vì David và Melanie, Michael và Becky, James và Kathy. 

- Chúng ta sẽ nâng cốc vì họ khi tìm ra kẻ khốn kiếp tâm thần này – Tôi nói. 

Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi riêng với nhau từ khi đên Cleverland, và đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng. Chúng tôi còn cả buổi tối và cho dù cố lái câu chuyện về vụ án hay đùa cợt rằng “đây không phải hẹn hò” thì trong thâm tâm tôi vẫn có tiếng nói thầm thì rằng đây không phải lúc để bắt đầu bất cứ chuyện gì với bất cứ ai, ngay cả với một anh chàng đẹp trai và dễ thương như Chris Raleigh. 

Thế thì tại sao tôi lại phải diện chiếc áo len xanh da trời xinh xắn và cái quần đẹp, sao không cứ mặc nguyên cái áo sơ mi vải và quần kaki đã mặc cả ngày hôm nay? 

Chúng tôi gọi món ăn. Tôi gọi món “osso bucco”, rau chân vịt và sa lát. Raleigh gọi thịt bê. 

- Có thể là người làm cùng cô ta chăng? Hay có liên quan đến công việc của cô ta? – Raleigh nói. 

- Em đã nói Jacobi kiểm tra chỗ công ty cô ta ở Seattle. Cha cô ta nói cô ta vẫn thường đi công tác ở San Francisco. Em muốn biết có thật thế không. 

- Nếu không thật thì sao? 

- Nghĩa là hoặc họ, hoặc chính cô ta đang che giấu điều gì đó. 

Anh nhấp một ngụm rượu: 

- Sao cô ta lại lấy chồng khi còn đang có quan hệ với một người khác nhỉ? 

Tôi nhún vai: 

- Mọi người đều nói Kathy rốt cục cũng ổn định cuộc sống. Em muốn biết trước kia cô ta như thế nào, nếu đây là điều họ muốn ám chỉ khi nói ổn định. 

Tôi đang nghĩ đến chuyện đến gặp Hillary, chị gái cô dâu lần nữa. Tôi nhớ lại vài điều cô ta đã nói. Thói cũ khó bỏ. Trước đây tôi nghĩ ý cô ta muốn nói đến ma túy, tiệc tùng. Hay cô ta muốn ám chỉ gã râu đỏ. 

- Mcbride nói sáng mai chúng ta có thể xem lại băng ghi hình ở bảo tàng. 

- Hắn đã có mặt ở đó, Raleigh ạ - Tôi nói vẻ ăn chắc – Hắn có mặt ở đó đêm hôm ấy. Kathy quen biết kẻ đã giết cô ấy. Chúng ta phải tìm ra hắn là ai. 

Raleigh rót thêm rượu vào ly của tôi: 

- Chúng ta là cộng sự, phải không Lindsay? 

- Chắc chắn rồi – Tôi nói, hơi bất ngờ vì câu hỏi – Anh không thấy em tin tưởng anh sao? 

- Ý anh là chúng ta đã cùng nhau điều tra ba vụ giết người, chúng ta cam kết sẽ điều tra đến cùng, anh ủng hộ em trước mặt Mercer. Anh thậm chí đã giúp em rửa bát sau khi ăn tối ở nhà em. 

- Ừ thì sao? – Tôi mỉm cười. Nhưng đáp lại, khuôn mặt anh lại có vẻ nghiêm nghị. Tôi cố đoán xem anh đang muốn đưa câu chuyện đến đâu. 

- Em nghĩ sao, có thể đã đến lúc em bắt đầu gọi anh là Chris được rồi đấy.

Chương 59

Sau bữa tối, Raleigh và tôi đi bộ theo lối đi trồng cây quanh hồ về khách sạn. làn gió ẩm ướt, mát lạnh phả vào mặt tôi. 

Chúng tôi không nói gì nhiều. Một nỗi lo lắng rụt rè gợn lên da tôi. 

Thỉnh thoảng tay chúng tôi chạm nhau. Anh cởi áo khoác ngoài, để lộ đôi vai và cánh tay với đường nét rắn chắc. 

- Vẫn còn sớm quá – Anh nói. 

- Bây giờ ở nhà là 5 giờ 30 phút – Tôi trả lời – Em vẫn có thể gọi cho Roth. Có lẽ em nên cập nhật thông tin cho ông ta. 

Raleigh cười toét miệng: 

Em đã gọi cho Jacobi rồi. Anh cá là anh ta đã có mặt ở văn phòng của Roth trước khi kịp gác máy điện thoại. 

Trong lúc thả bộ, có một sức mạnh nào đó hết đẩy tôi lại gần lại kéo tôi ra xa – Dù sao đi nữa – Tôi nói – Lần này em không muốn về nhà. 

- Thế em muốn gì? – Raleigh hỏi. 

- Sao chúng ta không tiếp tục đi bộ nhỉ. 

- Đội Indians đang thi đấu, em có muốn ghé vào không? Chắc đã đến hiệp 5 rồi. 

- Chúng ta là cảnh sát, Raleigh. 

- Ừ, tệ thật. Thế em muốn nhảy không? 

- Không – Tôi nói, thậm chí cương quyết hơn – Em không muốn nhảy. Mỗi từ tôi nói ra dường như đ ều mang một thông điệp hoàn toàn khác – Điều mà em đang cảm thấy là em đang phải vất vả để nhớ gọi anh là Chris – tôi quay sang anh. 

- Và điều mà anh đang bắt đầu cảm thấy là – Anh trả lời, đối mặt với tôi – Là anh đang phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. 

- Em biết – Tôi nín thở lẩm bẩm - Nhưng em chỉ không thể. 

Nghe có vẻ thật ngớ ngẩn nhưng tôi càng muốn bao nhiêu thì sự e ngại lại càng níu tôi lại bấy nhiêu. 

- Em biết … nhưng em chỉ không thể. Thế nghĩa là sao? 

- Nghĩa là em cũng đang cảm thấy một vài điều. Và một phần trong em muốn đi theo những cảm xúc đó. Nhưng ngay bây giờ, em không biết mình có thể hay không. Điều này rất phức tạp, Chris ạ. 

Chúng tôi lại tiếp tục đi, gió từ hồ bất chợt thổi làm ráo mồ hôi trên đang toát ra trên cổ tôi. 

- Ý em là nó phức tạp vì chúng ta là đồng nghiệp đúng không? 

- Vâng – Tôi nói dối. Tôi đã tự buộc mình hẹn hò một vài lần. 

- Ừ, rồi sao nữa? – Raleigh hỏi. 

Hàng ngàn điều mong muốn trong thâm tâm tôi đang gào thét muốn được bộc lộ. Trong đầu tôi có một ý nghĩ điên rồ. Tôi muốn anh chạm vào tôi, nhưng tôi không làm gì cả. Chúng tôi đang chỉ có hai người bên bờ hồ, nếu bây giờ anh ôm lấy tôi, nếu anh quỳ xuống và hôn tôi thì tôi sẽ chẳng biết phải làm gì. 

- Em thực sự rất muốn – Tôi nói, ngón tay tôi chạm vào tay anh, tôi nhìn đăm đăm vào cặp mắt xanh sâu thẳm của anh. 

- Em nói chưa hết – Anh nói. 

Tôi phải cố hết sức để khỏi thú nhận. Tôi không hiểu sao mình lại làm thế. Trong thâm tâm tôi muốn nghĩ rằng mình mạnh mẽ và anh ấy muốn mình. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh, và tôi nghĩ anh cũng có thể cảm thấy quyết tâm của tôi đang nao núng – Em chỉ không thể ngay bây giờ - Tôi khẽ khàng nói. 

- Em biết mà, Lindsay, anh sẽ không phải là đồng nghiệp của em mãi đâu. 

- Em biết. Và có thể em sẽ chẳng nói “không” mãi được. 

Tôi không biết mình cảm thấy gì, thất vọng hay nhẹ nhõm khi nhìn thấy khách sạn hiện ra trước mắt. Tôi nửa muốn chạy về phòng, mở toang cửa sổ và hít thở không khí ban đêm. 

Tôi đang mừng vì không phải đưa ra quyết định thì Raleigh làm tôi bất ngờ. 

Anh cúi xuống và không báo trước, đặt môi lên môi tôi. Nụ hôn êm dịu, như thể anh đang hỏi khẽ: Thế này được không? 

Không phải tôi không tưởng tượng được điều này sẽ xảy ra, trái lại, đó chính là điều tôi hình dung. Tôi muốn kiềm chế mình, nhưng thật kỳ quặc, tôi lại buông xuôi. Nhưng vừa lúc tôi bắt đầu buông mình thì một nỗi sợ ập đến, nỗi sợ sự tin tưởng mù quáng. 

Tôi dừng lại, chậm rãi đẩy người ra. 

- Thế cũng tốt rồi, đối với anh, dù sao đi nữa – Raleigh nói, ngả đầu lên trán tôi. 

Tôi gật đầu nhưng lại nói: 

- Chris, em không thể. 

- Sao em cứ luôn do dự thế, Lindsay? – Anh hỏi. 

Tôi muốn nói: Vì em đang lừa dối anh. Tôi muốn kể cho anh mọi điều đang diễn ra. 

Nhưng tôi vẫn tạm bằng lòng lừa dối, cho dù là lừa dối với cảm giác thương mến mà tôi cảm thấy đã nhiều năm nay – Em chỉ muốn tóm được tên râu đỏ - Tôi trả lời.

 

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/t46437-ke-dau-tien-phai-chet-chuong-58-59.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận