“Carmen, đẹp lắm ấy. Mẹ rất nóng lòng muốn con thấy nó.” Carmen gật đầu vào ống nghe. Nghe tiếng mẹ nó sung sướng đến nỗi nó cũng phải sung sướng theo. Làm sao nó có thể không sung sướng được?
“Mẹ định khi nào chuyển nhà?” nó hỏi, cố giữ giọng thật vui vẻ.
“Ừ, mình cần làm một số việc đã. Trát vữa, sơn, làm lại sàn. Cả đường nước với điện cũng phải sửa. Mẹ muốn mọi việc căn bản xong xuôi trước khi chuyển đến ở. Mẹ hy vọng chắc khoảng cuối tháng Tám.”
“Ô. Sớm thế ạ.”
“Nena, có những năm phòng ngủ. Thật không thể tin nổi nhỉ? Có cả một cái sân sau rất đẹp cho Ryan chạy nhảy.”
Carmen nghĩ đến thằng em trai bé tin hin của mình. Nó bây giờ còn chưa biết đi, nói gì đến chạy. Nó sẽ lớn lên với một cuộc sống mới khác Carmen làm sao.
“Vậy là không căn hộ căn hiếc gì nữa nhỉ?”
“Không. Với hai mẹ con mình thì một căn hộ là ổn, nhưng chả phải mình vẫn muốn có một cái nhà ư? Chẳng phải con vẫn luôn bảo là con muốn thế còn gì?”Truyen8.mobi
Nó cũng luôn muốn có em và muốn mẹ nó không phải cô độc. Không phải lúc nào cũng dễ dàng có được cái mình muốn.
“Con sẽ phải dọn đồ trong phòng con,” Carmen nói.
“Ở nhà mới con sẽ có phòng to hơn,” mẹ nó vội nói.
Phải, đúng thế. Nhưng chả phải hơi muộn rồi sao? Việc có một căn nhà có sân và phòng lớn hơn ấy? Quá muộn cho việc làm lại tuổi thơ rồi. Nó đã đi qua tuổi thơ, và cái thời ấy đã diễn ra trong căn phòng nhỏ của căn hộ đó. Thật vừa buồn vừa lạ lẫm khi đánh mất tuổi thơ và quá muộn để thay thế quãng thời gian ấy.
Chuyện đó sẽ bỏ nó lại nơi nào? Cuộc sống cũ không còn, cuộc sống mới thì chưa đến hẳn. Lưng chừng, trôi nổi, không đâu cả. Mà thế lại có vẻ quá vừa vặn, theo một cách nào đó.
“Hôm qua Lena ghé thăm và gặp Ryan. Con bé mang cho nó một cái đĩa bay Frisbee,” mẹ nó kể chuyện vẻ hơi buồn bã. “Giá mà con ở nhà.”
“Vâng. Nhưng ở đây con có bao là việc.”
“Mẹ biết, nena.”
Sau khi nó gác máy, điện thoại lại réo.
“Carmen, cậu đang ở đâu?”
Tiếng Julia Wyman lộ vẻ khó chịu. Carmen liếc đồng hồ sau lưng.
“Chúng mình nhẽ ra phải diễn tập... ngay bây giờ!”
“Tớ ra đây,” Carmen nói, vừa đi tất vừa kẹp điện thoại ở vai. “Tớ đến ngay.”
Nó lao vụt ra khỏi ký túc đến nhà hát. Trên đường đi nó mới nhớ ra là tóc mình bết bẩn và nó đã định thay quần, vì cái quần đang mặc làm nó cảm thấy mình cực kỳ béo. Nhưng có quan trọng không? Chả ai để mắt tới nó cả.
Julia đang đợi ở hậu trường. “Cậu giúp tớ cái này được không?” Sắm một vai diễn trong vở kịch, Julia vận một cái váy vải tuýt dài, bị rộng quá ở phần eo.
Carmen cúi xuống cài kẹp ghim lại. “Thế này được chưa?” nó hỏi, ghim cạp váy ra đằng sau.
“Ổn rồi. Cám ơn cậu. Trông được không?”
Julia ăn vận trông thật ngon lành. Julia trông ngon lành khi mặc hầu hết mọi thứ, và nó không cần Carmen bảo cho mình điều đó. Nhưng dẫu vậy Carmen vẫn nói. Lạ kỳ thế n o đó, trong hai đứa, nhiệm vụ của Julia là trông thật ngon lành. Còn nhiệm vụ của Carmen là ca ngợi cô bạn vì điều đó.
“Tớ nghĩ Roland đang đợi cậu trên sân khấu.”
Carmen bước lên sân khấu, nhưng Roland không có vẻ gì là đang đợi nó. Anh ta không có phản ứng gì khi nhìn thấy nó. Những ngày này nó cảm thấy mình tồn tại chả khác gì một con ma - không ai nhận ra nó, nhưng không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Carmen nheo mắt và cố làm cho mình thật nhỏ bé. Nó không thích đứng trên sân khấu khi đèn bật sáng. “Anh có cần gì không?” nó hỏi Roland.Truyen8.mobi
“Ồ có.” Anh ta đang cố nhớ ra. “Cô sửa cái màn cửa ở phòng khách được không? Nó bị rơi mất.”
“Vâng,” nó đáp nhanh gọn, tự hỏi mình có nên cảm thấy tội lỗi không. Chẳng phải nó chính là người treo cái màn lên lần cuối đấy ư?
Nó đặt thang, trèo lên ba nấc, và gí khẩu súng bắn đinh vào bức tường gỗ dán. Nhà cửa trên sân khấu luôn kỳ lạ ở chỗ chúng chỉ để gây ấn tượng, tạo ra để được nhìn từ những góc nhất định chứ không phải để tồn tại lâu dài. Nó tồn tại trong thời gian và không gian không phải với tư cách một đồ vật, mà là một thủ thuật.
Nó thích tiếng phập khi đinh găm vào tường. Đó là một trong những thứ nó học ở trường đại học: cách sử dụng một cái súng bắn đinh. Bố nó đã phải trả rất nhiều tiền cho việc đó.
Nó cũng học những thứ khác nữa. Làm sao tăng tám cân bằng cách ăn đồ trong căng tin và sô cô la vào buổi đêm khi thấy cô đơn. Làm sao để tàng hình trước mặt bọn con trai. Làm sao không phải dậy đi học lớp Tâm lý học lúc chín giờ. Làm sao ngày nào cũng có thể mặc áo thụng thể thao bởi vì cảm thấy ngượng ngùng vì chính cơ thể mình. Làm sao để lảng tránh những người ta yêu nhất trần đời. Làm sao để vô hình với hầu hết mọi người, kể cả chính mình.
Quen biết Julia với nó là một điều may mắn. Carmen rất hên, nó biết. Vì Julia là một trong những đứa nổi bật nhất khu học xá. Chúng bù trừ cho nhau. Không có Julia ở khu học xá đại học Williams, Carmen thầm nghi ngờ là có khi nó sẽ biến mất hoàn toàn.Truyen8.mobi
To: Carmabelle@hsp.xx.com
From: Beezy3@gomail.net
Subject: Carmen-em-Gấu
Bọn tớ đang gặp chút xáo trộn mang tên Carmen.
Tớ biết cậu đang nghỉ đông và tớ, trên hết, hiểu như thế là thế nào.
Nhưng Carma à, tháng Sáu rồi. Đã đến lúc ra ngoài và vui vầy cùng những người bạn yêu mến cậu.
Bọn tớ cố đến cửa hiệu Gilda, nhưng không có cậu bọn tớ không thể tiếp tục được.
Không thể.
Bee vo ve
Là một đứa con gái có bạn trai thật là khác.
Bridget ngẫm nghĩ khi bước trên phố Edgemere lúc từ nhà Lena về nhà nó. Nó đã nghĩ đến chuyện này một lúc trước đó, khi một anh chàng nó thoáng quen biết hồi học cấp ba thò đầu ra cửa ô tô và hét “Êu, cô em xinh đẹp!” và ném cho nó một nụ hôn gió.
Nếu là lúc trước thể nào nó cũng hét đáp trả rồi. Có khi nó còn hôn gió lại. Hoặc là giơ ngón giữa lên, nói chung là tùy tâm trạng. Nhưng giờ đây khi nó là đứa con gái có bạn trai rồi thì mọi chuyện dường như đã khác.
Cả năm nay nó đã phải tập làm quen với điều đó. Nhất là khi ta chỉ gặp bạn trai một hay hai lần mỗi tháng thì chuyện lại càng phức tạp - khi anh đi học ở New York còn ta thì học ở Providence, Rhode Island. Chuyện có bạn trai chỉ còn mang tính lý thuyết. Với mọi anh chàng ngồi trong xe hét ra, với mọi anh chàng ta đi ngang qua trên đường tới lớp Tâm lý học cho sinh viên năm nhất có ý tán tỉnh ta, ta nghĩ, Họ không nhận ra là mình đã có bạn trai.
Mỗi lần nó nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Eric, mỗi lần anh xuất hiện ở cửa phòng ký túc của nó hay đến gặp nó ở Cửa khẩu An Ninh của New York, tất cả đều quay lại. Cách anh hôn nó. Cách anh mặc quần, cách anh thức suốt đêm với nó giúp nó chuẩn bị cho bài thi tiếng Tây Ban Nha giữa kỳ.
Nhưng mọi chuyện lại trở nên lý thuyết khi Eric nói với nó chuyện anh đi Mexico. Anh đã được nhận vào làm trợ lý huấn luyện viên ở trại bóng đá hồi trước của họ ở Baja.
“Tan lớp là anh đi,” anh nói với nó trên điện thoại hồi tháng Tư.
Trong câu anh nói không hề có chút lúng túng, ngần ngại hay nghi ngờ. Không có gì dành cho nó cả.
Nó siết ống nghe chặt hơn, nhưng không muốn để lộ ra những cảm xúc đang xáo động. Nó không giỏi đối phó chuyện bị bỏ rơi lại một mình. “Khi nào anh về?” nó hỏi.
“Cuối tháng Chín. Anh sẽ ở thêm một tháng với ông bà ở Mulegé. Bà anh đã bắt đầu nấu nướng các món rồi.” Nụ cười của anh nhẹ nhàng và ngọt ngào. Anh làm như thể nó cũng sẽ vui vẻ hệt như anh vậy. Anh không dò được bóng đen trong nó.
Đôi lúc khi gác điện thoại ta cảm thấy tim mình bầm dập. Lúc này đây lòng nó đau và sau này sẽ còn đau nhiều nữa. Cuộc nói chuyện không hề dễ chịu và ta không muốn tiếp tục nhưng mà kết thúc nó thì ta cũng không thể chịu nổi. Bridget muốn ném cái điện thoại và lao cả người mình nữa, vào tường.
Nó đã nghĩ kế hoạch hè này của nó và Eric kiểu gì cũng là hai đứa sẽ ở bên nhau. Nó nghĩ có bạn trai nghĩa là ta sẽ xây dựng kế hoạch tương lai cùng nhau. Anh chắc chắn về điều đó đến độ ra đi dễ dàng như vậy, hay là anh quá thờ ơ?Truyen8.mobi
Nó chạy một đoạn đường dài và tự khuyên nhủ bản thân trấn tĩnh lại. Bọn nó có phải là vợ chồng hay gì đâu. Nó không nên cảm thấy bị tổn thương vì chuyện đó. Nó biết chuyện này chả có gì là cá nhân cả. Làm trợ lý chỉ huy trại hè là một công việc trời ban - tiền lương thì khá và anh sẽ được ở cạnh gia đình xa xôi của mình.
Thực ra là nó không cảm thấy bị tổn thương, nhưng những ngày sau khi anh thông báo với nó, trong nó nảy sinh từng cơn năng lượng khiến nó phải lao về phía trước. Nó không muốn ở nhà quanh quẩn rồi nhớ nhung anh. Nếu không bị bất ngờ, không bị thất vọng đau đớn vì ảo tưởng, có lẽ nó đã không đăng ký tham gia chuyến khảo cổ ở Thổ Nhĩ Kỳ nhanh đến vậy.
Eric không thể mong chờ chuyện nó ngồi một chỗ đợi anh. Việc đó nó không làm được. Nó có thể coi là mình có bạn trai trong bao lâu khi mà anh bạn trai đó định đi xa từ tháng Năm cho đến tận hết tháng Chín? Bọn nó có thể được coi là một đôi trong bao lâu? Nó không phải là một loại bạn-gái-trên-lý-thuyết.
Nó thực sự bắt đầu suy nghĩ về những điều này sau cuộc nói chuyện về chuyến đi Mexico. Sau đó dường như với mỗi anh chàng nó thấy trên đường đi học, nó có cảm giác việc mình có bạn trai chỉ là do bắt buộc chứ không phải tự nguyện.
Tibby liếc nhìn đồng hồ trên máy tính công. Còn bốn phút nữa là hết ca và còn ít nhất mười hai khách đang xếp hàng.
Nó quét một chồng sáu đĩa phim cho một đứa con gái sắp tuổi dậy thì đánh mắt nền màu bạc có ánh nhũ lấp lánh và đeo một sợi dây cổ có vẻ quá chặt. Mắt con bé này bị lồi hay là Tibby tưởng tượng nhỉ?
“Em định xem hết đống này á?” Tibby lơ đãng hỏi. Hôm đó là thứ Sáu. Nếu trả vào thứ Hai thì sẽ bị tính tiền quá hạn. Miếng kẹo gôm con bé đang nhai có mùi dưa hấu vừa hắc vừa giả rõ ràng. Khi con bé nuốt, Tibby nghĩ đến những con bồ nông của ngư dân, trên cổ đeo vòng để không nuốt được những thứ chúng bắt được.
“Em có tiệc ngủ tại nhà. Có đến bảy đứa liền. Ý em là, nếu Callie đến được. Nếu nó không đến thì có khi em không nên thuê cái phim này, vì mọi người đều ghét phim đó.”
Bọn mình có như thế không nhỉ? Tibby tự hỏi khi đứa con gái kia tiếp tục miêu tả yêu cầu phim cụ thể của từng đứa bạn nó.
Giờ thì ca của nó đã quá giờ được hơn hai phút. Tibby tự nguyền rủa mình vì đã khơi chuyện với con bé kia. Nó luôn quên mất cái sự thực khó chịu của việc đặt câu hỏi: Mọi người thường có xu hướng đáp lời.
Nó vẫn còn phải phục vụ mười một khách hàng nữa thì mới đóng quầy được, và từ phút này trở đi nó không được trả tiền. “Quầy này sắp đóng rồi,” nó nói với người số mười hai trước khi anh ta kịp đứng xếp vào hàng của nó.
Khách hàng tiếp theo là một anh chàng có râu dê mặc áo gió ra ngoài áo đồng phục của người gác cửa. Khi áo mở ra, Tibby nhìn thấy tên anh ta là Carl. Nó muốn bảo anh ta là phim anh thuê cũng được, nhưng kết cục thì dở ẹc còn phần tiếp theo là một sự xúc phạm với não bộ, nhưng nó buộc mình chỉ nghĩ chứ không nói ra. Đây sẽ là quy tắc của nó. Làm thế chả khác gì tự nhận là mình thích nói hơn nghe.
Nó đóng quầy lại, chào tạm biệt đồng nghiệp, và bước dọc phố Broadway, rẽ sang phố Bleecker rồi rẽ vào cổng ký túc. Công việc của nó tệ ở chỗ lương gần như ở mức tối thiểu. Còn điểm tốt là chỗ làm chỉ cách nơi ở có ba tòa nhà.
Tiền sảnh ký túc lạnh lẽo và trống không chỉ có mỗi chú bảo vệ ngồi ở bàn. Vào mùa hè, ở đây hoàn toàn đổi khác. Không có tiếng nói chuyện liên hồi, không có bản giao hưởng nhạc chuông điện thoại. Một tháng trước, bảng thông tin lớn phải dán đầy các mẩu thông báo. Giờ thì trống trơ ra chả có gì.
Trong năm học, đi thang máy là chuyện rất mệt mỏi về mặt xã hội. Mất quá nhiều thời gian để nhìn ngó và khen ngợi và phán xét. Giữa một không gian đông đúc thông thường, nó cảm thấy có nhu cầu phải là một thứ gì đó với mỗi người đi cùng thang máy với mình, ngay cả với những người nó không biết tên. Giờ đây, khi thang máy trống không, nó thấy mình như hòa làm một với cái tường thang máy giả vân gỗ.
Tối nay hành lang sẽ vắng lặng. Chương trình học hè sau mùng 4 tháng Bảy mới bắt đầu. Mà kể cả lúc đó thì cũng toàn là những người mới, tạm bợ, không phải bạn nó, và không phải là loại nó phải để tâm khi ở trong thang máy. Đến giữa tháng Tám là họ lại đi hết.
Đi học đại học là một chuyện rất kỳ lạ. Ta cảm giác như lẽ ra mình sẽ tìm thấy cuộc đời của mình ở đó. Với mỗi người ta gặp, ta lại nghĩ, Bạn có ý nghĩa gì với tôi không? Rồi chúng ta có bước vào đời nhau không? Nó đã kết giao được với vài người bạn đích thực ở cùng tầng và trong lớp học làm phim, nhưng hầu hết những người nó gặp nó đều ngờ ngợ rằng sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Như mấy đứa con gái trong đội bơi hay sơn mặt màu tím để thể hiện tinh thần nhà trường, hay cái anh chàng có đám lông tơ trên mặt trông buồn cười mặc chiếc áo phông Warhammer.Truyen8.mobi
Nhưng rồi, một giọng nói mà gần đây nó nghĩ là Siêu-Tibby (cái bản thể làm những thứ đúng đắn, không bao giờ vội vã hay cáu gắt của chính nó) nói chêm vào, ai mà có thể đoán nổi vào cái ngày đầu tiên ở 7-Eleven rằng Brian sẽ trở thành một người quan trọng chứ?
Trong bốn năm kể từ ngày nó gặp Brian lần đầu tiên, rất nhiều chuyện đã đổi thay. Mặc dù Brian khăng khăng là cậu yêu nó ngay từ lần đầu gặp nó, nó vẫn nghĩ cậu là thằng đần suốt bao nhiêu năm. Nó đã sai. Nó vẫn thường sai. Bây giờ nó thường có cảm giác rạo rực mỗi khi nghĩ đến chuyện ở gần cậu. Đã chín tháng kể từ lúc... gì nhỉ? Nó ghét cái từ cặp kè. Chín tháng kể từ lúc bọn nó mặc đồ lót bơi mấy tiếng đồng hồ liền trong bể bơi công cộng rồi hôn nhau nồng nàn và siết chặt lấy nhau cho đến khi ngón tay ngón chân nhăn nhúm còn môi thì tím tái cả lại.
Bọn nó vẫn chưa ngủ với nhau. Chưa chính thức, mặc cho Brian có nằn nì. Nhưng kể từ cái đêm tháng Tám đó, nó cảm thấy như thể cơ thể mình đã thuộc về Brian, và cơ thể cậu hoàn toàn thuộc về nó. Kể từ cái đêm trong bể bơi, cái cách bọn nó yêu nhau đã thay đổi. Trước đó bọn nó hiện diện theo cách riêng. Sau đó bọn nó hiện diện cùng nhau. Trước đêm đó, cậu chỉ cọ mắt cá chân của cậu vào mắt cá ch n nó dưới bàn ăn là nó đỏ mặt, luống cuống, đổ mồ hôi đầy áo. Sau đêm đó bọn nó lúc nào cũng chạm vào nhau. Bọn nó nằm sát cạnh nhau đọc sách trên giường đôi mà vẫn tập trung đọc. Chậc, ừ thì tập trung được chút đỉnh.
Tối nay chỗ này sẽ thật yên tĩnh. Ở chừng mực nào đó nó thấy nhớ Bernie, cô này vẫn tập hát opera từ chín đến mười giờ, và Deirdre, bạn này hay nấu nướng tử tế trong bếp chung. Nhưng được ở một mình thật dễ chịu. Nó sẽ viết mail cho bạn bè, cạo lông nách và lông chân trước khi Brian đến vào ngày mai. Có khi nó sẽ gọi món mì xào ở quán gần đó. Nó sẽ tới mang về để không phải trả tiền boa cho người đưa đồ ăn. Nó ghét phải bần tiện, nhưng nó không thể hoang phí thêm năm đô được.
Nó tra chìa vào cái ổ khóa lỏng lẻo. Cái ổ này vớ vẩn đến độ nó ngờ rằng có cho bất kỳ cái chìa khóa nào trong ký túc này vào thì nó cũng sẽ bật ra. Có lẽ bất kỳ cái khóa nào trên thế giới. Thật là một cái khóa nhỏ phóng đãng.
Nó đẩy cửa mở và ngay lập tức cảm thấy sự dễ chịu thân thuộc khi vào căn phòng đơn của mình. Ai quan tâm nếu nó chỉ rộng hai nhân ba mét vuông chứ? Ai quan tâm nếu nó chỉ bằng cái tủ đựng quần áo chứ không phải là một cái phòng thật? Phòng này là của nó. Không giống như ở nhà, đồ đạc nó bỏ chỗ nào là ở nguyên chỗ đó.
Đầu tiên nó lia mắt qua cái đèn nhấp nháy dưới nút power trên máy tính của nó. Tiếp đến là đến cái đèn xanh lá của cái sạc pin máy quay báo hiệu đã sạc đầy. Kế đó là đôi mắt sáng lấp lánh của một cậu bé to con, tóc nâu mười chín tuổi đang ngồi trên giường nó.
Nó lảo đảo. Bụng, chân, sườn, não. Tim đập thình thịch.
“Brian!”
“Êu,” cậu khẽ nói. Nó biết là cậu không định hù nó.
Nó thả túi xuống và chạy về phía cậu, ngay lập tức nhào vào vòng tay nồng nhiệt của cậu.
“Tớ tưởng mai cậu mới đến.”
“Đợi năm ngày nữa thì tớ không chịu nổi,” cậu nói, mặt ép vào tai nó.
Cảm giác khi cậu ở ngay gần mình mới tuyệt làm sao. Nó thích cái cảm giác này. Nó sẽ không bao giờ quen được với chuyện đó. Cảm giác đó quá tuyệt vời. Tuyệt vời đến bất công. Nó không thể thoát khỏi suy nghĩ rằng mọi thứ đều đã cân bằng lại. Ta phải trả giá cho những gì ta nhận được. Ở phạm trù hạnh phúc, chuyện này luôn giống như mình đang tiêu xài hoang phí.
Hầu hết con trai đều nói là mai gọi thì phải đến thứ Bảy tuần sau mới gọi hoặc có khi chả gọi luôn. Hầu hết con trai đều bảo là tám giờ có mặt thì đến chín giờ mười lăm mới tới. Bọn nó khiến ta bồn chồn, vừa mong muốn vừa ao ước, và làm ta khó chịu từng giờ từng phút. Brian không phải vậy. Brian hứa đến vào thứ Bảy nhưng lại đến vào thứ Sáu.
“Giờ tớ hạnh phúc lắm,” cậu nói vào cổ nó.
Nó nhìn xuống một bên mặt cậu, nhìn vào cẳng tay rắn chắc của cậu. Cậu rất điển trai, vậy mà cậu coi như không. Vẻ bề ngoài không phải là thứ khiến nó yêu cậu, nhưng để ý đến chuyện đó thì có gì sai trái không?
Cậu đẩy nó xuống giường. Nó lấy ngón chân ẩy giày ra. Cậu kéo áo nó lên và gối đầu lên bụng nó, quàng tay ôm eo nó, đầu gối gập lại sát tường. Nếu căn phòng này là nhỏ với nó, thì nó gần như không chứa nổi Brian khi cậu duỗi thẳng người ra. Thỉnh thoảng cậu lại va vào tường. Tối nay nó mừng vì không phải cảm thấy tội lỗi với anh chàng ở phòng 11-C.
Chuyện này cứ như thể là phép màu vậy. Căn phòng riêng của bọn nó. Không phải trốn tránh, không phải nói dối, không phải chạy trốn. Không có bậc phụ huynh nào để ta phải căn ke thời gian. Không có giờ giới nghiêm phải về nhà để mà tuân thủ.Truyen8.mobi
Thời gian như thể kéo dài ra. Bọn nó sẽ ăn những gì bọn nó thích cho bữa tối - hay ít nhất, thứ mà bọn nó đủ tiền mua. Nó nhớ lại cái đêm bọn nó ăn bữa tối mà mỗi đứa chỉ có hai thanh Snicker còn tráng miệng là kem. Bọn nó sẽ ngủ cùng nhau, tay cậu đặt lên ngực nó hay hông nó, và thức dậy cùng nhau dưới ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ hướng Đông của căn phòng. Thật tuyệt làm sao. Quá tuyệt. Làm thế nào nó lại được hưởng chuyện này nhỉ?
“Tớ yêu cậu,” cậu thì thầm, tay rướn lên bên dưới áo nó. Cậu không chờ thời điểm đó, cái khoảng trống lúc nó sẽ trả lời cậu. Tay cậu đã nằm dưới vai nó, cậu cúi người xuống hôn nó. Cậu không cần phải nghe nó đáp lại là nó cũng yêu cậu.
Nó thường nghĩ rằng - thực ra, đó là một niềm tin chưa kiểm chứng thì đúng hơn - ta yêu người khác bằng kiểu tình yêu giống như múa trước gương. Người kia yêu ta như thế nào thì ta đáp lại đúng như vậy.
Brian không như thế. Cậu yêu nồng nhiệt và không cần đáp trả. Chuyện đó khiến nó sợ hãi, nhưng đó chính là thứ làm cậu khác biệt, như thể cậu nói được tiếng Trung hay có thể nhảy lên cao cho thẳng bóng vào rổ vậy.
Nó cho tay vào trong áo phông của cậu, sờ cái lưng ấm áp, những cái xương đáng yêu của cậu. “Tớ yêu cậu,” nó nói. Cậu không đòi hỏi được nghe những tiếng đó, nhưng nó đã trao cho cậu.