"Ngày xưa mùa hè khác. Đó là thời gian chúng rời khỏi nhà, chia tay, sống những cuộc đời tách biệt trong suốt mười tuần lễ, và dựa vào Cái quần để nối kết chúng lại với nhau cho đến khi tái hợp. Bây giờ mùa hè lúc nào cũng vậy. Chia xa không phải là ngoại lệ, Lena nhận ra, mà đã là quy luật.
Khi nào thì tất cả chúng ta mới lại về nhà? Đó là điều nó muốn biết.
Nhưng khi suy nghĩ một cách logic thì nó hiểu rằng: Không phải chỉ câu trả lời đã thay đổi, mà chính là câu hỏi. Nhà bây giờ là gì? Và đâu được coi là hiện trạng? Nhà là một khoảng thời gian và khoảng thời gian đó đã qua rồi.
Không đứa nào ăn Gummi Worms cả. Lena cảm thấy mình nên ăn một cái kẹo nếu không thì nó sẽ khóc mất. “Vậy là bọn mình cứ giữ nguyên luân phiên cũ,” nó uể oải lặp lại. “Tớ nghĩ mình là người tiếp theo.”
“Tớ viết lại rồi,” Tibby nói.
“Okay.”
“Ừa.”
Lena nhìn đồng hồ. “Vậy bọn mình về à?”
“Chắc thế,” Tibby nói.
“Các cậu có muốn tạt vào Tastee Diner trên đường về không?” Bridget hỏi.
“Ừa,” Tibby nói, tập trung các hiệu ứng của một nghi lễ đã không diễn ra. “Có khi sau đó chúng mình đi xem phim suất muộn đi. Tối nay tớ không chịu được bố mẹ tớ đâu.”
“Ngày mai các cậu đi lúc mấy giờ?” Bee hỏi.
“Tớ nghĩ tàu của bọn mình đi lúc mười giờ,” Tibby nói. Lena và Tibby sẽ đi cùng một chuyến tàu: Tibby đi New York học lớp làm phim và bắt đầu làm việc ở Movieworld, còn Lena thì thẳng tiến tới Providence để đổi phòng ký túc trong mùa hè. Bee sẽ ở nhà rồi mới bay sang Thổ Nhĩ Kỳ.
Lena nhận ra mình cũng chưa muốn về nhà. Nó cầm Cái quần lên và khẽ nâng niu một lúc. Nó có một cảm giác không thể gọi tên, nhưng là cảm giác mà nó biết trước đây mình chưa bao giờ có với Cái quần. Nó đã cảm thấy biết ơn, ngưỡng mộ, tin tưởng. Cảm giác trong nó bây giờ vẫn bao hàm tất cả những thứ đó, nhưng tối nay chúng trộn lẫn với một chút mùi vị của sự tuyệt vọng."