Mười Năm Thương Nhớ Chương 6

Chương 6
Từ sau hôm ấy

Tư Hoàn cố ý giữ khoảng cách với A Hành, hơi giống như trốn tránh chứ không còn không nóng không lạnh như trước.

Mấy hôm sau, thím Trương đưa A Hành đi mua quần áo, nói là ý của Tư Hoàn.

A Hành cau mày, nói với thím Trương: “Bà, cháu…”

Thím Trương sống hơn nửa đời người, có gì không nhìn thấu, vỗ vỗ tay A Hành an ủi: “Bà biết cháu không căm ghét Tư Nhĩ, nhưng cháu không biết đứa bé kia tốt thế nào đâu.”

A Hành có chút bất đắc dĩ nhìn thím Trương, chỉ đành trầm mặc.

Tư Nhĩ chắc phải rất tốt rất rất tốt.

A Hành nghĩ một lúc, trong lòng nặng trịch, giống như có hòn đá rơi vào tim, buồn cực kỳ.

Thế giới này dường như cách cô một cánh cửa, có tên là “Ôn Tư Nhĩ”.

Thế nhưng, cuộc sống tóm lại vẫn phải tiếp tục.

Có ai quy định sự khởi đầu sai lầm nhất định sẽ dẫn tới kết thúc sai lầm chứ?

A Hành hít một hơi, từ từ nén xuống cảm giác khổ sở đang nhộn nhạo ầm ỹ trong lòng.

Trong mắt cô, thế giới bên ngoài trấn Ô Thủy là một nhân gian khác, chứa đựng những kỳ vọng của bản thân, lại vì cùng một thực tế đè ép lung tung thành một dáng vẻ khác rất tức cười. Có chút cô đơn, có chút hiu quạnh, nhưng nhất định có một lí do cho hi vọng hòa nhập.

Thường thì, quá trình tìm kiếm vẫn được gọi là sinh tồn.

Cơn mưa đầu tiên của mùa thu mang theo lá đỏ trút xuống không ngừng, làm ướt mái những ngôi biệt thự kiểu Tây màu trắng. Trời vừa tạnh, xuyên qua cửa sổ, sắc sương mịt mờ bao phủ, không khí mang theo sự trong lành khi bùn đất được quét đi, lành lạnh khẽ phả vào mặt.

Ở trong phòng, A Hành vẫn không ngừng làm bài tập vật lý, đầu óc mụ mẫm, liền đi tới trước cửa sổ nhìn ra xung quanh. Cây phong trước cửa sổ vừa được tắm trong mưa, những hạt nước trên chạc cây lóng lánh, phản chiếu lá rụng dưới tàng cây, chầm chậm rỏ xuống, trong suốt mà sắc bén, vỡ tan trên đám lá đỏ đến chói mắt rồi từ từ tan biến.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có gió thu cuốn lá cây ngọt chát, lay cây ngô đồng xào xạc.

A Hành chống tay nhìn về phía xa, bỗng giật nảy mình vì tiếng kêu “Chiêm chiếp” lanh lảnh chói tai trên đầu. Nhìn lên, trên nóc nhà rải đá dăm trắng có một con vẹt lông màu lục lam xen kẽ, trên bộ móng vuốt nhỏ khẽ cong loang lổ vết máu, đôi mắt nhỏ đen láy, tội nghiệp nhìn cửa sổ, nhìn A Hành.

A Hành nhìn con vẹt nhỏ, biết nó nhất định là bị thương rồi kẹt trên mái hiên, tay trái bám cửa sổ, kiễng chân lên, đưa tay phải ra, lại phát hiện còn kém một cánh tay.

“Ngoan ngoãn, chờ ta.” A Hành có chút áy náy, trong lòng thầm nghĩ không biết chim thủ đô có phải chỉ biết nói tiếng Bắc Kinh không, mình nói nửa tiếng phổ thông hi vọng nó nghe có thể hiểu.

Kết quả con vẹt nhỏ đột nhiên hét chói tai ―― “Thịt kho! Thịt kho!!!”

Thịt kho?

A Hành kinh ngạc, ngắc nga ngắc ngứ, trong lòng thầm mắng mình lắm mồm, nghĩ gì nói nấy.

Tuy không biết chú chim nhìn có hiểu hay không, cô cố gắng hướng về đôi mắt nhỏ trong suốt của nó cười cười, xoay người chạy đi.

Tư Hoàn nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng, dụi mắt, mở cửa, thấy A Hành, đầu tiên là lúng túng, sau lại đỏ mặt, ôn hòa mở miệng: “Sao thế?”

A Hành há mồm chính là “Thịt kho, bị thương, mái hiên, không xuống.”

Tư Hoàn vận dụng hết sức mạnh tinh thần khổng lồ, thêm tám phần áy náy, trợn đôi mắt bi bô nói: “Há, thịt kho bị thương, kẹt trên nóc nhà, không xuống được đúng không?”

A Hành vốn đang đổ mồ hôi trán, nhưng thấy Tư Hoàn mờ mịt bắt chước bộ dáng của cô, bật cười haha, buồn bực đang giấu kín trong lòng cũng tan đi hết, lông mày Viễn Sơn cong cong đẹp mắt.

Cô kéo vạt áo Tư Hoàn, bước nhanh dẫn anh đến gian phòng của mình, nhoài ra ngoài cửa sổ chỉ vào con chim non tội nghiệp run lẩy bẩy trên mái hiên.

“Thịt kho! Thịt kho!” Con vẹt nhỏ thấy Tư Hoàn, hét chói tai, đôi mắt nhỏ sáng ngời nước mắt lưng tròng có vẻ rất tủi thân.

“A! Cơm thịt kho!” Tư Hoàn bật thốt lên.

Thiến niên vốn có ba phần chần chờ, sau khi thấy con vẹt, trong nháy mắt cởi giày trèo lên bệ cửa sổ.

“A Hành, giúp một tay.” Tư Hoàn cau mày, gập nửa người dưới, dè dặt cẩn trọng men theo cửa sổ đến gần con vẹt nhỏ. Nhưng tư thế bây giờ rất mỏi, đưa tay ra đỡ con vẹt nhỏ, thân thể không có chỗ dựa.

A Hành vội vàng tiến lên, hai cánh tay vòng quanh bắp chân Tư Hoàn, ngước đầu, nhìn thiếu niên không chớp mắt, bỗng nhiên thấy hồi hộp.

Con vẹt nhỏ cũng thông minh, nhảy đúng một bước vào lòng bàn tay Tư Hoàn, thiếu niên xoay người, kinh ngạc thấy A Hành vòng hai cánh tay, tư thế ấy nghiêm túc giống như muốn đỡ anh, anh ngẩn người nhìn, cảm thấy dễ thương, nở nụ cười, dễ dàng nhảy xuống.

A Hành cũng cười, đón con vẹt nhỏ, trong đôi mắt trầm tĩnh thường ngày cũng toát ra mấy phần ngây thơ.

“Anh, biết, nó?” A Hành tìm bông cầm máu cho con vật nhỏ, nhìn nó dáng vẻ đáng thương, yếu ớt kêu mà như đang làm nũng.

“Biết.” Tư Hoàn gật đầu, móc ra ra điện thoại cầm tay, đang muốn bấm số thì nghe tiếng chuông cửa như đòi mạng dưới tầng.

“Hơ, không cần, chủ nhân đến rồi.” Tư Hoàn cười lộ cả hàm răng trắng bóc đều đặn.

A Hành nhẹ nhàng vuốt vuốt lông chú chim non, trìu mến nhìn nó, nghĩ thầm con vật nhỏ thật đáng thương, người chủ này chắc phải cẩu thả kinh khủng mới để nó ra khỏi lồng tre rồi bị thương.

Thiếu niên ra khỏi phòng đi đón khách, nửa phút sau, A Hành nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang rầm rập và tiếng cười đùa không ngớt.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cô ngẩng đầu, lại thấy người thiếu niên xinh đẹp đó.

“Anh?” Cô mở miệng, có chút lỗ mãng.

“Em là?” Giọng nói lười nhác của thiếu niên mang theo sự cứng cỏi  của một cậu bé.

Anh không nhớ rõ A Hành.

“A Hành.” Tư Hoàn liếm liếm môi, mở miệng.

“À há.” Ngôn Hi gật đầu, thản nhiên quét mắt qua A Hành một cái, cười kiểu có cũng như không.

Anh cúi đầu, thấy con chim non trong tay A Hành, ánh mắt bỗng chốc bừng sáng, ngón tay thon dài trắng nõn hung hăng chí đầu con vật nhỏ ―― “Cô chạy loạn, chịu khổ rồi chứ gì, chậc chậc, móng vuốt còn bị thương nữa, đáng đời!”

Con vẹt nhỏ kia rất khôn, nhìn thiếu niên, nét mặt buồn buồn tủi tủi, đôi cánh ôm cái đầu nhỏ, đôi mắt nhỏ đen nhánh ầng ậc nước.

Ngôn Hi cười, lông mày thanh tú khẽ xếch lên, bá đạo không phân rõ phải trái, lại rất sinh động, mở mồm là mắng: “Cô, ít trước mặt thiếu gia giả bộ đáng thương, điểm này có tiền đồ, còn dám trốn nhà đi, đủ lông đủ cánh rồi ha Cơm thịt kho!”

Ngay sau đó, bàn tay xinh đẹp tóm chặt cánh con vẹt nhỏ, muốn nhấc nó lên, A Hành nhìn mà đau lòng bèn ôm con vẹt nhỏ lùi về sau một bước, tay thiếu niên quơ vào không khí.

“Đau đấy!” A Hành ngẩng đầu, nhìn thiếu niên mảnh khảnh cao gầy, ôm con vẹt nhỏ như mẹ che con mở miệng.

Ngôn Hi sửng sốt, cũng lùi về sau một bước, gật đầu một cái, đại gia đá đá Ôn Tư Hoàn đứng cạnh.

Tư Hoàn oan ức sờ sờ cái mũi, ôn hòa nói với A Hành: “Con chim này do Ngôn Hi nuôi, cậu ấy luôn hiểu nó rõ nhất, sẽ không làm tổn thương nó.”

Ngôn Hi cười lạnh, đá vào mông Tư Hoàn: “Thiếu gia mới không thèm thương cái đồ đáng chết, chờ vỗ béo ta chưng lên làm canh thập toàn đại bổ!”

Chim con vừa nghe, nằm trong ngực A Hành, lông dựng đứng lên, móng vuốt cứng tuyệt vọng gạt nước mắt giả chết.

A Hành nghe hiểu ý trong lời Tư Hoàn, biết mình đã quá giới hạn, chó đi bắt chuột, có chút xấu hổ buông lỏng tay nâng con chim đưa cho Ngôn Hi.

Thiếu niên nhận lấy con vẹt nhỏ, cười đến là đắc ý, hở lợi nho nhỏ hồng hồng.

“Chết tiệt, về nhà, thiếu gia hầu hạ gia pháp!”

A Hành chuyển đến bên cạnh Tư Hoàn, nhỏ giọng hỏi ―― “Gia pháp?”

Tư Hoàn muốn cười mà không được, đè thấp giọng: “Nói chung chính là, Ngôn Hi nút lỗ tai mình xong kéo đàn violon cho con vật nhỏ nghe!”

A Hành “Hở” một tiếng, nhìn Tư Hoàn, ý cười thật sâu.

Tư Hoàn biết cô nhớ ra cái gì đó, da mặt không nhịn được đỏ lên, ho một tiếng, chuyển đề tài,

“A Hi, khi nào cậu mua lồng chim, Cơm thịt kho lão thị chạy lung tung nhỡ va vào đâu bị thương không phải là biện pháp.”

A Hành có chút nghi ngờ, nhân dân thủ đô nuôi chim con đều không mua lồng chim ư?

“Không mua.” Bên tai thiếu niên, những sợi tóc đen ngắn xẹt qua một đường cong biếng nhác mà tao nhã.

“Nó là nó, tôi là tôi, người có tự do, chim cũng có tự do, trừ việc lão tử cho nó mấy bữa no bụng cũng không làm gì khác, dựa vào cái gì mà tước đoạt tự do của nó?”

Tư Hoàn nghẹn họng trân trối.

Ngôn Hi nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, chuyện dĩ nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.

A Hành mỉm cười.

Cô phát hiện Tư Hoàn ở trước mặt Ngôn Hi rất dễ dàng trở nên mềm yếu. Lần đầu gặp là thế, hôm nay cũng vậy.

Sau này, cô mới biết thế giới này có một từ là khí chất.

Mà từ này, sở dĩ được sinh ra là vì Ngôn Hi.

Nguồn: truyen8.mobi/t98430-muoi-nam-thuong-nho-chuong-6.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận