Mị Ảnh Chương 542 : Phệ Châu.

 Mị Ảnh
Tác giả: Anh Giai Ngây Thơ

Chương 542: Phệ Châu.

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvanda








Nghệ Phong thò tay về phía đống sách, lại lấy ra một quyển thật dày, nhưng những chữ mặt trên lại khiến Nghệ Phong mừng rỡ như điên.

- Nhiếp Hồn Thuật tạp ký!

Nghệ Phong lật giở vài trang, Trong này không có chiêu Nhiếp Hồn Thuật, nhưng thực sự là các loại tu luyện của Nhiếp Hồn Sư. Các chú ý việc làm thế nào để Nhiếp Hồn Thuật tăng thêm uy lực, làm thể nào trở nên càng thêm quỷ dị được giảng giải kỹ càng tỉ mỉ.

Nghệ Phong thiếu nhất là cái gì? Chính là trọn bộ lý luận về Nhiếp Hồn Thuật. Nhưng thật sự không ngờ được, ở trong này hắn lại tìm được một bản ghi chép về điều đó.



Nghệ Phong nhìn các loại phân tích trên, còn có các loại biện pháp quỷ dị thi triển Nhiếp Hồn Thuật, trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy hưng phấn hẳn. Nghệ Phong phát hiện, Nhiếp Hồn Thuật hạng nhất sơ cấp trong đó, dựa theo lý luận thi triển quỷ dị, lại có thể thi triển ra uy lực Nhiếp Hồn Thuật cao cấp. Điều này khiến Nghệ Phong chấn động vạn phần.

Nghệ Phong nhìn chữ viết trên bản ghi chép, hắn dường như đã hiểu một chút về thân phận người chủ cũ của sơn động này. Nhất định là một Nhiếp Hồn Sư. Hơn nữa là một có nghiên cứu cực kỳ sâu đối với Nhiếp Hồn Sư. Tuy rằng Nghệ Phong chỉ là thoáng lật qua vài lần, nhưng đã bị mặt trên đủ loại phương pháp thi triển Nhiếp Hồn Thuật quỷ dị làm kinh ngạc. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, chủ nhân sơn động này cũng giống Quái lão nhân, cũng có chút nghiên cứu về Nhiếp Hồn Sư. Tuy rằng cuốn tạp ký này không có một chiêu một thức. Nhưng Nghệ Phong cao hứng hơn so với được nhận một công pháp Địa giai. Hiện tại, hắn nhất thiếu chính là phương pháp cơ sở và thi triển. Có được bản ghi chép này, Nghệ Phong có tin tưởng có thể trở thành một Nhiếp Hồn Sư thành công.

Nghệ Phong dùng đôi tay run rẩy để bản ghi chép này vào trong nạp linh giới, sau đó lại nhìn xuống một quyển khác. Số còn lại đều là một vài tạp thư. Thỉnh thoảng có công pháp Nhật giai đê giai ở bên trong. Nhưng những thứ này không có chút lực hấp dẫn nào đối với Nghệ Phong, hắn tùy ý quẳng sang bên cạnh.

Ngu Phi nhìn Nghệ Phong cũng không chút để ý tới công pháp Nhật giai, nàng không khỏi ngẩn người.

Nghệ Phong lấy ra một quyển sách cuối cùng, vẫn là một bản ghi chép, chỉ là mỏng hơn so với bản ghi chép vừa rồi.

Tuy nhiên, sau khi xác nhận người chủ cũ của động phủ này là Nhiếp Hồn Sư, thật ra Nghệ Phong lại rất có hứng thú đối với bản ghi chép của người này. Hắn phủi lớp bụi ở mặt trên, chỉ thấy mặt trên viết:

- Phệ Châu!

Tất nhiên Nghệ Phong sự thu hút của Phệ Châu đối với Nhiếp Hồn Sư, nhưng bản ghi chép của hắn lại dùng ‘Phệ Châu’ làm tên ngoài là có ý tứ gì?

Nghệ Phong tùy ý mở ra, chỉ thấy trong đó viết sau khi thu phục Phệ Châu, làm thế nào để lợi dụng phát huy cường đại sức mạnh của Phệ Châu. Đồng thời trên đó cũng viết cách như thế nào để thu phục Phệ Châu. Sau khi Nghệ Phong tùy ý lật vài tờ, vốn không có ý định tiếp tục xem tiếp. Phệ Châu còn cách hắn hắn rất xa xôi. Về phần lợi dụng càng không có khả năng.

Tuy nhiên thật ra suy đoán của hắn khiến Nghệ Phong rất có hứng thú. Dưới tình huống bình thường, nếu Nhiếp Hồn Sư muốn dung hợp Phệ Châu, nhất định phải đạt tới thực lực lục tinh cao giai mới miễn cưỡng mới có thể làm được. Nhưng dựa theo giải thích của hắn, hắn cảm thấy bất kỳ một người nào có nguyên hồn, đều có thể dung hợp Phệ Châu.


Tuy rằng Nghệ Phong cảm thấy điều này rất có ý nghĩa, nhưng không tiếp tục xem tiếp. Hắn bỏ cái này vào trơng người, thầm nghĩ: chờ khi nào thấy bóng dáng Phệ Châu, ta sẽ lại nghiên cứu bản ghi chép này!

Nghệ Phong lại kìm tkhắp toàn bộ phía trong sơn động, nhưng không tìm thấy thứ khác, hắn không nhịn được mắng to:

- Vì sao chủ nhân sơn động này lại nhỏ mọn như vậy, cũng không biết xấu hổ chỉ lưu lại có một chút như vậy!

Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng thật muốn một tát đánh chết Nghệ Phong. Nếu mang mấy thứ này ra ngoài, không bị người khác có ý muốn cướp đoạt mới là lạ. Vậy mà ngươi còn không thỏa mãn sao?

- Ai nha, thôi đi! Không có thì không có! Đi thôi, chúng ta đi đi dạo qua sơn động khác. Nói không chừng bên trong có một đống lớn núi vàng núi bạc, linh khí công pháp Thiên giai Địa giai đấy!

Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới mơ mộng hão huyền của Nghệ Phong. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, mấy thứ tìm được dưới giường đá này, căn bản là do người chủ cũ tùy ý để lại. Nhìn động phủ đơn sơ này, động phủ khác sao có thể lại giấu mấy thứ đó!

Tuy nhiên, thật ra Ngu Phi không ngại đi qua động phủ khác xem thử một chút. Nàng thấy Nghệ Phong gỡ Ma Tinh Đăng xuống, cũng đi theo phía sau Nghệ Phong. Nhưng lập tức nàng phát hiện bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng bị Nghệ Phong giữ chặt. Ngu Phi cũng đã quen, liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, nhưng chỉ có thể để mặc hắn kéo đi.

Nghệ Phong đi vào một động khẩu, tiếng nước nhỏ vào sơn động vang lên trong tai Nghệ Phong. Thật ra, trong sơn động không có loại vàng bạc châu báo như Nghệ Phong tưởng tượng, ngược lại có rất nhiều thạch nhũ ngưng kết thành kỳ thạch. Có vài tảng đá giống hình thú, hình chuông, hay giống người. Còn có vài tảng đá tản ra hào quang thiên nhiên, trong đó trong có sơn tuyền. Thật sự có chút mỹ lệ. Nơi đây khiến Nghệ Phong nghĩ tới huyệt động ngầm hắn từng du lịch ở kiếp trước. Nếu ở trên địa cầu, tuyệt đối là nơi danh lam thắng cảnh đoạt loại A.

Dường như huyệt động này không có điểm cuối. Nghệ Phong một đường đi tới, huyệt động cũng không ngừng kéo dài. Nhìn này cảnh tượng trong động đẹp như vậy, thật ra hai người không cảm thấy buồn chán.

- Ngu Phi, nàng có nhớ được đường trở về không?

Dọc đường Nghệ Phong nhìn kỳ quang dị thạch, thỉnh thoảng uống một ngụm nước suối trong lành trong đó. Nhưng thật ra lại không hề chú ý tới đường đi. Hai người đi lâu như vậy, toàn bộ huyệt động lại không ngừng xuất hiện vô số con đường đi ra. Nghệ Phong cũng không biết hắn đã đi được bao xa.

Ngu Phi có chút buồn cười. Vừa này, thái độ của ngươi dường như không chút lo lắng, hiện tại mới sợ không tìm thấy đường đi ra ngoài?

- Ừ! Tuy nhiên, huyệt động này dường như nối liền với toàn bộ dãy núi. Chúng ta đi theo con đường này hẳn có thể đi vào tới trung tâm của dãy núi này!

Ngu Phi nói.

- Ách...

Nghệ Phong tùy ý đáp một câu. Thật ra hắn không biết đường đi về, hắn chỉ biết đi phía trước. Với phương hướng theo cảm giác của hắn, có quỷ mới biết sẽ đi đến đâu.

- Theo lý thuyết, khi ở trong huyệt động chúng ta có sẽ cảm giác khó thở. Càng đi sâu càng có cảm giác như vậy. Nhưng vì sao chúng ta không có cảm giác như vậy!

Ngu Phi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong.


xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-542-zPNaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận