Nguyệt Mãn Kinh Hoa Chương 6.2

Chương 6.2
Bảo Khâm không quan tâm mình đang mặc trang phục nữ, chạy như bay ôm chầm lấy ông,

 5mắt ngân 1ngấn nước, 92giọt này 39tiếp giọt 0khác thi 24nhau rơi 5 xuống. Xưa ee nay nàng vốn 3 không phải ld à một cô a7 nương yếu ađuối hay rf4 ơi lệ, n79 hưng lúc n63 ày, hình ne hư chỉ 7 có nước 7 mắt mới g2 iãi bày bbđược hết 7 tình cảm 0 sâu tận b6đáy lòng n19 àng.

Lão 7 cao thấy 1 họ thi nhau kd hóc, đôi f mắt cũng 19đỏ au, l8 au lau mặt, e cao giọng 9 trêu đùa: b1“Khó khăn 1 ắm mới e4 gặp được n2 hau, vui mừng c7 còn chẳng k6 ịp, sao 2 hai người 0 lại khóc 0 lóc như thế. 61 © DiendanLeQuyDon.com mau vào phòng, 1 mau vào phòng. 6a ©t DiendanLeQuyDon.com huộc hạ 6đã đợi 0Lão Tía 4dở dưới 6chân núi edlâu lắm cdrồi, giờ d5sắp chết 6cđói đây!”

Bảo 14Khâm nghe 5thấy vậy, 3liền thu cbnước mắt 1vào trong, 1fdụi mắt, ecố gắng 0nhoẻn miệng 0cười. Lúc 35này nàng 6mới chú 1ý đến, 58cùng Lão 7Bao đi vào etrong sân, fngoài Lão 1Tía ra thì bcòn có một e9người trẻ 21tuổi mặt aeáo bông 1màu đen, 4hắn ta chỉ f3đứng im 5lặng, thấy 9fhọ vừa 3khóc vừa 08cười vẫn 39không thay 1đổi sắc amặt.

“Vị enày là...”

Lão 5Bao liếc a6nhìn vị 7akhách trẻ 06tuổi một 2cái, có 4chút ngại 4ngùng, xấu 87hổ vỗ a1vỗ sau ót e4mình, đỏ fmặt nói 8nhỏ: “Suýt dcnữa thuộc d0hạ quên dmất. Vị 3này đến batừ doanh dtrại Tây 0Xuyên...”

Lão 1aBao còn chưa ebdứt lời, ddthiếu niên 7đó đã 1fcung kính dhành lễ bevới Bảo cKhâm, nói: 0e“Tam gia 7sai thuộc 64hạ mang 22quà năm 3mới tới c6cho Công 9chúa.”

Không 9ngờ là fngười Tần 7Liệt phái 9dtới! Trong 9elòng Bảo aKhâm vui 3đến nỗi 86muốn nhảy 9cẫng lên, a3sự tiếc 3nuối ban c6đầu vì b7không được 44đón năm fmới cùng c9hắn đã 61theo tin vui 35này mà tiêu 7btan hết, 8Lão Bao cười 30“ha ha” 64bên cạnh, a9một mực 2muốn xem 1Tần Tam c3gia đã gửi 31quà gì đến. 3b © DiendanLeQuyDon.comNhưng Bảo 9Khâm còn achưa xem, 64sao có thể b3để hắn 7eta xem trước 4được, 33nàng liền 82cướp lại 34món quà brồi trốn 2vào phòng.

Lão daTía thấy 2avậy, bật 66cười thành atiếng, rồi 4vuốt chòm 2râu đã 8bạc của a8mình: “Cũng 7ecó chút 1dáng vẻ efcủa con 6gái. Khi b2lão tướng 2quân còn bsống vẫn 24luôn lo lắng dBảo nha 9ađầu không athể gả 4đi nổi, e0chọn tới echọn lui, 4khó khăn 43lắm mới c1có thể f2chọn được 2Lương gia, 1anhưng thật ftiếc...” 8dĐáng tiếc 3hai người 26họ có duyên 9nhưng không 29có phận. d7 © DiendanLeQuyDon.comNếu không 4phải Chung 9lão tướng 0quân hi sinh engoài chiến 2btrường, 5ahẳn lúc 42này Bảo 76Khâm đã 6con cháu 00thành đàn 3rồi.

Trên 64đường 88lên núi, d7ông đã ednghe Lão 1Bao kể chuyện fBảo Khâm ffvà Tần 2Liệt, lúc 4nghe ông bvừa vui 66mừng nhưng cbcũng không 0khỏi lo 9flắng. Lão 1Tía không fbcó con cái, 78một thân ddmột mình, 94nên yêu 31thương Bảo c7Khâm như 06con gái ruột 42của mình. 4 © DiendanLeQuyDon.comGặp chuyện abnhư vậy 82ông đương 6nhiên suy 6nghĩ cẩn bthận hơn efngười khác. e4 © DiendanLeQuyDon.comBọn Lão 88Bao chỉ 1thấy Tần ceLiệt oai 5phong lẫm 71liệt, kính b7phục sát 90đất, đương 3nhiên là 97một đôi 2ctrời sinh dvới Bảo 5Khâm, nhưng 9trong mắt e2Lão Tía, 4Tần Liệt 90chức cao dvọng trọng 7ckhông phải 8sự lựa 5dchọn hoàn fhảo nhất.

Bảo 23Khâm vào 4phòng dỡ 3túi đồ 67ra, trong 0fđó có rất c8nhiều món 6f< ff8 span style="font-size: 100.82%; color: #08000b;">đồ chơi 0cnhỏ lặt 5vặt, không dcái nào 42giống cái a0nào. Tuy 57chẳng phải bthứ gì 9eđáng giá, 3fnhưng Bảo c7Khâm biết afmỗi một 7fthứ đều 2ado Tần Liệt btự tay chọn, 7điều đáng d3trân trọng 74ở đây 7bchính là 0tấm lòng 2của chàng.

Dưới 2đáy tay 9nải còn decó một 1bức thư 82bị những 0vật nặng bkia đè suýt 42rách. Bảo f8Khâm cẩn 2thận mở 89ra xem, vừa 68liếc qua 19một cái 8liền bật 3ecười. Bức 71thư này 5của hắn dkhông phải 91viết trong 1một ngày, 61nét chữ fmỗi chỗ 3amột khác, 1có lúc là echữ Khải e4vuông vắn cngay ngắn, 4có lúc lại cchữ Hành 4phóng khoáng 50tự nhiên, 13nhiều hơn 0nữa là ethể cuồng 36thảo phóng dtúng không 24gò bò... d4 © DiendanLeQuyDon.comBảo Khâm edbiết hắn d0lâu như cthế rồi 6mà mất fnguyên một 4bbuổi chiều b0cũng không e3đọc hết fđược thư.

Buổi 9tối ngồi 99ăn bữa dcơm cuối cnăm với bmọi người, dBảo Khâm 8vốn muốn 14cùng họ 58đón giao a1thừa, nhưng dsức khỏe ckhông được etốt, chưa 1quá canh 5hai đã ngủ 4mất, lúc 04tỉnh dậy c9trời đã 3sáng rồi.

Lau 31mặt xong e5mở cửa dra ngoài, 8nàng đã 71thấy Lão e8Tía đang bdluyện quyền e2trong sân, 35mỗi chiêu c0mỗi thức 57như vũ bão, a9Bảo Khâm d4ngồi xổm exuống nhìn, 91không nhịn fađược cũng 91tập theo 0hai quyền ebđó, nhưng c1không bao flâu đã cetoát hết 7fmồ hôi.

Lão 2Tía biết 72được bệnh 9ftình của 18nàng, thấy 9evậy liền 9dừng tay, 9cười nói: 2d“A Bảo, 6đến đây 2cùng Lão 23Tía đi ăn 4fsáng.”

Bảo d0Khâm thấy fnụ cười cacủa Lão 39Tía liền bbiết ông a4có chuyện dfmuốn nói cvới nàng. b © DiendanLeQuyDon.comTuy không 3đói, nhưng 8nàng vẫn 3ngoan ngoãn 44ngồi xuống 2bên cạnh. 3 © DiendanLeQuyDon.comHúp xong 8bát cháo 4trắng, ăn 81tiếp hai 8ccái bánh 58bao, Lão 0Tía mới bdbắt đầu b4đi vào câu adchuyện: 4f“Chuyện bacủa con, dta nghe Lão 3dBao nói hết dbrồi.”

“Dạ.” 05Bảo Khâm 33không vội 21vàng hỏi 47lại, chỉ a7im lặng 0ngồi nhìn, bđợi ông 5nói tiếp.

“Ba 06huynh đệ 99chúng nó dđều rất 3sùng bái 64Tần Liệt, fbkhông tiếc a5lời tán 0tụng đến 5tận mây 7xanh.” Lão c7Tía vừa anói vừa 80cười, ánh 03mắt như 97có ý dò 6cxét nàng, 1mắt luôn dnhìn thẳng 65vào Bảo 8cKhâm, không 40hề bỏ 9qua nhất c7cử nhất 5động nào 90của nàng 1fcả. Nhưng d4Bảo Khâm dvẫn chỉ 0chơi mỉm 1cười, thái 1độ dịu 8ddàng, đúng e1là khác 5một trời famột vực dvới hình aaảnh Chung 91tiểu tướng 02quân oai 3phong trước eđây.

“Nhưng...” eÁnh mắt công chùng 9xuống, dừng 34lại ở cngón tay 5của Bảo b2Khâm: “Ta fchưa từng 56gặp cậu 5dta, rốt 2cuộc vẫn 2thấy có echút không 1cyên tâm.” 8Vừa nói, 3công vừa 8athở dài, c2trong mắt 7mang theo 71sự lo lắng: dc“A Bảo, 4dcon thật d6sự quyết ftâm ư?”

Đâu a7phải Bảo d2Khâm không dhiểu sự ddo dự trong e8lời nói bcủa ông, fnàng chỉ fccười và fhỏi lại: 4“Lão Tía 1còn chưa b1gặp chàng, bcsao đã vội enghi ngờ bnhư vậy?”

Không 5dphải ông 19nghi ngờ d7mắt nhìn 81người của 64Bảo Khâm, 5nhưng chuyện 67quan trọng 89vẫn nên 0cẩn thận. 28 © DiendanLeQuyDon.com“A Bảo, c4con từ nhỏ 0cđã được 9nuôi dạy 35giống một 69đứa con 9trai, có 88những chuyện a6không rõ. 1 © DiendanLeQuyDon.comÔng già 62này tuy chưa 12gặp Tần 9Liệt, nhưng cthân phận d6hắn như 6bvậy, ta 7chỉ sợ...” dÔng còn 48chưa nói 1hết, Bảo 0Khâm đã 40hiểu ông 14muốn nói 4điều gì.

Sự 3lo lắng 2dcủa Lão 76Tía không bphải là bavô căn cứ, 3có một a4số chuyện 9Bảo Khâm 9cũng từng e8nghĩ qua. 9 © DiendanLeQuyDon.comTuy nay nàng fđang dựa 13vào thân 0phận Thất 9Công chúa ctạo dựng 0bhôn ước a8với Tần aLiệt, nhưng 8alại vướng 81việc để ctang nên 83hôn sự 52phải lùi 9dđến ba a0năm sau. 6a © DiendanLeQuyDon.comCho dù nàng a7có thể fđợi, e e4người khác 07thì không. 12 © DiendanLeQuyDon.comTừ khi nàng 3đến kinh 5thành đến 2bnay, có không 7ít cô nương 91muốn chiếm emột chỗ 5btrong Vương aphủ.

Nhưng, dnàng không 75thể vì 03những khả 5dnăng chưa 3xảy ra sợ chãi rút 1lui, bỏ 2lại đoạn 16tình duyên b8không dễ 08gì có được. f9 © DiendanLeQuyDon.comNàng thích 1Tần Liệt, 87Bảo Khâm a1hiểu rất 9rõ tình 3ecảm của fmình, và 5cũng rất btin tưởng 5vào tình 9cảm của 8Tần Liệt. f © DiendanLeQuyDon.comĐã là như f1vậy, nàng f5hà tất aphải suy d7tính thiệt 04hơn vì những 0“tội danh” 94có thể bcó kia.

Nàng fkhông phải 49là một dcô nương ayếu đuối. 2e © DiendanLeQuyDon.comDù cho thật 9alòng với 96tình yêu, 7cnàng vẫn esẽ không 6dđặt hết f2tất cả abản thân f7mình vào afđó. Nếu cthật sự abcó một angày, chuyện 2Lão Tía 05lo lắng fbiến thành 3sự thật, 2dù phải 00đau khổ, edù sẽ bi fthương, 05nàng cũng bkhông sống fdở chết 56dở như e8những người 1con gái khác.

“A bBảo...” eMắt Lão 5cTía đã 0ngấn lệ: 4“Ta và b3sư phụ ccon đều bchỉ hi vọng a0con sống btốt.” 7Có người d4chăm sóc, 4có người 5eyêu thương, bkhông phải cvất vả 2trải qua 6những ngày 4tháng lang d6thang cơ 8fcực hơn accả những 6người đàn 24ông bình ethường. 9a © DiendanLeQuyDon.comDù nàng ecó kiên 62cường đến 8eđâu, quyết 6đoán đến fbđâu, nhưng 6adù sao nàng 0vẫn là 7fcon gái.

Bảo 41Khâm hít f8một hơi, cnhìn ông 0fchăm chú, bsắc mặt 1nghiêm túc: 81“Lão Tía, 79con sẽ sống 3thật tốt, fnhất định 7là như vậy.”

Nàng 9quay đầu 9lau nước 0mắt rồi 1quay trở blại với ckhuôn mặt 0etrẻ trung 3tự tin: d0“Lão Tía, 74lâu rồi 5dcon không 15gặp sư fphụ, người 1vẫn khỏe 66chứ ạ?” 6Chỉ một 3câu hỏi, ddnàng đã 0đổi ngay cđề tài, 7Lão Tía 6chiểu ý, 1cười cười, 4chuyển sang 43đề tài 05“sư phụ” 18theo ý nàng.

“Ta 4ecũng chưa fdgặp ông c6ấy, chỉ 0mới nhận dađược thư 76thôi. Bao f1nhiêu năm akhông xuống 9bnúi, vẫn 1cái dáng 5vẻ đó.” 86Nói đến 7sư phụ 3của Bảo 9Khâm, Lão 0Tía có chút 2cai oán. Lúc 7cChung lão 98tướng quân 8cqua đời, efrồi lúc a7Bảo Khâm 8gặp khó ckhăn tiếp enhận quân faTây Bắc 2aông cũng 7không xuống ebnúi, đến 6khi Bảo 5Khâm bị 9tên cẩu 8Hoàng đế c9sát hại, 2ông cũng 79vẫn thế. 6 © DiendanLeQuyDon.comĐúng là 4một người blòng dạ 52sắt đá!

Bảo edKhâm không 2hề để 8ý đến 8cthái độ 7của Lão e0Tía, phút dchốc đắm fchìm trong 2kí ức. 5 © DiendanLeQuyDon.comNàng vẫn 8còn nhớ 4khi lên núi 8ehọc nhiều 9anăm về 2trước. d9 © DiendanLeQuyDon.comLúc ấy, 58nàng chỉ 30là một efđứa bé b0không hiểu 2chuyện, b3cả ngày 5clẽo đẽo 15theo đuôi bđại sư 5ahuynh ríu e2rít không cngừng, nhưng 3đại sư 87huynh luôn 17nhẫn nại 37giải đáp ctừng câu 2hỏi kỳ 5bquặc của 3nàng.

Sau f6khi lên núi, 2bLão Tía eở lì không 3xuống. Ông 5elão cũng 5nhẫn nại fđiều trị 5cho Bảo 5Khâm. Trong 03thời gian 5đó, Tần fLiệt đã e8phái sáu, 87bảy người 9đến đưa e0thư, mỗi alần lên 4enúi đều emang theo 67những thứ ađồ chơi 53linh tinh, 87có cái còn 5do chính 92tay hắn 7làm. Ngày 4tháng dần 7qua, Lão 2Tía cũng a0bắt đầu 7thấy hảo 2acảm với ba“con rể 9tiêu chuẩn” bchưa từng bgặp mặt 0này.

“Cho 51dù thế 7dnào, tìm 83được người a5nghiêm túc ecnhư thế 0cũng không 1adễ.” Lão 9Tía nói 01riêng với công lão: d2“Đã là 12người A 4Bảo thích, 4ta cũng sẽ 83thích. Chỉ d7có điều, 26nếu về 1bsau hắn 23dám bắt 3nạt Bảo, cta mặc kệ 32địa vị dhắn thế c8nào, cho e6dù liều cecái mạng 36già này, 52ta cũng phải abdạy cho 7hắn một 56bài học.”

Ông clão nhìn 0với vẻ 38xem thường: 79“Thôi đi, 3tính khí 97Bảo nha 03đầu như 2athế nào fông còn 3không biết 49sao? Thằng bnhóc Tần e5Liệt tuy 8là bên ngoài 7lạnh lùng, fbnhưng thật elòng thật 04dạ, sau 43này ai bắt 9fnạt ai còn cachưa biết 44đâu!”

Lão 80Tía sao có f2thể để 2cmặc ông 48lão nói aBảo Khâm c2như vậy, 1lập tức c3nổi giận, 01hai ông già e4gần trăm btuổi cãi c3qua cãi lại, c3suýt còn 02đánh nhau...

Chờ 2đến khi 6tuyết đã 84tan hết, f5trên núi ebắt đầu fcó sắc 3xanh, sức ekhỏe của 09Bảo Khâm 6đã khá 81lên rất dnhiều.

Mùng eba tháng f4ba, Bảo bKhâm dẫn 7Lão Béo acvà một 78đám thanh 8niên trong 78sơn trại aađường cđường 67chính chính 71xuống núi, 3một mạch 9eđến doanh 4ctrại Tây 26Xuyên.

***

“Mẹ 4kiếp!” 64Nhị Lăng fTử tức 7giận nhổ c0ra một ngụm 3máu, một 15tay rút thanh 7đao sau lưng bcầm lấy, cdquay người 9nói với 41mấy binh bsĩ đi đằng 42sau: “Lát fnữa bọn 42chó nước b0Yên qua đây, 83ai cũng không 59được chạy, 59đằng nào 2acũng không 7chạy thoát, fchi bằng 2giết cho bsướng tay!”

Binh d1sĩ nghe vậy, 07lau máu, b7cao giọng 1phụ họa.

Nhị 8Lăng Tử 7dvốn chỉ dfmang một 24đội quân 3nhỏ đi ftuần tra, 7không ngờ 4gặp phải ađại quân c7nước Yên, 8bị truy 7sát dọc c2đường, 0đến cuối 5cùng chỉ 42còn sót 14lại mấy 4bngười này. 5f © DiendanLeQuyDon.comKhông phải dhọ chưa c2từng gặp 4quân Yên, 4nhưng chưa 6lần nào c0gặp đội 3quân Yên 0cđiên cuồng 2đến thế, ecó quyết 2tâm thề 9echết không c3thôi!

Kể a5ra, đám dngười Nhị 8Lăng Tử 6đã giết 0dmấy chục 51tên nước 56Yên suốt 18đường 9đi, nhưng 19bọn chúng 03vẫn như c6chó điên 9truy đuổi, 5khiến hắn cvô cùng 1ngạc nhiên.

“Tiểu cLục Tử!” 5Nhị Lăng 2Tử hạ 8giọng dặn edò thiếu 0dniên chưa 92trưởng 14thành bên bcạnh mình: 7“Lát nữa d0chúng ta abđánh nhau, 46ngươi phải 4etìm cơ hội 5achạy trốn. 4c © DiendanLeQuyDon.comNhớ cho 46kỹ, nhất 5định phải 1đi tìm Tam 5dgia báo tin, 30bọn nước 1Yên chó d4chết... f © DiendanLeQuyDon.comViệc này... 2 © DiendanLeQuyDon.comchắc chắn 0có âm mưu 9gì đó.” dNếu không, 51làm sao chúng e5lại điên 5cuồng truy fsát họ, 8không chừa dđường 78sống như a8vậy!

Tiểu faLục Tử 54mắt nóng 02bừng lên, 4nước mắt 81như chực crơi xuống: 9“Thuộc b3hạ... thuộc 5hạ...”

“Thuộc 5hạ cái 4gì?” Nhị 6Lăng Tử btức giận 7eđến mức 3quát tướng: 0f“Bảo ngươi 3bđi thì cứ 84đi, còn 2lằng nhằng 7ta sẽ đánh 1gãy chân 2ngươi!”

Tiểu ceLục Tử 7nghe vậy, 1không dám 07nói gì nữa, b3nhưng nước emắt không 5fngừng rơi cxuống, rửa 72trôi máu f7và bụi 1bặm trên dmặt thành ehai vệt crõ ràng.

“Lát 9nữa nghe 8khẩu lệnh 0của ta, 08ta nói một 1dcâu, tất 6cả mọi engười cùng 8bxông lên!” eNhị Lăng 59Tử nghiến dchặt răng, 63ra lệnh 41cho mọi 6người núp 6dtrong bãi 3cỏ, nín 37thở, tai báp sát mặt 34đất, dò eđoán xem 75truy binh fcòn cách acbao xa.

“Một... 9 © DiendanLeQuyDon.comhai... ba... 5 © DiendanLeQuyDon.comgiết!” 24Nhị Lăng 6Tử hét 3clớn, binh edsĩ nghe thấy 2vậy liền 6cgiơ đao aatrong tay 9lên xông 8vào phía 05quân thù...

“Giết...” 2Một chữ 17giết còn 04chưa nói 36xong, mọi engười đều 9bnhư điếc 5hết rồi 7vậy.

Cách fhọ khoảng 9mười mấy 59trượng, 2xác quân e0Yên nằm bngổn ngang 44trên đất, ecả đoàn 6người cưỡi 3ngựa đi 3lại giữa dđống thi 18thể, thấy 77trên nền 0đất còn 5hơi thở, f1liền phi 6thương đến, e0ra tay vừa 6cchuẩn vừa 37mạnh, khiến bnhững người ackhác phải bgiật mình.

Họ cđều là a1kẻ lăn 1lộn trên cbchiến trường, e5chỉ cần bliếc mắt 7liền đoán 4ra thân phận 21của đối 44phương. 6d © DiendanLeQuyDon.comNếu không fphải là 1quân nhân, 7ckhó có được 3bsát khí 3abức người 4như vậy. 0b © DiendanLeQuyDon.comNhưng Nhị d5Lăng Tử 86nhìn một cdlúc lâu, acũng không acđoán ra 1đám người 9ăn mặc 5lung tung 55kia là quân acủa nước 4nào.

“Nhị dLăng Tử, angươi ngây 9engười ra felàm gì vậy?” 4Thiếu niên c4gầy gò dbnhất trên 4lưng ngựa 11từ từ 6quay lưng 5lại, chậm 8drãi tiến cdvề phía 28hắn, khi 5còn cách fkhoảng ba, dbốn trượng 16thì bật 80cười.

Đầu 7gối Nhị 53Lăng Tử 9nhũn ra ngã 4xuống đất. 5 © DiendanLeQuyDon.comKhuôn mặt 3hắn vô 5cùng khó 5tả, qua 5fmột lúc 4mới quay 4đầu lại, fagần như f2không tin avào mắt 7mình: “Công... fc © DiendanLeQuyDon.comCông chúa? faSao Công echúa lại c4chạy đến dbđây chơi?”

Nhị aLăng Tử evừa nói exong, Lão 13Béo liền dtỏ ra không 1vui, đùng 5đùng tiến 87lại nạt anộ: “Thằng 5khốn này, a2nói linh ctinh gì thế? 5Tam gia của 5chúng ta c4đi ngàn edặm xa xôi a4đến đây 4để giúp 9fcác ngươi, 6vậy mà 34ngươi nói 2hay thật, 47đến đây 5chơi. Người bkhông hiểu bcòn tưởng 8Tam gia nhà 38ta là kẻ 1fchỉ biết 9sống trong 43nhung lụa cfkhông phân 34biệt nặng dnhẹ!”

Nhị 17Lăng Tử 92là một 45tên ngốc, bnói năng 7không chịu 5suy nghĩ, 7đâu có bbiết lời 90nào nên 9nói lời dfnào không. 8a © DiendanLeQuyDon.comGiờ bị e6Lão Béo d4mắng cho 9một trận fthì đỏ 36mặt, lại c8nghĩ đến 4chuyện ban c5nãy suýt 22nữa bị 01quân Yên dđuổi sạch 2giết tận, a2càng không cnói nên 8flời, đứng 6nghẹn họng 83một lúc, 3mới khúm 0dnúm: “Tam... f3 © DiendanLeQuyDon.comTam gia không 8phải đang 8ở doanh 7etrại Tây eXuyên sao, 5fđến đây 67lúc nào 79cơ chứ?” 7Vừa nói, 0hắn vừa fngóng cổ 2khắp nơi atìm kiếm.

Lão 3Béo lúc 60này mới 35biết gã 1cao to ngồi a8trên lưng engựa kia 56là một f9tên ngốc cchính hiệu, echán không 8buồn dạy bcho hắn 7một bài 3học nữa. 68 © DiendanLeQuyDon.comThư Sinh cvà Lão Bao 1fthì cười 6fnhư nắc anẻ.

Đang 5nói chuyện, c5Bảo Khâm 7acưỡi ngựa b9qua, cau mày 50hỏi Nhị deLăng Tử: b“Sao lại 34hỗn loạn bthế này?”

Nghe 6vậy, Nhị 7Lăng Tử bliền kể 2lại hết d9những chuyện 7tìm được ađường a3sống từ c0cõi chết, 7hai mắt 5đỏ ửng. e6 © DiendanLeQuyDon.comTiểu Lục 1bTử đứng 1sau hắn 5không ngừng 29nức nở, 12tất cả 8những điềm 9tĩnh cố agắng khi aanãy đều e4tiêu tan 69hết rồi. f © DiendanLeQuyDon.com“Tất... 5f © DiendanLeQuyDon.comtất cả 68đều chết c3hết rồi...”

Nhị dLăng Tử d7lau nước 9mắt, vừa dethuật lại dsự tình d0cho Bảo 7Khâm nghe, dvừa nói: 6d“May mà 98Công chúa 9đến kịp, 4nếu không, 40chúng ta 0đều bỏ 3emạng hết frồi. Nhị ebLăng Tử 3ta chết 5cũng chẳng 6sao, chỉ 3sợ bọn d0quân Yên 86chó chết 68ấy có âm 6mưu gì sẽ 4hại đến cdTam gia, lúc 3fấy ta chết c7cũng không 69nhắm được 35mắt.”

Bảo adKhâm thấy bbhắn nói 0đến việc bfquân Yên btruy đuổi 8không ngừng 39nghỉ suốt 4đường cfđi thì thấy 0ngạc nhiên 42vô cùng, ađến khi 89hắn nói 72chắc chắn d5quân Yên 5đang vận 38chuyển lương 24thảo thì 2càng thêm 2nghi ngờ. c © DiendanLeQuyDon.comNàng từng 06dẫn binh c1đánh trận, 1đương nhiên 2hiểu được 62việc vận 4chuyển lương d1thảo phải 89cẩn thận 63ra sao, nếu 38có thể 8tránh được 85xung đột 2cứ tránh, 0nhanh tay 01nhanh chân 4đưa lương athảo đến 5nơi cần 72chuyển, eechứ đâu 1giống quân 6Yên bây 76giờ, đòi 0eđuổi sạch 3fgiết tận.

Đang 4suy nghĩ, f1Lão Béo 0đã bảo 48các huynh cđệ trong 07sơn trại bddọn dẹp achiến trường, arồi cho 9người đào 40hố ven đường 4evứt xác fquân Yên bvào đó. b7 © DiendanLeQuyDon.comBảo Khâm agọi Nhị 90Lăng Tử 2ngồi xuống, 9cẩn thận 0hỏi hắn 2những chuyện 0đã xảy ccra khi va achạm với dquân Yên.

Nhị 8Lăng Tử 0tuy hơi ngốc, 1nhưng trí anhớ rất 7atốt, cộng b8thêm Tiểu 8aLục Tử 4cở bên cạnh 20nhắc nhở, 5hắn đã cdkể đầu 92đuôi sự 5việc một 5cách cụ 7thể. Bảo 9dKhâm nghe dxong càng 4thêm nghi 23ngờ hơn, dbliền gọi 4Thư Sinh bđến hỏi 9ý kiến ehắn.

Trong dba người, 9dThư Sinh b6đầu óc 00nhanh nhẹn 2nhất, nghe 26đã hiểu 41ý Bảo Khâm, cchớp chớp 43mắt, khẽ a7hỏi: “Ý 3Tam gia là, ecsợ việc 0quân Yên 34vận chuyển 45lương thảo dlà giả, 0bí mật 55vận chuyển f3những thứ 3không quang 8minh chính 5đại mới 6là thật. 8 © DiendanLeQuyDon.comLúc trước 1dbị trinh 1sát bắt 63gặp, sợ clộ ra tin ftức nên 3cmới truy 0sát đến 62cùng, giết fhết mới eyên tâm?”

Bảo 29Khâm gật 5ađầu, lại 1chau mày b2nói: “Rốt bcuộc là 80thứ gì 8đáng giá dkhiến chúng bkích động c6như vậy?”

Lão 6Béo và Lão 69Bao là những 9kẻ lỗ 26mãng, không 1biết động 91não suy nghĩ, 9cchỉ đi b9sau Bảo 5Khâm và aeThư Sinh 2clắc lắc 9gật gật bphụ họa ftheo. Ông blão đột b6nhiên mở 97miệng: “Trên 3đường c7đến nước 67Yên, lão 6phu từng 1nghe được d0một số 35lời đồn.”

Vừa e2dứt lời, ecả đám fcđều quay 1lại nhìn dông, ánh cmắt của 3Bảo Khâm alấp lánh 8mong chờ. f © DiendanLeQuyDon.comÔng lão 6vô cùng 8đắc ý, fkhuôn mặt femang theo 78niềm vui, 6vuốt vuốt 9chòm râu, fnói: “Đây e8là chuyện 9ctừ mùa 5thu năm ngoái, celão phu xem bbệnh cho 6một người 62ở thôn cnọ thuộc e2huyện Quảng 29Bình, nghe c6người ta 8nói trong cthôn vốn cbcó một 8cái hồ 1elớn, nhưng efđã bị 6quan phủ 65trưng dụng, 3quây kín c6lại, bất 5kì ai cũng 2bkhông được 46ra vào đó. 8 © DiendanLeQuyDon.comCứ tưởng 0anhư thế 9là xong, fdthế nhưng 9vài ba ngày 41lại có aâm thanh cnghe như e0tiếng sấm 3csét rền bvamg, rất 0đáng sợ. dd © DiendanLeQuyDon.comLão phu hiếu 9kì, bèn 09lén đi thăm 10dò...”

Phong 1thái của 6ông đúng 8dlà một 9Tư Đồ 82già, thần cthái, giọng 40điệu kể bchuyện y 20hệt tên 94kia. Bảo 2Khâm nhìn 72ông cố 34tình tỏ 4ra thần 70bí liền 6thở dài 6fmột hơi, 9dnhưng ngoài b5mặt vẫn 0chiều theo bbý ông, làm efra vẻ kinh 47ngạc, hỏi: 64“Vậy lão 4tiền bối cdđã nhìn 9thấy cái 2agì thế?”

Ông edlão bày ara một thế dtrận, để 3cho lòng fdạ mọi 79người treo cfhết cả 9blên đó, 35đến cuối bfcùng ông 1rất hùng ehồn lắc cđầu: “Chẳng 0nhìn thấy 21cái gì hết!”

Tất 4cả mọi engười lập 5tức trợn 8mắt khinh 0bỉ, chỉ 5có Bảo 33Khâm vẫn ccười cười aanhìn ông. 3f © DiendanLeQuyDon.comGiao tình 35giữa nàng 9cvà Tư Đồ 45trước đây 3erất tốt, 95ít nhiều 2cũng đoán 3được một 0số điều, b2nếu ông ealão không 1dnắm được echút manh 08mối, chắc dchắn sẽ 4akhông nói 80ra kích thích 21trí tò mò 3ccủa mọi 5người.

Thấy e6bộ dạng 5Bảo Khâm 7như vậy, công lão 71không đùa 8nữa, vuốt 95râu nói atiếp: “Giữa 6hồ có một b2hòn đảo, 2được bảo cvệ hết 0sức nghiêm cngặt, lão d9phu lòng 5fvòng quanh ahồ hai ngày 9ctrời cũng b9không thám 8thính được 4điều gì. 7f © DiendanLeQuyDon.comNhưng sau 1đó lão 3ccuối cùng dccũng tìm 5được manh 1mối từ ccon đường bnhỏ trên bkhe núi. ce © DiendanLeQuyDon.comCon đường 9đó thường 1xuyên có 8xe ngựa 4fqua lại, 8ctrên nền f6đất tích 9một đống dtro, lão 7phu lại fgần ngửi a6đống tro, 66thì có mùi 7clưu huỳnh fvà mùi diêm 2tiêu.”

Bảo 72Khâm nghe 1vậy, đầu 5tiên sững 28sờ, trong 0đầu mơ 83hồ nghĩ e1ra điều f7gì đó, 1một lúc 7bsau sắc 5amặt nàng 3trầm xuống.

Thư 44Sinh biết ađược nàng 3đã đoán b1ra điều fagì, khẽ e9hỏi: “Có 42phải Tam d3gia đã đoán 27ra điều e2gì?”

Bảo fKhâm thở benhẹ một 14tiếng, trên cmặt có bdchút không dchắc chắn, aehạ giọng 8atrả lời: 1b“Lúc nhỏ 8ta học nghệ 7dở chỗ asư phụ, e6gần đó 6ccó một 1đạo sĩ 6brất thích 6luyện đơn. 1 © DiendanLeQuyDon.comMột lần 91không hiểu 27ông ấy alàm gì nổ dcả lò luyện 1ađơn, phát 97ra tiếng 8vang rất 4lớn, ngay 4cả nhà 1ông cũng f0suýt sập 48xuống. Nhị 5sư huynh d7nghe nói 04vậy liền d5chạy qua aehỏi rốt e4cục xảy c5ra chuyện 10gì, sau đó 2ctrở về 1một lòng fsuy nghĩ 2chuyện kia. 72 © DiendanLeQuyDon.comCuối cùng 15huynh ấy bcũng tìm 04ra phương 0thức chế 9tạo, nói 97là có thể 1tạo ra thuốc bnổ, bên aftrong có 62chứa mấy 0loại chất bfnhư lưu 2huỳnh và 00diêm tiêu. 6d © DiendanLeQuyDon.comNhưng sư 1aphụ nói f9những thứ 4này không ebphải đồ fbgì tốt 4đẹp, chế e5tạo ra sẽ e4khiến trăm 0họ lầm 7than nên 0eđem hủy ccông thức c5kia đi.”

Nhị cLăng Tử 56kinh ngạc aahá hốc 0mồm, vội ebvàng nói: 31“Nếu vậy, 7chẳng lẽ 26bọn chó 94Yên đang 4bdựa theo bfphương pháp e2kia, chế era một loại fthuốc nổ 9chết tiệt 76để đối 8phó với 66chúng ta? 8eLàm thế anào bây a3giờ? Chẳng cphải công 2thức đó eđã bị 0ehủy rồi 7ư? Tại fsao...” 5Hắn đang 14nói dở 4cthì bị 1Tiểu Lục 44Tử véo 8một cái, 2ekêu “ối” 6đau đớn, 86lập tức 4bquay sang 5trừng mắt 05nhìn Tiểu c4Lục Tử, cemắng: “Tiểu b4Lục Tử, 0muốn chết 9ephải không, a3tự dưng 7véo ta làm degì?”

Bảo fKhâm hiểu ebý hắn, ccó điều 6nàng chưa fbao giờ 3nghi ngờ dphẩm chất 11của nhị 1sư huynh, 78lắc đầu dnói: “Nếu 4sư phụ 4không cho 47phép, nhị 1csư huynh f6tuyệt đối 1không lén eephát tán 9phương pháp akia ra ngoài fđâu. Đất 7atrời rộng 4lớn, không 99gì không athể, nếu 9sư huynh 2ta có thể a7nghiên cứu 7ra thứ này, 6fnhất định 60người khác 06cũng có e5thể làm 3được. a © DiendanLeQuyDon.comHiện tại a0tình huống bcấp bách, bkhông phải dflúc truy 1cứu những 0echuyện này, 8việc không 76thể chậm 24trễ bây egiờ là eađến doanh d5trại Tây 59Xuyên thông 6báo tin tức dđể Tam ađiện hạ 37có chuẩn 9bị trước, 7ngoài ra fphải làm crõ xem thứ a7đồ này 32rốt cuộc a0có sức amạnh cỡ 3nào.” Nhìn 7dthấy vẻ 6mặt mọi fngười vừa 5căng thẳng b8vừa nghiêm 2túc, Bảo 9Khâm ngừng 9clại, cười 3cười: “Nếu 81chỉ là ftrò đùa, 1chúng ta 9lại chuẩn 0fbị kỹ 5lưỡng há dcchẳng phải 73lãng phí equá sao?”

Mọi 59người nghe cxong, không 7bnhịn được 2fcười, không 6khí căng 9thẳng cũng 86đã xua đi fmột nửa.

Nghỉ d3ngơi một 70lúc, Bảo 5Khâm chia 5fviệc cho cmọi người. cf © DiendanLeQuyDon.comBọn Nhị 22Lăng Tử 2chỉ còn flại năm, fesáu người, 58hơn nữa 8còn bị ctruy sát 6mấy ngày 6trời, đã 2kiệt sức anên nàng a7sắp xếp b9cho họ và ddông lão dcùng quay 5về báo 81tin, còn 6bản thân e9dẫn bọn 3Lão Béo 4eđi về phía caquân Yên 84nghe ngóng 9tình hình.

Lão 1Béo đã dquen nghe enàng sắp dfxếp, tất anhiên không 4có gì thắc 36mắc, đồng 60ý định achuẩn bị bđi thì bị 7dNhị Lăng cTử vội evàng ngăn 0lại: “Thế asao được, ccquân Yên 8cchó má vừa 8hung hãn b3vừa hiểm 6độc, giết dngười không cchớp mắt, eCông chúa 4chỉ là 01một cô 81nương sao 5có thể 4ađi mạo 9hiểm được. 1 © DiendanLeQuyDon.comNgười nên 8đi đương 48nhiên là fta, nếu ckhông lúc 2về doanh fatrại Tam 3gia sẽ chém 8dđầu ta 6mất.”

f5biết Bảo 5fKhâm là bthân phận 1nữ, nhưng 6dtrong lòng 9bọn Lão c5Béo vẫn 7luôn tôn d1sùng nàng fnhư một 5Chung tiểu 3tướng quân, 6akhông hề 2athấy có 4cgì bất 7tiện. Nhưng 2cgiờ nghe 7fNhị Lăng 3dTử nói 0cvậy, bọn dLão Béo c4mới đột 9nhiên nghĩ 02đến giới 7tính thật 1bcủa Bảo 4Khâm, nhất ethời trong 5fđầu vang 9lên lời bbdặn dò dtrước lúc a3xuống núi 77của Lão 78Tía, trong 51lòng hơi 1fdao động.

asao nàng 94cũng là 3dcon gái, bcó dũng 9mãnh đến 8đâu cũng e0không thể 6eđể nàng 4gặp nguy behiểm! Trong blòng nghĩ 5vậy nên 0ngoài mặt 5chắn có 7chút khác 0thường. 0a © DiendanLeQuyDon.comBảo Khâm cthấy thế, 0sắc mặt 97trầm xuống, d7ánh mắt 8đột nhiên e4trở nên bsắc lạnh.

Nguồn: truyen8.mobi/t79537-nguyet-man-kinh-hoa-chuong-62.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận