Khi âm thanh nốt nhạc sau cùng vang lên, ngừng tưởng niệm, những câu tốt đẹp cũng viết xuống dấu chấm tròn. Nhưng mà, cái này không báo hiệu kết thúc, mà là đại biểu ột cái tốt đẹp khác.
An Tuyết Thần nằm trên giường đơn, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bụng mình. Đứa nhỏ này nhất định không giữ được. Như vậy, cô nên làm gì bây giờ? Nhớ lại những chuyện khắc sâu trong đời. Từ khi biết Phàm Ngự cho đến bây giờ, cô thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện. Cũng đã trưởng thành hơn, từ ngày cô quen biết Phàm Ngự, cô mới nhìn thấy người kinh khủng nhất trong cuộc đời.
Nhớ lại những chuyện mà mình và Phàm Ngự đã trải qua, không dài không ngắn cũng đã nửa năm rồi. Từ lúc anh đi vào trong cuộc sống của cô, cũng đồng thời đi vào trong lòng An Tuyết Thần, hôm nay cô mới biết, mình không phải không quan tâm anh, lòng của cô cũng sẽ không đau đớn, chỉ là, Phàm Ngự không biết mà thôi. Đứa con trong bụng của họ, nhưng mà anh không cần. Nghĩ tới đây, những giọt nước lệ trong đôi mắt tràn đầy ưu thương từ từ chảy xuống.
Lâm Mộng Tuyết nằm trong ngực Phàm Ngự. Trong đầu nghĩ tới làm thế nào đối phó với An Tuyết Thần. Sau đó nhẹ nhàng nâng đầu, chậm rãi lùi ra trong ngực anh. Sau đó len lén đi tới gian phòng của An Tuyết Thần.
Lâm Mộng Tuyết lén lút đi tới gian phòng của Tuyết Thần. Sau đó bắt đầu tìm kiếm đồ. Lục lọi một lúc lâu cũng không tìm thấy đồ. Cô ta tức giận ngồi ở trên giường.
"A. Thứ gì vậy, đau chết." Lâm Mộng Tuyết nhấc chăn lên, nhìn thấy một cái kẹp hình bươm buớm. Lâm Mộng Tuyết nắm thật chặt kẹp tóc trong tay. Khóe miệng cười lạnh, hả hê như vậy. "An Tuyết Thần, lần này để cho cô lật trời cũng tìm không được" Lâm Mộng Tuyết mang theo nụ cười rời khỏi phòng. {tác giả: Trời ơi, cô ta đang nghĩ đến biện pháp gì để chỉnh Tuyết Thần đây}
Lâm Mộng Tuyết lặng lẽ trở lại phòng của Phàm Ngự. Nhìn thấy Phàm Ngự vẫn còn đang ngủ. Sau đó lặng lẽ nằm lại trên giường. Mang theo nụ cười chiến thắng.
Sáng hôm sau. Hôm nay, Lâm Mộng Tuyết thức dậy tương đối sớm, sau đó đi vào phòng bếp. Vú Trương nhìn Lâm Mộng Tuyết, khuôn mặt mỉm cười."Tiểu thư Tuyết Nhi, sao dậy sớm như thế, thiếu gia còn chưa dậy sao?"
Lâm Mộng Tuyết liếc mắt nhìn An Tuyết Thần ở một góc trong phòng. Thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Ừ, còn chưa đâu, tối hôm qua mệt muốn chết rồi. Để cho anh ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa."
An Tuyết Thần hơi dừng lại một chút. Sau đó khôi phục bộ dạng như lúc trước. Lâm Mộng Tuyết đi tới bên cạnh An Tuyết Thần. "Dùng xong bữa sáng, tôi chờ cô ở hậu viện, có chuyện muốn nói với cô." Nói xong, Lâm Mộng Tuyết rời khỏi phòng bếp.
Gương mặt vú Trương lo lắng, tiến lên nhìn An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, cô ấy nói gì với cháu vậy?"
An Tuyết Thần nhìn vú Trương, trong lòng ấm áp: "Không có gì, ăn xong bữa sáng thì bảo cháu đển hậu viện chờ."
Vú Trương ý vị sâu xa liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, giải quyết công việc xong xuôi, kéo tay An Tuyết Thần đi tới hậu viện. Cũng chỉ nói trước.
"Tuyết Thần, cháu hãy thành thật nói cho vú Trương biết. Trong lòng cháu có thiếu gia không?" Vú Trương lôi kéo tay An Tuyết Thần, nói.
"Vú Trương, sao đột nhiên lại hỏi như thế?"
"Chao ôi, cháu cứ trả lời đi đã, có hay không?" Gương mặt vú Trương nghiêm túc.
An Tuyết Thần nghĩ một lát "Hẳn là có. Nếu không thì khi nhìn thấy anh ấy ở chung một chỗ với tiểu thư Tuyết Nhi sao trong lòng lại không thoải mái."
"Vậy thì cháu phải nói với thiếu gia chứ."
"Nói? Lấy thân phận gì đây?" Gương mặt An Tuyết Thần tự giễu. Sau đó ngửa đầu ra, nhìn những đám mây trên bầu trời, thuần khiết như vậy.
"Tuyết Thần, nghe vú Trương, thẳng thắn nói với thiếu gia, không vì cháu, cũng nên vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ một chút chứ?"
Vú Trương kích động mạnh nói, An Tuyết Thần nhẹ nhàng cúi đầu vuốt ve bụng của mình. Mặt cảm kích nhìn vú Trương. Gật đầu một cái.
"Vú Trương, bà nên đi trước đi. Hình như cô ấy đang tới."
"Ừ, cháu nên cẩn thận một chút." Vú Trương liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, lo lắng rời đi.
An Tuyết Thần đứng ở phía trên bậc thang nhìn những thứ hoa hoa thảo thảo kia, mình có nên thay đổi một chút không?
"An Tuyết Thần, hôm nay tôi muốn nói với cô về chuyện của Phàm Ngự." Đôi tay Lâm Mộng Tuyết ôm ngực miệt thị nhìn An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần xoay người lại, sau đó nhìn Lâm Mộng Tuyết. "Cô muốn nói gì?"
"Không có gì, tôi hy vọng cô rời khỏi Ngự." Lâm Mộng Tuyết bá đạo yêu cầu.
"Tôi muốn thử một chút, vì bảo bảo, cho nên tạm thời không muốn rời đi."
Lâm Mộng Tuyết nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần, sắc mặt xanh mét. Lại liếc mắt nhìn cái bụng An Tuyết Thần. Khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh.
"Vậy cũng đừng trách tôi dùng biện pháp của mình mời cô rời đi. Tôi quyết không cho phép bất cứ uy hiếp gì tồn tại gây ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và Phàm Ngự, bao gồm cả cô." Lâm Mộng Tuyết ở vào tình thế bắt buộc, giọng điệu nói chuyện làm cho An Tuyết Thần nghe rất không thoải mái.
"Vậy thì mời." Nói xong, cô lách qua Lâm Mộng Tuyết, sau đó rời khỏi vườn hoa.
"A — —" Một tiếng hét thảm thiết, An Tuyết Thần nhìn thấy Lâm Mộng Tuyết lăn từ trên cầu thang lăn xuống, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào.
Phàm Ngự vừa nhìn thấy tờ giấy của Tuyết Nhi liền chạy đến hậu hoa viên, cũng nhìn thấy một thảm cảnh như vậy. Phàm Ngự vội vàng chạy xuống cầu thang.
"Tuyết Nhi, em làm sao vậy. Tuyết Nhi, em đừng làm anh sợ, em làm sao vậy?" An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt cuống cuồng của Phàm Ngự trong lòng không cảm thấy tư vị gì.
Lâm Mộng Tuyết té ngã nằm ở trong ngực Phàm Ngự, vô lực mở mắt. Trên trán, máu đã chảy thành sông rồi. Nắm trong tay một chiếc kẹp tóc bươm bướm.
"Ngự, Tuyết, Tuyết Thần" Chỉ nói được mấy chữ này, Lâm Mộng Tuyết liền ngất đi. Phàm Ngự cầm lấy kẹp tóc trong tay Lâm Mộng Tuyết, đáy mắt toát ra lạnh lẽo cùng cương quyết. Ác độc – tàn nhẫn. Kẹp tóc này làm sao mà anh không biết chứ. Sau đó đem nó ném xuống bậc thềm, rơi trước mắt An Tuyết Thần. Trong mắt cô là một mảnh lo lắng.
An Tuyết Thần nhìn thấy ánh mắt Phàm Ngự ném qua, không tự chủ mà nở nụ cười. Thì ra đây chính là biện pháp cô ấy khiến cô rời đi. Cô cười tự giễu.
Phàm Ngự nhìn thấy nụ cười của cô, cho rằng cô cười Tuyết Nhi té ngã bất tỉnh.
"An Tuyết Thần, nếu như Tuyết Nhi có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô." Phàm Ngự nói xong cũng ôm Lâm Mộng Tuyết khắp người nhếch nhác rời đi.
An Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh. An Tuyết Thần, kế tiếp mày lại phải đối mặt với mưa to gió lớn rồi. Cô mệt quá rồi.
Chỗ tối, vú Trương nhìn thấy tất cả sự việc vừa xảy ra trước mắt. Sợ ngây người, bà không nghĩ tới tiểu thư Tuyết Nhi sao có thể làm như vậy, vú Trương vội vàng đi tới bên người An Tuyết Thần. Mặt đầy nước mắt.
"Tuyết Thần, sao cháu không giải thích chứ."
"Giải thích? Hữu dụng không? Chỉ cần Lâm Mộng Tuyết cứ khăng khăng là cháu, bà cảm thấy hữu dụng không?" Đáy mắt An Tuyết Thần đã là một mảnh tro tàn.
An Tuyết Thần quay đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của vú Trương, nhẹ nhàng ôm bà vào trong ngực. Ở bên tai vú Trương nói: "Vú Trương, những chuyện vừa xảy ra, bà không được nói ra, biết không? Cái này coi như là giúp cháu. Có được không?"
Vú Trương nhìn vào tròng mắt tuyệt vọng của An Tuyết Thần, gật đầu.
Ban đêm — —
Ầm — — Ầm — — Sấm chớp kéo đến vào ban đêm, An Tuyết Thần quỳ gối ngoài cửa. Vú Trương đứng cách đó không xa, cầm cây dù nhìn thân thể mỏng manh của cô.
Phàm Ngự cầm cây dù đi tới trước cửa, nhìn toàn thân An Tuyết Thần bị nước mưa giội ướt, khuôn mặt tàn nhẫn đầy sương mù, giống như hận không thể giết chết cô, nhất là vừa rồi mới nghe xong lời nói của Tuyết Nhi.
"Bác sỹ, Tuyết Nhi như thế nào?" Phàm Ngự bắt lấy tay bác sỹ, khẩn trương hỏi.
"Đụng phải đầu, chấn thương sọ não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng, tu dưỡng là sẽ tốt."
"Ưmh, Ngự, Ngự. . . . . ."
Phàm Ngự đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thấy An Tuyết Thần quỳ trong mưa, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Nhưng mà, khi nghe thấy thanh âm thanh nhã liền hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
Phàm Ngự vội vàng đứng ở bên giường, nhìn thấy thần sắc của khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Ừ, anh ở đây, Tuyết Nhi đừng sợ."
Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự. Khổ sở mở miệng, nước mắt chảy xuống.
"Ngự, em, em chỉ nói với Tuyết Thần là em thích anh, như cô ấy lại, lại, ô ô ô ô. . . . . ."
Phàm Ngự nghe thế còn chưa hiểu rõ ràng lắm, liền giận dữ ngút trời rời khỏi gian phòng, Lâm Mộng Tuyết nâng người lên, nhìn theo bóng lưng tức giận rời đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra vẻ hả hê, cười tàn ác. "An Tuyết Thần, cô cũng đừng trách tôi. Mà nên trách bản thân mình tìm đến."