Chương 71 : Kiếm ma lai viên
Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Dịch: vienmobo
Lệ khiếu!
Phong Vân Vô Kị đương ở hố sâu tuyệt vọng thì từ trên bầu trời một hắc điêu giương cánh đập mạnh xuống phát ra một luồng cuồng phong khiến mọi người liên tục phải thối lui về phía sau.
“Vô Kị đừng hoảng hốt! lão phu Độc Cô Cầu Bại đã tới đây, người nào dám nói tiêu diệt Kiếm vực! Lão phu sẽ giết hắn trước! Một đạo thân ảnh khổng lồ như chim từ trên bầu trời hạ xuống. Người này mới xuất hiện, mọi người liền sinh ra một cảm giác phi thường kỳ lạ, phảng phất như có một thanh kiếm đang vây chặt lấy nội tâm mình, mặc dù mình đối phó như thế nào vẫn không thể né tránh. Trong lúc đó sau khi bất đắc dĩ đã xuất ra một kiếm, cả người Phong Vân Vô Kị càng cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực.
Hắc điêu kia hiện tại đang bay vòng trên bầu trời, hung hăng giương ánh mắt lợi hại vô song nhìn xuống địch nhân ở phía dưới. Độc Cô Cầu Bại vạt áo tung bay hạ xuống bên người Phong Vân Vô Kị. Điêu nhân bay vòng tròn trên đầu 2 người không ngớt kêu lên….
Mặc dù chỉ một người một điêu nhưng tạo cho đại quân Ma vực một loại cảm giác phải đối mặt với một cao thủ cường hãn.
Đao vực thiếu niên kia mắt thấy chúng nhân sĩ khí đại giảm, đột nhiên quát:”Độc Cô Cầu Bại? là người nào? Ta chưa từng nghe qua”.
Độc Cô Cầu Bại một tay đặt lên trên vai thấm đầy huyết tích của Phong Vân Vô Kị, luồng kiếm nguyên dũng mãnh hùng hậu từ từ truyền vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kị. Hắn vửa trị thương, vừa quay đầu về phía thiếu niên kia, mỉm cười đáp:”Lão phu là Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, ngươi trước kia không có nghe nói qua, vậy hôm nay ngươi hãy nhớ kỹ nhé!”.
“Người nào muốn động đến Kiếm vực, trước tiên hãy hỏi qua lão phu!” Độc Cô Cầu Bại buông lời, trên vẻ mặt thần thái thật là nghiêm túc.
“Không quản hắn cái gì là Kiếm ma, Đao vực môn hạ nghe lệnh Vực chủ hôm nay hãy tiêu diệt hết những môn nhân Kiếm vực mới vừa quay lại! Lên!” nói xong vung đao lên, dẫn đầu mọi người xông lên!
“Trở về!” Độc Cô Cầu Bại sắc mặt biến đổi quát lớn, đồng thời cũng không thấy hắn làm như thế nào, tay phải đã thi triển kiếm quyết, một kiếm chém ra!.
Bùm! Thiếu niên phía trước kia một đao còn chưa chém ra, đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, giống như bị một cự trùy đánh trúng, thân hình lộn một vòng trong không trung, bị đánh bay ra ngoài. Phía sau hắn một loạt đao vực chiến sĩ cũng bị một cỗ cường lực vô hình ép tới, kiếm khí bá làm cho khó có thể tiến thêm, đồng thời bất đắc dĩ phải tự thôi động đao ý chống lại kiếm ý bá đạo này.
“Thiếu chủ!” Đao vực để tự vửa thấy thiếu niên kia bị đánh bay đi, tất cả đều kinh hãi thất sắc hướng về phía thiếu nên đang nằm trên đất. Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng:”Cút ngay, tất cả đều cút ngay cho ta!”. Thiếu niên kia trống một tay xuống đất, muốn đứng dậy, mặt không có một chút huyết sắc, ánh mắt trừng trừng nhìn Độc Cô Cầu Bại.
“lần đầu gặp mặt, lão phu niệm tình ngươi còn trẻ, không tránh khỏi cuồng vọng nên chỉ dạy bảo ngươi như vây”. Độc Cô Cầu Bại lạnh nhạt nói, một thân trường bào lay động trong gió, rất có tác phong của một cao thủ.
Lời vừa dứt đã thấy một dòng máu từ miệng thiếu niên chảy ra, ánh mắt nhìn Độc Cô Cầu Bại đầy hận ý.
Ám vực Ma quân thầm đổ mồ hôi, hắn cũng nhận biết thiếu niên này chính là Đao vực hoàng tử, con trai độc nhất của Đao hoàng. Mặc dù hắn dựa vào Đao hoàng nhưng thằng nhãi này đích thực cũng có thực lực. Nhưng chỉ trong một chiêu hắn rõ ràng đã bị trọng thương, hơn nữa lão Độc Cô kia xem chừng xuất chiêu rất nhẹ nhàng nhàn nhã, không mất một chút sức lực nào cả. Ám vực Ma quân nhất thời trong lòng suy nghĩ! Một kiếm hoàng đã khó có thể ứng đối, bây giờ lại thêm một Kiếm ma cao thủ có thực lực như thế bên cạnh lại càng khó có thể ứng phó hơn.
Ánh mắt lướt qua toàn thân đẫm máu của Phong Vân Vô Kị, đã thấy hắn nhắm mắt lại, mái tóc tung bay, hiển nhiên đang nhờ sự trợ giúp từ Kiếm ma để tự chữa thương.
“Quân Lan, hai vực chúng ta tạm thời bỏ hết oán thù, trước tiên đối phó lão già này! Hiện tại hắn cần thời gian giúp kiếm hoàng trị thương! Ám vực Ma quân hướng thiếu niên kia hét lớn.
Quân Lan liếc nhìn Ám vực Ma quân đầy hận ý, trong mắt biểu lộ sự nghi ngờ:”loại sự tình này lại có thể do ngươi nói? Ta như thế nào lại có thể nhìn ko ra”.
Quân Lan lúc này ngay cả đứng lên cũng không còn sức, run rẩy lấy một vật cho vào miệng. Sau đó ngẩng đầu lên trời gầm lên một tiếng thấu tận trời xanh, lợi dụng lúc đó để ăn linh dược. Sau đó quát:”Bọn họ đều là tân phi thăng giả, mặc dù có lão già này, nhưng sao có thể ngăn trở chúng ta với nhiều người như vậy, hãy cùng xông vào giết chết bọn chúng!”.
Ám vực Ma quân cũng cười, tay vung lên quát:” tất cả các ngươi xông lên cho ta, không phân biệt mục tiêu, tất cả đồng thời công kích”.
Cơ hồ hai bên nhân mã đều đồng thời lao đến xuât thủ. Một bên là ánh đao khí loang loáng, một bên là ma khí mãnh liệt. Uy lực của hơn vạn chiến sĩ đồng thời ra tay thật khủng khiếp, uy lực đó ngay cả Ám vực Ma quân cũng phải giật mình kinh hãi không thôi.
Kình phong đập vào mặt, Kiếm các đệ tử cơ hồ đã quyết tâm chết, ngay cả Trì Thương cũng nhắm mắt lại. Nếu là công kích đơn thuần còn có thể khích lệ gắng gượng, nhưng loại công kích này thuần túy là công kích công lực đã khổ tu qua các năm tháng!
Độc Cô Cầu Bại sắc mặt thong dong, không thấy có chút bối rối, tay trái đang đặt trên người Phong Vân Vô Kị liền thu về.
“Độc Cô Cửu Kiếm phá đao thức, phá ma thức!” Độc Cô Cầu Bại trong tay cầm một thanh tiểu mộc kiếm dài hơn 2 thước, thân hình chợt lóe lên hướng hai phía xuất ra hai kiếm, sau đó điềm nhiên thu kiếm lại.
Xuy xuy!!
Hai luồng công kích như thủy triều xô đến, mắt thấy kiếm các chiến sĩ sắp bị chôn vùi, đột nhiên trong lúc đó gió thổi mây tan, một trận sương khói biến mất không chút dấu vết, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Tất cả địch nhân lúc này đều không khỏi nuốt phải một ngụm lãnh khí, cơ hồ không dám tin tưởng vào những gì xảy ra trước mắt mình, sau đó lại nhìn lão đầu tử kia, tất cả mọi người cảm giác trên người hàn khí lạnh buốt…
“Lão nhân gia người nếu không tới, ta sẽ chết cho người xem…” Quân Lan kia đột nhiên ngẩng đầu lên trời hét, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, lần đầu tiên hắn nhận thức được cảnh giới võ học bất đồng lại có sự chênh lệch lớn đến như vây.
“Hài tử đừng hoảng hốt, Phụ thân đến đây!...” một thanh âm bá đạo, hùng hồn cách không truyền đến, sau đó một cỗ cường lực rất mạnh nhanh chóng tiến tới gần. Độc Cô Cầu Bại nhìn thoáng qua bầu trời, sắc mặt ngưng trọng.
“Vô Kị, lần này chỉ sợ là có phiền toái!...” Độc Cô Cầu Bại nhẹ giọng nói.
Trên bầu trời, một nam tử áo bào trắng chậm rãi từ trên tầng mây cao hạ xuống. Đao vực đệ tử nhìn thấy đều cúi người nói:”Cung nghênh Đao hoàng…”
Nam tử kia hai mắt như điện nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại trên người Độc Cô Cầu Bại, sắc mặt có chút ngưng trọng:”Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại!”.
“Đao hoàng Quân Bất Phá!” Độc Cô Cầu Bại nhìn nam tử kia chậm rãi nói, trong mắt 2 người phát ra luồng hỏa quang.
Quân Lan sắc mặt biến đổi, điên cuồng quát:” Lão đầu tử, các người đã từng gặp mặt nhau?!!!”
Đao hoàng thần sắc ngưng trọng, gật đầu:”không nghĩ tới là ngươi, ta thật sự không muốn giao thủ với ngươi!”. truyện copy từ tunghoanh.com
“Ta cũng không muốn giao thủ với ngươi…”