Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Chương 504 : Trí giả Đột Quyết. (2)

Thôn Dục Cốc không khỏi có chút kinh dị:

- Đại Tướng Quân, cư nhiên đối với tình hình của Hãn Quốc nha trướng chúng ta cũng có thể am hiểu như vậy?

- Hạ Đạt Kiền lẽ nào đã quên, tiếng Hán của Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ và Dương Ngã Chi Đặc Lặc đều nói được vô cùng tốt. Chúng ta cũng từng ở một chỗ trò chuyện qua đêm.

Tần Tiêu tùy ý nói rằng:

- Nhân khẩu của Đột Quyết Hãn Quốc không bằng một phần trăm của Trung Nguyên, lại có thể cùng Đại Đường chống chọi đến nay thật sự là rất lợi hại. Các ngươi không có nơi định cư cố định, ngay cả đô thành cũng không có thành quách và tường lâu, tùy thời có thể dời đi, rất khó bị bao vây tiêu diệt...Ừm, xem ra, thật sự là có chỗ độc đáo riêng của nó.

Thôn Dục Cốc không khỏi cả người giật mình một chút, Tần Tiêu này, hắn tính toán những chuyện này làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn, huy quân bình định Đột Quyết? Điều này khó tránh khỏi cũng quá cuồng vọng một chút đi?

Khóe mắt Tần Tiêu khẽ liếc nhìn sắc mắt Thôn Dục Cốc khẽ biến đổi một chút, mỉm cười nói rằng:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ta chỉ là tướng quân, tại ngoài mưu kỳ sự. Còn những chuyện khác, lại không phải nằm trong phạm vi ta có thể lo lắng.

Thần sắc của Thôn Dục Cốc đã có một chút mất tự nhiên, Tần Tiêu này phảng phất như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của chính mình, hắn cư nhiên biết được, ta lo lắng hắn suất binh xâm lấn...Thiếu niên này cũng không tránh khỏi quá khiến người không thể tưởng tượng nổi một chút rồi!

Thôn Dục Cốc miễn cưỡng cười cười:

- Khả Hãn đã có ý định cùng Đại Đường nghị hòa, lần này trả về bách tính bị bắt làm tù binh cùng tặng lên trâu dê cho quân Sóc Phương, chính là biểu thị thành ý. Tin tưởng không lâu sau, chờ Khả Hãn trở lại nha trướng, sẽ lập tức phái ra sứ thần đến Trường An.

- Không chiến tranh, luôn luôn là chuyện tốt nha!

Tần Tiêu khẽ nhếch miệng, có chút kiêu căng cười nói:

- Ai cũng không muốn cả ngày huyết vũ tinh phong mà sinh sống. Hòa bình chẳng lẽ sẽ không tốt hơn sao? Ta biết người Đột Quyết thị chiến tranh và tranh đấu mà sống. Thế nhưng, nếu như luôn đánh một vài trận đánh không thắng tất bại, vẫn là hòa bình thực sự tốt hơn một ít.

Thôn Dục Cốc da mặt tiều tụy không tự chủ được co quắp một chút, sắc mặt đã trở nên cực kỳ xấu xí, nhưng vẫn đang lãnh tĩnh mà bình thản nói rằng:

- Binh pháp có viết, binh vô thường thế, thủy vô thường tình. Thắng bại cũng là không có gì định luận. Đại Tướng Quân nói thế tựa hồ nói được có chút quá đáng.

- Có thể là vậy đi sao!

Tần Tiêu chẳng hề để ý nói rằng:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân cũng nên nghĩ rõ ràng một việc. Người Hồ chưa từng trăm năm vận mệnh quốc gia, Trung Nguyên ta chung quy là bác đại tinh thâm nội tình thâm hậu. Nói không quá thỏa đáng, ví dụ, Trung Nguyên chúng ta là một người, Đột Quyết chính là một con muỗi dao động xung quanh. Có thể các ngươi rất dễ dàng cắm được vòi lên da chúng ta hút máu, sau đó công khai bay đi, giống như các ngươi tại Bắc cương của Đại Đường thiêu giết một trận sau đó lập tức bỏ chạy. Thế nhưng chuyện này, chỉ cần con người đột nhiên hạ quyết tâm, là có thể đem con muỗi một chưởng vỗ chết rồi.

Chòm râu trắng dưới hàm của Thôn Dục Cốc run lên rất nhỏ, môi cũng mấp máp run rẩy, con mắt dường như ưng thứu con mắt nhìn chằm chằm Tần Tiêu, một lát sau, mới ngưng trọng gật đầu:

- Lão hủ, hoàn toàn tán thành thuyết pháp của Đại Tướng Quân. Ta nghĩ, ta đã minh bạch ý tứ của Đại Tướng Quân...

- Di, đừng nói như vậy nha!

Tần Tiêu cười nói:

- Ta cũng chỉ là tướng quân lãnh binh, không phải đại thần chủ tể ngoại giao. Hiện tại chỉ là cùng Hạ Đạt Kiền đại nhân, lấy thân phận giống như bằng hữu, tùy tiện tâm sự mà thôi. Mới vừa rồi ta cũng đã nói qua, ví dụ này là không thỏa đáng.

- Có lẽ có một điểm không thỏa đáng như vậy đi.

Thôn Dục Cốc lắc đầu cười khổ:

- Thế nhưng, đây xác thực cũng là tình hình thực tế hiện tại. Đột Quyết Hãn Quốc tới từ có Mặc Xuyết Khả Hãn, tuy rằng thế lực chưa từng có lớn mạnh và phát triển, thế nhưng cùng Đại Đường một thời cực thịnh so sánh, vẫn là thua kém tương đối xa... Việc này, không nói cũng được. Đại Tướng Quân, hôm nay lão hủ có thể cùng ngươi ở đây nói chuyện một lần, cũng xem như chuyến đi này không tệ. Nói đến, ngươi cho ta có cảm giác, cùng một người rất giống nhau.

- Thế nào lại có người nói nói ta giống người khác đây?

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Nói đi, lúc này ta lại giống ai?

Thôn Dục Cốc nhẹ nhàng vỗ về chòm râu, mỉm cười nói rằng:

- Đột Quyết Tả Hiền Vương, Mặc Cức Liên. Tuy rằng hắn không có võ dũng và trí tuệ như ngươi vậy, nhưng là các ngươi làm cho người ta cảm giác cùng khí thế bá đạo, thực rất tương tự.

Tần Tiêu không khỏi nghi hoặc nói:

- Ca ca của Khuyết Đặc Lặc?

- Đúng.

Thôn Dục Cốc gật đầu một cái:

- Bọn họ là một đôi huynh đệ vô cùng tốt. Toàn bộ nhi tử của Mặc Xuyết, cộng lại cũng không bằng một đôi huynh đệ này.

- Mặc Cức Liên, Khuyết Đặc Lặc...

Trong lòng Tần Tiêu mặc niệm tên của bọn họ: Được rồi, nhớ kỹ các ngươi.

Vài canh giờ sau, hai quân trao đổi tù binh đã hoàn thành.

Tần Tiêu và Thôn Dục Cốc ở trên đỉnh núi nói lời từ biệt, nhìn theo lão nhân gia Đột Quyết này hạ Đại Lang sơn đi về. Năm nghìn kỵ binh Đột Quyết mang theo một hai vạn binh sĩ Đột Quyết mất chiến mã lặng im không tiếng động hướng phía Bắc rời đi, dần dần biến mất ở trong bão cát đại mạc.

Tần Tiêu ngang nhiên đứng ở đỉnh núi, híp mắt nhìn về phương Bắc: Phương hướng Đột Quyết nha trướng? Mặc Xuyết, Thôn Dục Cốc, Mặc Cức Liên, Khuyết Đặc Lặc... Chúng ta sẽ có cơ hội tái kiến!

Gió Bắc trên Đại Lang Nguyên từ từ trở nên hung lệ. Mạc Bắc Hỗn loạn cát bụi hanh khô, thổi quanh phía Nam Âm Sơn. Trên thảo nguyên cây cỏ héo tàn vẫn bay lên khắp nơi, bầu trời cũng trở nên có chút tối mờ mịt, tựa như bao phủ một tầng lụa mỏng hoàng sắc.

Trời lạnh, mùa đông đã chính thức phủ xuống. Chỉ đợi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Nặc Chân Thủy và Đại Lang Nguyên sẽ biến thành một mảnh thế giới tuyết trắng, mờ mịt vô biên.

Trong quân trại, soái kỳ chữ Tần bay phần phật trong gió Bắc cường liệt. Các tướng sĩ Tả Uy Vệ vẫn như trước cương nghị và kích phẫn. Cho dù là mỗi ngày công thức hóa thao luyện và dò xét, vẫn là cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Chỉ là, trong lòng mỗi người đều bắt đầu hàm súc một phần tương tư nồng đậm. Mỗi khi hướng về phía Nam nhìn lại, cổ tưởng niệm và quyến luyến đối với người thân không thể dứt bỏ trong lồng ngực lại tựa như ngầm kết thành dây hoa leo, mỗi ngày qua đi lại lan tràn, thẳng đến bố khắp trái tim.

Màn đêm buông xuống.

Sau soái trướng tại cửa, một ngọn đèn dầu "xích xích" thiêu đốt, tản mát ra một cổ hương vị kỳ lạ khiến người ta buồn ngủ.

Tần Tiêu đem Mặc Y ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng, nhíu mũi khụt khịt, vuốt ve tấm lưng mềm mại, đường cong lả lướt của nàng, khẽ khàng vừa cười vừa nói:

- Lão bà, ngươi có nghe thấy hay không, ngày hôm nay trong ngọn đèn này có một cổ vị đạo là lạ?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phong-luu-vo-trang-nguyen/chuong-504/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận