Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 1199: Đại năng vân tụ!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvanda
Độn quang của Quý Nguyên hạ xuống, chỉ quét mắt lướt qua ba người Quân Minh liền không chút để ý thẳng vào trước điện, hướng Nhạc Vũ khom người nói:
- Lần này Quý Nguyên đến, chính là vì nhờ vả bệ hạ, hai là nhận chịu sự nhờ vả của ba mươi chín chư hầu quốc nội Bắc Địch, tổng số sáu mươi bảy triệu nhân khẩu nguyện sửa tín ngưỡng phương bắc đế đình, phụng dưỡng An Thiên Huyền Thánh đại đế! Chỉ cầu bệ hạ có thể phù hộ con dân Bắc Địch ta…
Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh vừa khôi phục lại thương thế, vẻ mặt xem như đã trấn tĩnh. Cho dù Quý Nguyên đến trên mặt họ cũng không có nửa điểm dao động. Nhưng giờ phút này nghe vậy đều cùng hít sâu một hơi lạnh.
Nhạc Vũ cơ hồ lấy sức một mình đem Yêu tộc đuổi ra khỏi Nam Chiêm Bộ Châu. Mọi người cực khổ khắp nơi cũng chỉ thu thập được tổng số một trăm sáu mươi triệu nhân khẩu tín ngưỡng.
Gần trăm năm phương bắc mưa thuận gió hòa, lại không có Yêu tộc làm hoạn. Nhân khẩu tăng nhiều nên mới lên tới hai trăm triệu, mà giờ phút này một mình Quý Nguyên đã mang đến sáu mươi bảy triệu nhân khẩu tín ngưỡng!
Tuy nói Bắc Địch quốc địa vực xem như nằm ở Trung Nguyên. Nhưng nếu tính vào khu quản hạt của phương bắc đế đình, cũng có thể miễn cưỡng nói qua được.
Chân mày Nhạc Vũ chợt nhướng lên, không cho ý kiến. Yên lặng suy tính một lát, hắn như có suy nghĩ nói:
- Quý quốc sư, chẳng lẽ quốc nội Bắc Địch có biến, ngươi đã không thể ngăn cản được?
- Đúng là như thế! Đại thế như vậy, lấy một mình sức lực của ta, làm sao có thể đỡ nổi? Hiện tại Quý Nguyên đã từ chức quốc sư!
Quý Nguyên cười khổ sở, tiếp đó lại nghiêm mặt nói:
- Chỉ là Quý Nguyên bị người nhờ vả, bất kể như thế nào cũng phải lưu lại hậu nhân huyết mạch cho người kia. May mắn trong Bắc Địch quốc nội còn có hơn mấy chục chư hầu chịu nghe theo mệnh lệnh của ta. Lại nhìn trong hồng hoang, chỉ sợ cũng chỉ có bệ hạ không sợ Xiển giáo, cũng có thể bảo hộ được chúng ta bình an!
Trên vẻ mặt của hắn hiện lên vài phần thấp thỏm bất an.
Nhạc Vũ dự đoán được sẽ là như thế, về phần Xiển giáo mà Quý Nguyên lo lắng tự nhiên hoàn toàn không để trong lòng.
Hắn lại liếc mắt nhìn ba người bị Hồng Mông kiếm ý áp bách đang quỳ ngoài điện, hừ lạnh một tiếng:
- Quý đạo hữu nguyện dốc sức cho trẫm, Uyên Minh tự nhiên cầu còn không được. Về phần sáu mươi bảy triệu tín đồ Bắc Địch quốc, nếu đạo hữu đã cầu đến nơi này của ta, Uyên Minh càng thêm nhanh chóng để ý! Chỉ cần phụng dưỡng đế đình, tự nhiên có thể bảo hộ bọn họ an khang…
Nếu đổi lại trước hôm nay, có lẽ hắn sẽ cẩn thận cân nhắc lại một lần, thậm chí có thể trực tiếp từ chối, để tránh xung đột với Thiên Đình.
Nhưng hiện nay bên cạnh đã có Huyền Vũ cùng Nhai Tí, lại có được Trấn Thiên Tỳ của Đế Tuấn, không cần phải băn khoăn nhiều như thế.
Quân Minh cùng Côn Bằng yêu sư cấu kết, phía sau nhất định có thân ảnh Hạo Thiên. Lần này chút tình cảm cuối cùng cũng đã tan biến.
Bên trong Huyền Thánh Điện, thật nhiều tiên quan tu sĩ nghe vậy không khỏi mừng rỡ như điên.
Tuy Huyền Vũ cùng Nhai Tí đều là Hỗn Độn Kim Tiên, còn là Chuẩn Thánh một phương, nhưng rốt cục vẫn chỉ là yêu thú, linh trí lại như sủng thú, thật sự làm bọn họ không cách nào yên tâm.
Quý Nguyên đã sớm nổi tiếng tại phương bắc mấy vạn năm, còn là Chuẩn Thánh thân thể, thanh danh cường thịnh, nếu sẵn sàng góp sức dưới trướng Uyên Minh, tất có thể làm cho thanh thế đế đình đại thịnh!
Quý Nguyên cũng vui mừng, vẻ mặt vô cùng cảm kích hướng Nhạc Vũ thi lễ nói:
- Quý Nguyên thay mặt con dân ba mươi chín chư hầu tại Bắc Địch tạ ơn bệ hạ…
Lời còn chưa dứt, Quý Nguyên chợt giật mình, bỗng dưng đứng thẳng người, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác nhìn ra bên ngoài điện.
Pháp lực hội tụ, chuẩn bị phát ra, nhưng khóe mắt nhìn lên trên kim ỷ thấy Nhạc Vũ vẫn đang mỉm cười, tựa hồ đối với khí tức đang cấp tốc bay tới ngoài mấy chục vạn dặm không thèm để ý chút nào, vì vậy hắn thoáng giảm bớt ý đề phòng, trong mắt ngược lại lộ ra vài phần tò mò.
Chờ đến khi linh lực dị động kia đến gần bên đế đình, mọi người có mặt mới chợt giật mình.
Chỉ cảm thấy có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm đang cấp tốc bay tới, cơ hồ không hề tiết ra nửa điểm chân khí, nhưng lại làm cho người khác cảm giác được vẻ hung lệ cuồng bạo súc tích bên trong.
- Đại La Kim Tiên? Đó lại là ai?
Không chỉ là Quý Nguyên, những tiên quan đang có mặt cũng ngạc nhiên.
Khí tức kia chỉ chớp mắt đã tới, hóa thành độn quang hạ xuống.
Lại là một thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân, khi nhìn thấy Nhạc Vũ ngồi trên kim ỷ, lập tức vui vẻ nói:
- Vật bệ hạ cần lấy ta đã mang về!
Cũng không biết hắn học được lễ nghi từ nơi nào, lại khom người thật có quy có củ, đem một đoàn thất thải quang hoa đưa tới trước mặt Nhạc Vũ.
Mọi người đang có mặt cũng lập tức cả kinh, người trước mắt tuy dùng cách xưng hô lạnh lùng, nhưng lại làm ra lễ nghi của một thần tử.
Mà Quý Nguyên cùng Hiên Viên Thu, thậm chí cả ba người Quân Minh trên mặt đều hiện ra vẻ vô cùng quái dị.
Ở trong mắt người khác, thiếu niên tuấn mỹ nhiều nhất chỉ là một Kim Tiên tu sĩ, nhưng trong cảm tưởng của năm người, lại hoàn toàn khác hẳn.
Họ chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt thực lực khó lường, cơ hồ không hề đơn giản.
Hai người có thực lực cao nhất là Quý Nguyên cùng Quân Minh trong mắt đều hiện lên vẻ ngưng đọng.
Mặc dù còn chưa đăng lên cảnh giới Hỗn Độn Kim Tiên, nhưng khí tức pháp lực của thiếu niên mơ hồ đã ngang ngửa với Huyền Vũ cùng Nhai Tí.
Tu vi của thiếu niên cũng đã đạt tới cảnh giới Kim Tiên đỉnh phong, chỉ sợ không tới vạn năm thiếu niên này đã có thể tiến thêm được một bước. Khiến trên thế gian này tiếp tục có thêm một vị Hỗn Độn Kim Tiên.
Quý Nguyên còn hoàn hảo, trong lòng chỉ có cảm giác vui mừng. Nhưng trong lòng Quân Minh lại thật lạnh lẽo, cảm giác ghen ghét trong đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh ngạc.
Một Quý Nguyên trong lòng hắn còn có thể thừa nhận, nhưng lại có thêm một Hiên Viên Thu, còn có thiếu niên vô danh kia, thật sự làm tâm tư Quân Minh không cách nào bình tĩnh.
Hiên Viên Thu cùng thiếu niên vô danh hiện giờ bên trong hồng hoang mặc dù thanh danh không vang, nhưng tiền đồ lại vô cùng tận, đều là người có khả năng chứng đạo Chuẩn Thánh vị nghiệp!
Nhân tài như vậy, thật không biết Nhạc Vũ rốt cục từ nơi nào tìm đến?
Ánh mắt Hiên Viên Thu vẫn an tĩnh, hay là thiếu niên này chính là vị “đại tướng” chưa về trong miệng bệ hạ đã nhắc tới?
Một thân tu vi đích xác có đủ tư cách thống lĩnh mấy trăm vạn cấm quân.
Nhạc Vũ cũng không lưu ý tới vẻ kinh dị của mọi người, chỉ tiện tay khẽ vẫy đem quang hoa thu vào trong tay, trong mắt mơ hồ lóe ra thất thải quang mang.
Vật này là hắn mệnh lệnh cho Ngao Phách đi Đông Hải mang tới, chính là Lợi Thị Thiên Huyền Đại Thừa Chân Kinh! Cùng hai bổn tiên thiên kỳ kinh – Thái Vi Huyền Xu Cảm Ứng Chân Kinh cùng Tử Vi Dòng Huyền Diệu Hóa Chân Kinh hợp chung một chỗ, rõ ràng chính là một bổn Tam Viên Chân Kinh hoàn toàn trọn vẹn!
Giờ phút này phảng phất như có một khối ngọc bích tam sắc đang trôi nổi trên lòng bàn tay Nhạc Vũ, vô số phù văn đại đạo đang liên tục lưu chuyển bên trong.
Ngoại trừ bản thân đạo điển là tiên thiên đỉnh cấp, chỉ kém hơn Minh Thư một chút, còn là một kiện tiên thiên siêu phẩm sát phạt chi bảo!
Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, hắn lệnh cho Ngao Phách đi Đông Hải chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, lại có thể nhanh chóng đoạt tới, thật không biết Ngao Phách đã sử dụng loại linh bảo thần thông nào – chỉ thoáng phân tâm một chút, Nhạc Vũ liền thu liễm tạp niệm.
- Làm được không tệ!
Trong miệng tán thưởng một tiếng, Nhạc vũ vung tay áo nói:
- Việc này vốn là việc trẫm đang chờ đợi, sẽ có hậu thưởng, ngươi lui xuống trước đi!
Ngao Phách đi tới Đông Hải, tựa hồ cũng đã học qua không ít lễ tiết Nhân tộc, tuy ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, nhưng lúc nói chuyện cũng không tới mức không chút kiêng nể như xưa, hắn lại thi lễ, mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng không thể chỉ trích, tiếp đó thối lui đến trong hàng tiên quan.
Chỉ khi ánh mắt hắn nhìn qua Nhai Tí, trong mắt mới lộ ra vẻ hiếu kỳ, ngay sau đó hình như Nhai Tí cũng cảm giác được điều gì, thoáng chút kiêng kỵ theo bản năng dựa vào cạnh cổ Nhạc Vũ.
Ngay sau đó Quân Minh liền cảm giác được ánh mắt Nhạc Vũ mang theo sát khí túc sát quét tới.
Trong lòng hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, biết được tiếp theo sẽ đến phiên ba người mình, vẻ mặt hắn lại trấn tĩnh tự nhiên, không hề có chút sợ hãi băn khoăn.
Hai vị Chuẩn Thánh yêu thú, ba vị Đại La Kim Tiên lại thế nào?
Lần này hắn phụng lệnh Hạo Thiên mà đến, tiếp nhận chức vụ phương bắc đại đế, bản thân cũng không phạm sai lầm, dù cử chỉ có chút quá mức, nhưng tội không đáng chết.
Hắn cũng không tin Uyên Minh chỉ có chút thực lực tích lũy trong tay như vậy lại thật sự dám cùng Thiên Đình trở mặt!
Chờ đợi chốc lát, Nhạc Vũ lại không hề lên tiếng, ngay khi chân mày Quân Minh thoáng cau lại, trong mắt vừa lộ ra vài phần nghi hoặc, trên bầu trời bỗng dưng vang lên một thanh âm trầm hùng ôn hòa:
- Bắc Hải Thái Hoàng, cung chúc đại đế hôm nay đã thành tựu Tinh Cung vị cách! Hôm nay đến muốn nhờ vả cầu xin đại đế thương tình, cho Thái Hoàng nương nhờ che chở, cuộc đời này xin làm thủ hạ dưới trướng bệ hạ!
- Bắc Hải Thái Hoàng, chính là Bắc Hải Thái Hoàng Quân sao?
Cả điện phủ vang lên tiếng kêu kinh ngạc, thậm chí toàn bộ tu sĩ trong đại thành đều ồn ào, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi khó tin.
Nếu nói thanh danh, mặc dù mười Quý Nguyên cũng không sánh bằng một ngón tay của Thái Hoàng Quân kia.
Dù sao hắn chính là thái cổ đại năng, Hỗn Độn Kim Tiên đã thành danh phương bắc Bắc Hải mười mấy vạn năm!
Một nhân vật Chuẩn Thánh lại có ý muốn nhờ vả dựa dẫm phương bắc đế đình che chở, cam tâm dốc sức cho Uyên Minh, thật sự không cách nào tưởng tượng.
Dù cho bản thân Nhạc Vũ là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương, được xưng là Kiếm Tiên tổ sư, lấy một thân kiếm thuật tuyệt thế, một thân trình độ trận phù tuyệt đỉnh, được xưng Thủy Kiếm Tiên, pháp lực thậm chí chân chính siêu việt Đại La Kim Tiên, nhưng cũng không khả năng khiến nhân vật bậc này khuất phục.
Bỗng dưng hoàng quang chợt lóe, trực tiếp xuyên qua không gian vượt không bước tới. Y phục đầy vẻ sơ sài, thậm chí một thân pháp lực hồn niệm Chuẩn Thánh Kim Tiên không nơi nào không đặc thù, nhưng chính là Thái Hoàng Quân mà mọi người đều biết rõ.
Chỉ thấy khí tức của hắn thoáng suy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, vẻ mặt khổ sáp, mặc dù không nói chuyện nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần cầu khẩn.
Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng ngưng tụ, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, mà lúc này Quân Minh đã biến thành mờ mịt.
- Thái Hoàng Quân? Một phương bắc đế đình, lại có ba vị Hỗn Độn Kim Tiên? Sao lại như thế? Sao lại như thế? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Vừa rồi hắn đã nói gì? Thành tựu Tinh Cung vị cách? Buồn cười, một An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc còn thành tựu Tinh Cung gì? Sao ta không biết?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tinh không quần tinh sáng lạn, ngoại trừ phương bắc đế tinh đã không còn chút ảm đạm, không còn nửa phần bất đồng.
- Không đúng! Tinh đồ này chẳng lẽ là có người dùng pháp lực thần thông che giấu qua?
Trong đầu vừa hiện ra ý nghĩ này, liền nghe bên ngoài thành lại vang lên một tiếng cười sang sảng:
- Thật tốt cho một lần quần anh tụ hội, Tinh Cung của bệ hạ đã hình thành, cánh chim đã vững chãi! Ô Sào ta bất tài, cũng muốn tới dự một phần, hưởng chút nhân đạo công đức…