Chương 58 – Tự hiểu bản thân, tùy duyên ngẫu hứng
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvien.com
Bọn họ ở trên mái cao, dưới trăng sáng, nói chuyện cũng không quá lớn, luôn bình bình đạm đạm, yên yên tĩnh tĩnh. Nếu như đám thịvệ không đi hộ giá, với công lực và thính giác hơn người của bọn họ, chắc hẳn có thểnghe được hai người nói chuyện.
Nguyên nhân là sau khi hai người này trải qua một trận quyết chiến kinh tâm động phách, người thắng vẫn luôn bày tỏ hắn không giành thắng lợi, ít nhất cũng muốn nói rõ hắn thắng không vinh quang; người thua vẫn luôn cường điệu hắn là kẻ chiến bại, tuyệt đối là thất bại khâm phục. Hình như một người cảm thấy giành thắng lợi là một loại sỉnhục, còn một người cho rằng thất bại là chuyện rất vinh quang.
Có thểnói, quyết chiến kinh tâm, kết quảthú vị.
Càng thú vịlà Thích Thiếu Thương v
ẫn không cho rằng mình đã giành được thắng lợi, ít nhất cũng giành được không hề quang minh chính đại.
- Từ trong nước cờcủa Sư Sư, ta biết ngươi xuất tr
ận đối chiêu nhất định sắc bén, nhưng một khi gặp phải kình địch, trước tiên sẽ ẩn giấu, sau đó tùy cơ ứng biến, một lần bay đến chín tầng trời. Ta thấy ngươi trong lúc chiến đấu chợt dừng thế công, đổi thành vung tay, biết rằng ngươi cúi mình đểbay, lấy lùi làm tiến, sau đó nhất định sẽ là công kích đáng sợ. Do đó ta mới nghỉngơi lấy sức, dùng cánh tay đứt ngăn cản một kích của ngươi, lại thừa cơ tiến tới, thừa dịp t
ập kích. Chiến lược của ngươi bịlộ trước, vì v
ậy mới rơi vào thế yếu, ta không thểxem là thắng ngươi bằng thực lực.
Tôn Thanh Hà l
ập tức lắc đầu giống như trống lắc, cười ha hảnói:
- Ai nói tr
ận pháp thao lược không đáng khen? Ai nói giết địch đoạt thành không thểdùng tâm lý chiến? Nếu như thế không xem là thắng đẹp, v
ậy thì các loại sự tích uy vũ của Tôn Tử, Tôn T
ẫn, Gia Cát Khổng Minh đều thành trò cười rồi.
Sau đó hắn nghiêm nghịnói:
- Mấy động tác của ta gọi là “vung tay” quảth
ật sai lầm. Bởi vì động tác này không chỉbao hàm hình thức vung tay của những người mới nh
ập môn, đồng thời còn là tim, gan, lá lách, phổi, dạdày, kểcảchân, đầu, cổ, vai, eo đồng loạt vung lên. Hấp thu tinh khí của không khí chung quanh đồng loạt phát ra. Nói đến v
ẫn là nên xưng là động tác nh
ập môn, chiêu thức sơ sài trong Ngũ Cầm Hí do Hoa Đà sáng tạo, như v
ậy thỏa đáng hơn. Nhưng nhìn thấy mấy động tác thô sơ giãn thân, an thần, định khí, hóa tinh của ta, ngươi lại dùng niệm lực khí công của ph
ật gia. Đã đến mức tất cảđều là hư vọng, mọi người vô hình, đại đạo đơn giản, tùy ý hít thở đều thành đại pháp, đã bao hàm tinh hoa cảnh giới của hai nhà ph
ật đạo. Không cần ý niệm t
ập trung đan điền, không cần tu luyện chu thiên lớn nhỏ, đây không phải chuyện người người đều có thểlàm được. Loại người suy nghĩvẩn vơ như ta càng không tu được, cho nên chỉcó thểnói hai chữbội phục.
Mặc dù các cao thủ bảo vệ hoàng đế đã rời đi, nhưng v
ẫn có một người đang nghe.
Người nghe lén tuyệt đối là cao thủ.
Hắn đã sớm nghe đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Mồ hôi lạnh.
Ngay cảmồ hôi của hắn cũng là màu đen.
Một khi hắn chảy mồ hôi, ai cũng có thểnhìn ra được hắn từng chảy mồ hôi.
Bởi vì mồ hôi sẽ tạo ra những lỗ đen trên người hắn.
Không chỉchảy mồ hôi, nước mắt cũng như v
ậy.
Không biết máu thì như thế nào? Chẳng lẽ hắn cũng chảy “máu đen” sao?
Nhưng chảy mồ hôi v
ẫn tốt hơn so với chảy nước mắt, chảy nước mắt v
ẫn tốt hơn so với chảy máu.
Không phải sao?
Chỉnghe Tôn Thanh Hà ngạo nghễ nói:
- Ta nói như v
ậy không phải bởi vì muốn ngươi không giết ta. Ta rất ít khi nói hai chữ“bội phục” với người khác. Lần trước là nói với Bát Vô tiên sinh.
Trong mắt Thích Thiếu Thương đã thoáng có ý cười:
- Ôn Bát Vô?
Tôn Thanh Hà nghe được cái tên này, trong mắt cũng hiện lên lên vẻ ấm áp:
- Không phải y thì còn ai.
Thích Thiếu Thương đột nhiên thu kiếm.
Vừa thu kiếm, kiếm đã trở về trong vỏ.
Không phải giống như chưa từng xuất kiếm, mà là sau khi y thu kiếm, kiếm dường như v
ẫn còn ở dưới trăng, trên mái nhà, trước ấn đường của Tôn Thanh Hà, xanh trong vắt, lục u sầu, sáng óng ánh, nằm ngang ở đó, giống như xem thường một đời (đời này không ai có thểso sánh được) cho đến xem thường bảy đời, muốn tồn tại, muốn vĩnh viễn, muốn bất hủ.
Kiếm đã thu, kiếm ý v
ẫn còn.
Hay cho một thanh kiếm.
Hay cho một kiếm thủ.
Tôn Thanh Hà cười.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . comVừa cười, hắn lại không kiêu ngạo nữa.
Hơn nữa, có lẽ vì đứng dưới ánh trăng kỳ dịvà trên mái cao cổ xưa như v
ậy, điểm tương tự giữa hắn và Thích Thiếu Thương dường như càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng giống.
Nhất là khi gương mặt lãnh khốc của Tôn Thanh Hà bắt đầu có một chút ý cười.
Đồng dạng, khi ánh mắt tịch mịch của Thích Thiếu Thương hiện lên sự ấm áp như đốm lửa nhỏ, cảm giác này lại càng mãnh liệt, dày đặc.
- Ngươi biết y?
- Bát Vô tiên sinh?
Vẻ ấm áp trong mắt Thích Thiếu Thương lại càng nồng:
- Ta đương nhiên biết là người tốt.
- Y cũng là người giỏi.
Nụ cười trên mặt Tôn Thanh Hà cũng càng đ
ậm.
- Y càng là người tốt tài giỏi.
Thích Thiếu Thương bổ sung:
- Một người lăn lộn trên giang hồ hiểm ác, nếu như chỉtốt mà không đủ giỏi, đó là chuyện xấu.
- Ít nhất, đối với mình thì không phải là chuyện tốt.
Tôn Thanh Hà cũng đồng ý:
- Không thểlàm một người tốt giỏi giang, ít nhất cũng phải làm một kẻ xấu trung thành.
- Đều như nhau.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta cảm thấy ngươi chính là một kẻ xấu trung thành.
Tôn Thanh Hà nói:
- Mà ngươi chính là một cái người tốt tài giỏi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Nếu như ngươi không đủ trung, cũng sẽ không vì một bàn tay nhón hoa của ta mà tin đó là tay th
ật.
Tôn Thanh Hà nói:
- Nếu như ngươi đủ giỏi, cũng sẽ không thu hồi một kiếm này của ngươi. Ngươi vốn không định giết ta sao?
Thích Thiếu Thương nói:
- Tại sao ta phải giết ngươi? Ta đã nghiên cứu tất cảán kiện liên quan đến chuyện ngươi cưỡng gian giết chết nữnhân, có lẽ chưa chắc đã do ngươi gây nên. Nhưng tất cảvụ án ngươi ám sát tham quan ô lại, cường hào ác bá, bọn chúng quảth
ật đều tội ác tày trời. Tại sao ta phải giết ngươi?
Tôn Thanh Hà tấm tắc nói:
- V
ậy ngươi v
ẫn là quá trung, chưa đủ giỏi. Chẳng trách lúc ngươi cô tuyệt nhất, chính là lúc muốn xuất kiếm giết người, dáng vẻ cũng giống như nhón hoa mỉm cười.
Thích Thiếu Thương cao giọng cười nói:
- Ta nhón hoa mỉm cười? Tôn tiên sinh đúng là ghẹo cỏ cũng mỉm cười. Các vụ án hiếu sát chưa chắc liên quan đến các hạ, nhưng chuyện phong lưu khoái hoạt của các hạcũng không ít, đúng là cho dù trêu hoa ghẹo cỏ cũng mỉm cười. Với võ nghệ siêu quần, kiên cường uy vũ của các hạ, cần gì phải chen vào tranh chấp thế tục sống qua ngày, hao mòn chí khí?
Tôn Thanh Hà cười nói:
- Đâu có đâu có. Thứnhất ta không phải là anh hùng. Ta không muốn hi sinh tiểu ngã (cái tôi), ta là đại ngã (t
ập thể), trời lớn đất lớn ta lớn nhất. Bởi vì nếu như không có ta, trời và đất gì cũng không có. Cho nên có ta không gì khác, trừ ta không ai khác. Thứhai ta không muốn làm anh hùng. Làm anh hùng quá cực khổ, con người ta cao ngạo, háo sắc, không thểcó nhiều bạn, càng lười kết bè kết đảng, lại không có nhân duyên, cho nên không muốn cũng không thểlàm anh hùng. Thứba ta không tin anh hùng. Lu
ận anh hùng, ai là anh hùng? Gia Cát Lượng quá văn, Trương Dực Đức quá võ, Tào A Man quá gian, Sở bá chủ quá lỗ mãng, Hàn Tín quá ồn ào, Lưu Bang quá lưu manh, Lý Thế Dân quá hi vọng, Triệu Khuông D
ẫn quá may mắn. Ta có là gì? Người nào cũng không phải là anh hùng, ta cũng không phải. Hơn nữa, nơi tạo ra anh hùng chính là loạn thế. Ta chỉcần hợp thế đứng một mình, chỉthích nữsắc. Thừa lúc tinh lực của mình quá thừa, vui đùa với nữnhân xinh đẹp trên thế gian, th
ật tốt biết bao, có ý nghĩa biết bao. Cũng không thương người, lại khiến mình vui, cớ sao không làm.
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
- Tôn huynh phong lưu sớm đã nổi tiếng. Có câu chỉđại anh hùng có bản sắc, là danh sĩth
ật tự phong lưu. Có điều phong lưu thì phong lưu, Tôn huynh thân thủ th
ật tốt, tiền đồ th
ật tốt, tham vọng th
ật tốt, chỉvì mê muội nữnhân trên thế gian mà mặc cho nước chảy, chẳng phải đáng tiếc sao.
Tôn Thanh Hà cười nói:
- Ngươi không giết ta, đại khái là muốn khuyên ta những lời này sao? Ý tốt của ngươi, ta xin tâm lĩnh. Tham vọng bình sinh của ta, chính là ôm một nữnhân mà ta yêu mến, thân c
ận với nữnhân mà ta cảm thấy xinh đẹp, như v
ậy đã đủ rồi. Ngươi đừng cười ta không có chí khí, ta với ngươi không giống nhau. Thích huynh, ta cho rằng chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ, ngươi hoàn toàn gánh vác trên vai; tiếng gió tiếng mưa tiếng đọc sách, ngươi hoàn toàn gánh vác trên người, đó cũng chỉlà khổ mình. Người sống trên đời, trăm năm thấm thoắt, phút chốc đã qua, nháy mắt liền mất, cần gì phải mưu mưu cầu cầu, khốn khốn khổ khổ như v
ậy? Gió đông thổi tỉnh anh hùng mộng, không phải Hàm Dương là Lạc Dương (1), cần gì tự chuốc khổ như v
ậy. Không bằng chỉnh đốn tâm tình, hưởng thụ nhân sinh cho tốt, vui vẻ qua một đời, tự tại qua một kiếp.
Thích Thiếu Thương cười nói:
- Ngươi là thành bại lên xuống không quan tâm, vui buồn li hợp tâm tình tốt. Ta hâm mộ ngươi. Nhưng ta cho rằng người đã đi chuyến này, dù sao cũng có một số trách nhiệm phải gánh vác, có một số việc phải giao phó, có một số cống hiến phải lưu lại. Ta dám làm người đi trước, không sợ lưu danh sau.
Tôn Thanh Hà cũng cười:
- Được, ngươi vất vảtùy ngươi, ta an nhàn tùy ta. Ta cũng bội phục ngươi. Đây là lần thứhai trong tối nay ta nói bội phục. Quan điểm của ta là tùy duyên ng
ẫu hứng. Còn ngươi thì sao? Cũng hi vong tôn giá có thểtự hiểu bản thân thì tốt.
Thích Thiếu Thương cười ha hảnói:
- Thời cuộc rối ren, mới lộ bản sắc anh hùng.
Tôn Thanh Hà cũng cười lớn nói:
- Kiếm thử thiên hạ, sợ gì thành bại bấp bênh.
Hai người vỗ tay cười. Trong tiếng cười, dường như nụ cười và ánh mắt kia đều lộ ra một tin tức càng lúc càng rõ ràng, mãnh liệt.
Đó là gì?
QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến