Tác giả: Sa Mạc
Chương 1220 : Linh bài. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Dịch: thienthucac
Nguồn: thienthucac
Chương 1220 : Linh bài.
Da người khổng lồ màu trắng, đó là màu trắng của một loại bệnh.
Không chỉda mặt, tay của gã cũng một màu trắng bệch. Điều khiến Lâm Đại Nhi ngạc nhiên hơn đó là, gã không có lông mày.
Phần phía trên hai con mắt của gã là một mảng trống trơn, không có lấy một sợi lông mày.
Người khổng lồ tiện tay vứt thi thểcó nốt ruồi sang một bên, sau đó quay đầu lại, giọng nói khàn khàn cất lên:
- Trên người bọn chúng có lẽ có chút ngân lượng, coi như là bồi thường cho các ngươi. Các ngươi hãy tìm nơi nào đó chôn thi thểcủa bọn chúng.
Lúc này đôi phu phụ kia kinh hãi vạn phần, không biết trảlời như thế nào.
Lâm Đại Nhi thảchiếc ghế dài trong tay xuống. Mặc dù không biết người này là địch hay bạn, nhưng gã lại xuất hiện vào giờkhắc nguy kịch nhất, giúp Lâm Đại Nhi thoát khỏi nguy hiểm. Nhìn biểu tình của gã, chắc cũng chẳng phải kẻ muốn đối địch với mình, nàng muốn chắp tay nói đa tạ, nhưng chỉcảm thấy khí tức ở lồng ngực bịđè nén, không thểhít thở được, đầu váng mắt hoa, cứnhư v
ậy mà từ từ ngã xuống.
Không biết Lâm Đại Nhi hôn mê bao lâu nhưng lúc nàng tỉnh lại đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường.
Nàng cố gắng ngồi d
ậy, lúc này mới nhìn thấy cách bố trí đồ đạc xung quanh vô cùng đơn giản. Trong phòng có một chiếc bàn, trên bàn có một chiếc đèn dầu, còn có một ấm trà. Cảm thấy khát nước, Lâm Đại Nhi đứng d
ậy, cơ thểnàng v
ẫn vô cùng yếu ớt, nàng đến ngồi bên cạnh chiếc bàn rồi rót chén trà, đang định đưa lên miệng uống thì đột nhiên nghĩđến điều gì đó. Nhưng sau đó, nàng cười khổ rồi uống một ngụm trà.
Theo thói quen trên giang hồ, lúc đầu nàng còn hoài nghi trà này có vấn đề, nhưng sau nghĩlại, nếu như đối phương có ý hãm hại thì trong lúc mình hôn mê đã ra tay rồi, chẳng cần phải hạđộc trong trà làm gì.
Nhấp xong ngụm trà, nàng đang định đứng d
ậy thì nghe thấy tiếng kêu “cót két”. Cửa phòng bịđẩy ra, Lâm Đại Nhi l
ập tức cảnh giác nhìn sang thì thấy người khổng lồ bước vào.
Người khổng lồ mặc bộ xiêm y màu xám. Lúc này Lâm Đại Nhi mới nhìn thấy, đầu của gã không có tóc, chiếc đầu giống như quảcầu tuyết, nhìn có vẻ dịthường.
Người khổng lồ thấy Lâm Đại Nhi đã tỉnh thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, trên tay gã bưng một bát canh nóng hổi. Gã lại gần rồi đặt bát canh lên bàn, sau đó quay người rời đi.
Lâm Đại Nhi liền đứng d
ậy chắp tay nói:
- Đa tạcác hạđã ra tay cứu giúp, xin hỏi danh tính của các hạ?
Người khổng lồ dừng chân, gã trầm mặc một hồi sau đó quay đầu lại rồi chỉvào bát canh trên bàn:
- Cơ thểngươi v
ẫn còn yếu, đây là canh bổ khí huyết, rất tốt cho ngươi.
Lâm Đại Nhi v
ẫn muốn nói tiếp nhưng người khổng lồ đã đi khỏi, gã còn thu
ận tay đóng cửa lại.
Trong chốc lát nàng chẳng hiểu chuyện gì hết. Chén canh nóng v
ẫn bốc khói ngùn ngụt. Nàng cau mày lại sau đó bưng bát canh lên, một mùi thơm thảo dược bay đến mũi.
Nếu đổi lại là lúc trước, Lâm Đại Nhi chắc chắn không dễ dàng dùng đồ của người lạ, nhưng nay nàng đã chẳng thèm đểtâm đến sự sống chết. Nếu bát canh này là thuốc độc thì nàng cũng chẳng sợ.
Lâm Đại Nhi uống non nửa bát, mùi vịcủa bát canh quảthực rất khó uống nhưng đạo lý “thuốc đắng dã t
ật” thì nàng v
ẫn hiểu. Chẳng dễ gì mới uống được nửa bát nhưng rốt cục thuốc đắng khó uống, nàng đặt bát canh xuống.
Nàng đứng d
ậy đi đến bên giường, lại phát hiện bên ngoài là một khoảng không mờmờ. Bầu không khí thoáng mát sau cơn mưa theo lối cửa sổ bay vào, bên ngoài là một rừng cây nhỏ, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết mình hôn mê bao lâu, càng không biết mình ở chỗ nào.
Trở lại bên cạnh bàn, trong đầu nàng chợt nghĩtới đứa con của mình.
Mặc dù dứt khoát rời khỏi phủ tổng đốc thế nhưng sau khi đi rồi, không phút nào nàng không nhớ tới bé con đang khóc.
Trong lòng có chút chua xót, trong khoảnh khắc Lâm Đại Nhi cũng không biết việc mình rời khỏi Sóc Tuyền là đúng hay sai. Nàng th
ẫn thờngồi nhìn ngọn đèn dầu, rất lâu sau lại thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, đôi bàn tay nõn nà nắm lại thành quyền.
Một khắc sau đó, Lâm Đại Nhi đứng d
ậy ra mở cửa lần nữa. Bầu không khí tươi mát ùa đến, nàng phát hiện bên ngoài là một cánh đồng bát ngát, đồng cỏ mênh mông. Bước ra khỏi cửa mới phát hiện đây là căn nhà cỏ ba gian, trông vô cùng đơn sơ.
Một cơn gió thổi đến, mái tóc của Lâm Đại Nhi bịthổi bay khiến đầu óc của nàng tỉnh táo ra nhiều. Nàng nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện ra tung tích của người khổng lồ.
Trong lòng thầm nghĩngười đó có ơn cứu mạng mình, phải cám ơn người ta một câu, nàng liền cất tiếng gọi to:
- Ân công, người ở đâu?
Nhưng không hề có tiếng đáp lại, Lâm Đại Nhi cảm thấy kỳ lạ, nàng đến bên một gian phòng bên cạnh thì thấy cửa khép, trong phòng là một khoảng tối đen như mực. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, nàng lại đi đến một gian khác, cửa bịđóng, bên ngoài còn có một chiếc khóa.
Cửa bịkhóa, bên trong chắc chắn không có người, thế nhưng lại có một tia sáng từ trong phòng lọt qua khe cửa. Lâm Đại Nhi hiếu kỳ, nàng do dự một chốc sau đó đưa mắt nhìn qua khe cửa, chỉthấy bên trong cũng không có quá nhiều đồ đạc. Giữa phòng đặt một chiếc bàn, trên bàn lại có mấy chiếc linh vị, góc bàn có cái đèn dầu, ánh lửa b
ập bùng. Tia sáng phát ra từ chính ngọn đèn đó.
Chỉlà ánh sáng của ngọn đèn quá yếu, hơn nữa khoảng cách lại khá xa, Lâm Đại Nhi chỉcó thểnhìn thấy linh vịmà không nhìn thấy trên đó viết gì.
Lâm Đại Nhi quay đầu lại, nhìn gian phòng một lượt, hy vọng có thểtìm được người khổng lồ, nhưng người khổng lồ giống như ma quỷ, vừa mới xuất hiện bây giờlại không thấy tung tích gì nữa.
Lúc này nàng lại phát hiện, căn nhà này có lẽ đã được xây cất nhiều năm, bên ngoài vô cùng cũ nát, rất nhiều chỗ phải dùng những tấm mới vá vào. Phía đông là một khu rừng nhỏ, phía xa có một ngọn đồi, hai bên mặt là cánh đồng mênh mông. Đồng toàn cỏ lau, lúc này đã là cuối thu, cỏ lau đã khô héo, lại bịgió thổi ch
ập chờn nhìn càng giống biển. Một mình ở nơi đây th
ật khiến người ta có cảm giác rờn rợn.
Quay về căn phòng nhỏ, sau khi bước vào phòng, bốn bề tĩnh lặng như chết, chỉcó ngọn lửa trên bàn đang nhảy nhót như ma như quỷ.
Trong lòng Lâm Đại Nhi bắt đầu thấp thỏm không yên.
Đầu óc nàng lúc này lại nghĩđến căn phòng kỳ quái ban nãy, trong phòng có mấy chiếc linh vị. Nàng vô cùng tò mò, không biết người khổng lồ thờphụng ai.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bầu không khí quỷ dịcàng lúc càng nồng nặc. Lâm Đại Nhi hành tẩu trên giang hồ cũng được xem là không sợ trời không sợ đất, giờphút này lại cảm thấy trên người có chút sợ hãi.
Nàng lại đi ra cửa một lần nữa, đến bên ngoài căn nhà thờlinh vịrồi đưa mắt nhìn qua khe cửa, cố hết sức nhìn xem trên linh vịviết gì.
Chỉlà khoảng cách quảthực quá xa, hơn nữa bên ngoài linh vịcòn bịphủ bởi tấm vải đen, chữtrên đó đã bịvải đen che đi một phần. Mặc dù có ánh lửa nhưng bóng đen của miếng vải phủ lên linh vị, khiến Lâm Đại Nhi càng khó nhìn ra trên linh vịrốt cục viết cái gì. Do dự một lát, cuối cùng nàng không kìm được sự tò mò đưa tay đ
ập nhẹ vào chiếc chốt, l
ập tức chiếc chốt bịb
ật tung ra. Lâm Đại Nhi do dự một lát cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tiếng cót két vang lên, cửa phòng bịmở ra, một mùi ẩm mốc bay ra, rõ ràng rất hiếm khi có người bước vào đây.
Dựa vào ánh lửa lờmờ, nàng ch
ậm rãi bước về phía linh vị. Lúc đến gần, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ, ở đây thờtất cảsáu tấm bài vị.
Trong sáu tấm bài vị, có hai tấm có chút đặc biệt. Một tấm thì vô cùng lớn, gấp đôi những tấm còn lại, tấm bên cạnh nhỏ hơn một chút nhưng v
ẫn lớn hơn những tấm khác rất nhiều.
Đôi mắt Lâm Đại Nhi nhìn chằm chằm vào tấm linh vịlớn nhất, bên trên đó có mấy chữbịche đi, chỉnhìn thấy nửa bên dưới viết: “...linh vịcủa Vũ Thánh Vương”.
Lâm Đại Nhi đi đến bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn một chút. Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh. Lúc này nàng vô cùng hiếu kỳ, chỉdựa vào mấy chữphía sau này cũng đủ biết địa vịcủa người được thờphụng này không hề tầm thường, chỉlà chưa được người ta cho phép lại tự tiện động vào linh vịthì có chút không hợp tình. Nhưng nàng lại nghĩ, một khi biết người được thờlà ai thì có thểbiết thân ph
ận của người khổng lồ. V
ậy là nàng không hề do dự đưa đôi tay thon thảra vén tấm vải che trên bài vị, nhìn tất cảchữviết trên đó. Lâm Đại Nhi thất sắc, “A!” lên một tiếng kinh ngạc sau đó đôi tay l
ập tức che lấy đôi môi anh đào của mình.
Lúc này nàng nhìn thấy rõ ràng trên lệnh bài viết “Linh vịcủa Tây Đường Dũng Võ Thánh Vương”.
Lâm Đại Nhi có thểkhông biết người trong thiên hạ, nhưng người này nàng lại không thểkhông biết.
Đại Tây Đường chính là nước Tây Đường đã bịnước Tần tiêu diệt hơn hai mươi năm trước đây, mà Dũng Võ Thánh Vương chính là ông ngoại của Lâm Đại Nhi, là vịTây Đường Vương cuối cùng bịép hàng phục nhà Tần.
Ở cái nơi kỳ dịnày lại nhìn thấy linh vịcủa Tây Đường Vương được người ta thờcúng, Lâm Đại Nhi sao có thểkhông kinh ngạc cho được.
Nàng kinh ngạc một chút, sau đó ánh mắt l
ập tức chuyển sang chiếc linh vịbên cạnh. Nàng xốc miếng vải đen ra, sau khi thấy rõ chữghi phía trên, biểu tình trên khuôn mặt thanh tú kinh hãi vạn phần.
Trên tấm linh bài viết “Linh vịcủa Tây Đường Thiên Ngọc đại tướng quân Lâm Khánh Nguyên”.
- Phụ thân…!
Lâm Đại Nhi không kìm được mà thốt lên.
Lúc này trong đầu Lâm Đại Nhi vô cùng mơ hồ, vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, sau đó l
ập tức vén các tấm vải trên các linh vịkhác. Trên mỗi tấm linh vịđều viết rất rõ ràng quan chức và danh tính, hầu hết đều là trọng thần nhà Tây Đường, trong đó có một tấm là của Vương h
ậu Tây Đường, chỉlà tấm ấy hơi nhỏ hơn so với linh vịcủa Lâm Nguyên Khánh. Có thểthấy trong lòng người thờphụng coi trọng Lâm Nguyên Khánh hơn cảVương h
ậu Tây Đường.
Trong lúc kinh hãi, Lâm Đại Nhi lùi lại sau mấy bước, bước cuối cùng bịvách tường ngăn lại. Nàng vội vàng lấy lại tư thế, bước về trước một bước sau đó quay người lại. Lúc này nàng mới phát hiện người khổng lồ mất biệt tung tích đã xuất hiện giống như một chiến thần da trắng, sừng sững như tháp đứng ở đó. Người gã như ngọn tháp bằng sắt, mặt không biểu tình, chỉlà cặp mắt thì đang nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi lại một phen kinh hãi, nàng chuyển dịch ánh mắt, lại phát hiện trên tay người khổng lồ cầm một giỏ thuốc nhỏ, hình như lúc nãy gã ra ngoài hái thuốc.
Trong căn phòng lờmờtối, ngọn đèn dầu le lắt sáng, dưới ánh sáng ấy làn da của người khổng lồ trông càng đáng sợ, chỉlà đôi mắt của gã mang một chút cố ý nhìn vào Lâm Đại Nhi. Một tay gã cầm thuốc, một tay khác đã nắm lại thành quyền, ánh mắt gã lạnh như băng, rồi một giọng khàn khàn không chút cảm xúc cất lên:
- Cô muốn làm gì?
Thanks