Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư
Chương 369: Xương sắt lòng son
Dịch: lanhdiendiemla.
Sưu Tầm: Soái Ca
Thấy Gia Tĩnh mang cả quân lệnh trạng ra rồi, Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Hiện giờ không đề xuất yêu cầu thì còn đợi tới bao giờ?", liền nói:
- Hiện nay đông nam chiến loạn, đại hải do sở hải thương không chế, thần mạnh miệng thì mất đầu là chuyện nhỏ, làm hỏng quốc sự của bệ hạ là chuyện lớn tày trời.
- Khanh không dám nhận à?
Gia Tĩnh đế cau mày,
- Thần đúng là không dám nhận.
Thẩm Mặc ngang nhiên nói:
- Trừ khi bệ hạ đồng ý với thần ba điều kiện.
- Nói.
Gia Tĩnh đế bình thản gật đầu.
- Thứ nhất, thần xin trong biên cảnh có một đại quân thường trú.
Hắn là một người đơn thuần, đối diện việc làm ngang ngược, khơi lên cơn sóng đục ngầu của Nghiêm Tung rất phẫn nộ, hắn không có nhiều mưu ma chước quỷ như Thẩm Mặc, nhưng hắn có dũng khí Thẩm Mặc không có, cho nên hắn mang đầy một lòng bi phẫn, lấy máu tươi, dùng sinh mạng của mình tử hặc Nghiêm Tung.
Hắn không phải là không biết hậu quả việc làm này, Thẩm Luyện là vết xe đổ chưa mờ, cũng không phải là không có ai khuyên hắn, hảo hữu đồng niên Vương Thế Trinh từng nhìn ra manh mối, khuyên hắn :" Lưu tấm thân lại sau này còn làm việc có ích". Vương Thế Trinh hết sức thấu hiểu, làm như thế khác gì lấy trứng chọi đá, dốc sức khuyên can, hi vọng Dương Kế Thịnh đừng ra mặt, tránh hi sinh vô ích.
Nhưng Dương Kế Thịnh vì nghĩa chẳng quay đầu, hắn lấy sinh mạng của mình, hóa thành một thanh trường mâu nóng cháy, đâm vào người có ơn đề bạt mình: Nghiêm Tung.
Không phải vì thù riêng, chỉ có công phẫn.
Mặc dù Nghiêm Tung bị đàn hặc quen rồi, nhưng đối diện với viên quan ngũ phẩm này đàn hặc, lão ta vẫn hoảng loạn, vì đối phương giống Thẩm Luyện, tử hặc.
Tử hặc là lấy mạng sống của mình ra đảm bảo mỗi điều tội trạng mình đàn hặc là sự thực, nếu có chút giả dối nào, cam nguyện đền mạng.
Cái trò chơi ngươi sống thì ta chết này với rất nhiều người mà nói, nếu không có thâm thù đại hận giết cha đoạt vợ thì vạn vạn lần không thể dùng. Cho nên bất kể kết quả ra sao, thanh danh của bị kẻ công kích đều bị tổn hại rất lớn.
Quả nhiên Gia Tĩnh đế đem tấu chương chuyển cho Nghiêm Tung, lão ta chấn động, một mặt dâng tấu biện hộ, một mặt xin nghỉ hưu. Gia Tĩnh đế tất nhiên không cho lão ta nghỉ hưu, hạ chỉ xuống Nghiêm phủ an ủi, rồi cấp tội danh giống như với Thẩm Luyện, đầy Dương Kế Thịnh vào chiếu ngục.
Nhưng dù sao chăng nữa, Nghiêm Tung vốn tối tăm mặt mũi vì chuyện của Triệu Văn Hoa, hiện giờ lại bị Dương Kế Thịnh bồi thêm một cú, tức thì không còn dám ho he nữa, trơ mắt nhìn hoàng đế lộn nhào danh sách của Lý Bổn, biến một phen nỗ lực của lão ta thành bong bóng vỡ.
Cha con Nghiêm Tung hận Dương Kế Thịnh ra sao khỏi nói cũng biết, Nghiêm Thế Phiền sừng sộ:
- Con đã nói gì chứ? Không thể tha cho Thẩm Luyện, trước kia không giết hắn, giờ mới nhảy ra Dương Kế Thịnh! Vài này nữa nhảy ra tên Tôn Kế Thịnh, Lý Kế Thịnh. Dù toàn thân chúng ta là sắt cũng cự nổi bao hồi.
Nghiêm Tung gật đầu thừa nhận:
- Chuyện Thẩm Luyện đúng là quá mềm lòng.
- Con viết thư cho Dương Thuận, để hắn kiếm cơ hội giết chết mối họa này!
Con mắt duy nhất của hắn ánh lên ác động, nghiến răng ken két nói:
- Còn cả Dương Kế Thịnh, đưa hắn tới đại lao hình bộ giết quách đi, để xem xem còn kẻ nào dám học theo.
Trừ Nghiêm đảng ra còn có một người đứng ngồi không yên là Từ các lão luôn đặt mình ngoài cuộc. Vì Dương Kế Thịnh là học sinh của ông ta. Điều này đã nói nhiều lần, quan hệ sư đồ chính là cha con trên chính trị, Dương Kế Thịnh dâng thư, mặc dù ông ta không hề hay biết, nhưng tuyệt đối không thoát được liên quan.
Nhưng đọc toàn văn tấu sớ, Từ Giai thở phào, vì Dương Kế Thịnh chửi luôn cả ông ta :" Đại học sĩ Từ Giai được ân bệ hạ cất nhắc, cũng làm việc lừng chừng, không dám chấp chính, không thể không nói phụ quốc." Bất kể là đánh bừa đánh bậy, hay biết mà giả hồ đồ, nhưng đều đem bản thân tách biệt rõ ràng với Từ Giai.
Nhưng như thế Từ Giai càng không thể khoanh tay ngồi nhìn, vì trong mắt người ngoài, Dương Kế Thịnh dâng thư chắc chắn là do Từ Giai chỉ thị, hiện giờ đệ tử gặp nạn, người làm sư phụ còn không lên tiếng sẽ bị người ta coi thành lòng lang dạ sói rùa rụt đầu, hoàn toàn bị cô lập.
Bởi thế sau khi sóng gió lắng xuống, Từ Giai tìm Lục Bỉnh, xin ông ta chiếu có nhiều hơn, nếu như là Lý Mặc chưa xảy ra chuyện, Từ Giai nhất định không tới tìm ông ta. Nhưng lúc này khác, lúc kia khác, ông ta tin Lục Bỉnh sẽ đồng ý.
Lục Bỉnh đáp lại:
- Chuyện của người này đã tới bệ hạ, ta cũng không hể làm gì, chỉ cố tranh thủ do Bắc trấn phủ ti tiếp tục giam giữ thôi.
Từ Giai nói:
- Thế là tốt lắm rồi.
~~~~~~~~~~~
Vừa cùng Thẩm Mặc thổi nổi lẩu bốc hơi nghi ngút, Lục Bỉnh vừa kể cho y nghe chuyến tới thăm của Từ Giai, cuối chuyện, trịnh trọng nói:
- Kỳ thực Từ các lão không đến, sư huynh ta cũng sẽ tận lực bảo vệ người này, vì hắn là thiết hấn số một từ cổ chí kim.
- Sao sư huynh nói thế?
Thẩm Mặc gặp một nhúm thịt dê thái mỏng, cho vào nồi đồng, đợi thi thành mầu thẫm vớt ra, chấm nước cay cho vào miệng.
- Khi hắn mới bị nhốt vào thì ta đang bị bệnh, căn bản không biết, về sau mau chóng có lệnh đưa ra định trượng một trăm gậy.
Lục Bỉnh minh họa:
- Gậy ta bằng cổ tay, nếu dùng sức mà đánh, không cần bốn mươi gậy, có thể đánh chết một tráng hán.
- Mặc dù đám con bất bình thay cho ta, không ra sức đánh, nhưng đó là một trăm gậy thực sự, toạc da nát thịt, đứt gân gãy xương, khi đưa vào nhà lao thì chỉ còn nửa cái mạng.
Lục Bỉnh nhớ lại:
- Nghe nói có người không đành lòng, đưa cho hắn một cái mật rắn, bảo với hắn dùng thứ đó có thể ngăn cơn đau...
Nói tới đó mặt đầy cảm khái:
- Sư đệ đoán xem hắn trả lời ra sao?
- Hắn nói sao?
- Dương Tiêu Sơn ta tự có gan của mình, không cần dùng cái này.
Lục Bỉnh vỗ bàn kể lại.
- Đúng là một hán tử.
Thẩm Mặc khen.
- Lợi hại hơn còn ở phía sau cơ, ta xử lý xong chuyện của Triệu Văn Hoa mới nghe nói tới chuyện của hắn, liền tới chiếu ngục thăm.
Mặt ông ta chấn kinh:
- Kết quả nhìn thấy một cảnh cả đời không quên.
- Cảnh gì?
- Ta vừa vào, hắn cho rằng người trông coi tới, liền nói với ta :" Nơi này tối quá, xin thắp cho ta một ngọn đèn."
Cho dù đã qua mười ngày, ký ức Lục Bỉnh vẫn như mời:
- Ta liền thuận tay thắp đèn lồng lên, ánh sáng chiếu vào góc nhà giam, thấy hắn ngồi trên đống cỏ , cúi đầu , tay cầm một mảnh bát vỡ, tập trung tinh thần cắt thịt trên chân, nơi đó đã thối rữa rồi.
Thời ấy điều kiện chữa trị rất kém, vết thương bị nhiễm trùng là khó tránh khỏi, huống hồ là ở bên trong chiếu ngục.
Thẩm Mặc nghe mà sởn giai ốc, không dám nhìn miếng thịt trên bàn nữa, thức ăn đi vào trong bụng cũng bắt đầu lộn tùng phèo, nhưng y không ngăn Lục Bỉnh nói tiếp.
Lục Bỉnh đầy kính phục nhớ lại:
- Khi ấy ta hoàn toàn chấn động, thường ngày ta tự nhận là dũng cảm, nhưng không dám nghĩ mình có dám làm thế không ... Phải biết rằng hắn không có thuốc tê, không buộc chặt hai chân lại, cầm miếng bát vỡ chẳng sắc bén gì, mà thịt thối cũng không phải là dễ cắt, sự đau đớn đó vượt khỏi phạm trù người thường có thể tưởng tượng, nhưng hắn lại không kêu lấy một tiếng.
- Ta thì gần như không chịu nổi nữa, ta làm cái nghề này mấy chục năm, phạm nhân đích thân hành hình cũng không dưới trăm người, khủng bố thế nào ta cũng dửng dưng rồi. Nhưng đối diện với hắn, ta cảm thấy sợ hãi thấu xương.
Lục Bỉnh không hề xấu hổ thừa nhận:
- Ngón tay ta bắt đầu run lên, nhưng không ngờ hắn nói với ta "đừng cử động, ta nhìn không rõ", ta vội có trấn tĩnh, nhìn hắn cắt sạch thịt thối, xương cốt trắng ởn lộ ra, đang cắt đi thịt bám vào trên xương, cái đó cũng màu trắng nên ta nhìn rõ.
Thẩm Mặc dùng nghị lực cực lớn nhịn không nôn ra, không hề che giấu bản thân ghê rợn:
- Đệ vốn nghĩ Quan Vân Trường cạo xương trị độc là bịa đặt, xem ra đúng là có thiết hán tồn tại.
- Quan Công cũng chẳng bằng hắn.
Lục Bỉnh đã thành người hâm mộ Dương Kế Thịnh rồi:
- Quan Nhị Gia còn có Mã Lương tiếp cờ, còn có thần y Hoa Đà động thủ, ho toàn không cùng một đẳng cấp.
- Về sau thì sao?
Thẩm Mặc hỏi tới:
- Hắn còn khỏe chứ?
Y cảm thấy mình cũng sắp sùng bài Dương Kế Thịnh rồi.
- Ta đã thay nhà giam cho hắn rồi, loại dùng giam lỏng quan lớn, đồng hời mời đại phu tốt nhất chữa trị cho hắn, yên tâm đi, loại người này dương khí quá thịnh, diêm vương không thu nhận đâu.
- Bảo vệ hắn.
Thẩm Mặc lần đầu tiên thỉnh cầu sư huynh:
- Sư huynh nhất định phải bảo vệ hắn, giữ lại hắn, chính là giữ lại chính khí của Đại Minh.
- Chắn chắn.
Lục Bỉnh gật đầu:
- Nếu ngay cả hán tử như thế mà ta còn không bảo vệ, Lục Bỉnh ta chết rồi sẽ vào vạc dầu.