Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh Chương 55


Chương 55
Ban thưởng cái gì?

Hồng Ngọc vừa né công kích của Tiểu Thanh vừa cười nói: “Tỷ tỷ đừng trách muội, vừa rồi muội cũng đi nhóm thêm củi vào đống lửa, nên tay muội mới đen như vậy, không phải là muội cố ý”

Lục Tiểu Thanh tức giận nhìn hai tay đen xì của mình, hóa ra vừa rồi Hồng Ngọc có đi giúp nhóm thêm mấy đống lửa, rồi nàng lại kích động nắm tay Tiểu Thanh, Tiểu Thanh không để ý lại lấy tay lau mặt, hoàn hảo biến mình thành người Châu Phi chính tông, ngoài hai con mắt có lòng trắng ra thì chỗ nào cũng đen, chẳng khác gì đít nồi, so với Vô Diễm chỉ có đen hơn chứ không kém.

Lục Tiểu Thanh cực kỳ phẫn nộ, hung hăng tiến lên đạp Vô Diễn đang cười điên cuồng một cước, rồi quay đầu thở phì phì nhìn Hồng Ngọc cười đến không còn hình dáng thục nữ, rất dọa người, hại ta mất mặt trước mặt Vô Diễm, tức chết ta. Xoay người không thèm để ý hai người, chạy vào trong phòng, sau lưng vẫn còn truyền đến tiếng cười rất khoa trương của Vô Diễm.

Người trong kinh thành bận rộn hai ngày, Thiên Vũ cũng bận không hồi phủ, Vô Diễm ngày ngày chạy qua Tấn Vương phủ đưa tin, giống như quên mất là Kình vương phủ mới là nhà của chàng.

Lục Tiểu Thanh ở trong phủ bực mình trừng mắt nhìn tro bụi bay đầy trong không khí. Nghe nói Hoàng thượng hạ lệnh dựng hai mươi giàn thiêu lớn ngoài thành, đốt liên tục hai ngày hai đêm. Bây giờ trong kinh thành giống như một cái lò lớn, nơi nơi khói đặc cuồn cuộn, không khí nóng hừng hực, làm người ta rất khó chịu.

Trong không khí nồng đậm khói lửa làm người ta không mở được mắt, Tiểu Thanh khó chịu ho khan một trận rồi vỗ bàn quát: “Có nhầm không vậy, đốt đến hai ngày rồi mà vẫn còn đốt tiếp, châu chấu gì thì cũng biến thành tro hết rồi, còn thiêu thiêu thiêu thiêu, muốn thiêu chết cả người hay sao”

Vô Diễm ngồi bên cạnh lạnh nhạt trả lời “Nóng thì nhảy xuống nước cho tỉnh đi”

Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Vô Diễm, tiểu tử này có phải hai hôm nay bị khói hun hỏng đầu rồi không, ngày nào cũng tranh cãi với mình, một tí khí chất nên có của Quận vương cũng không thấy, mà càng ngày càng bá đạo, lúc thì nói thẳng theo ý mình, lúc lại nói người khác không đúng, tức chết người.

Hừ lạnh một tiếng: “Ta không ngại huynh làm vậy, nhưng ta hy vọng huynh về Kình vương phủ mà nghịch nước. Ở Tấn vương phủ còn có nhiều người khác cần uống nước, huynh đừng làm ô nhiễm nguồn nước”

Tay Vô Diễm xoa đầu Tiểu Thanh nói: “Nàng yên tâm, muốn nghịch nước ta sẽ tìm cho nàng một nơi phù hợp, chỉ sợ có người nhìn thấy, nửa đêm lại tới tìm nàng.”

Lục Tiểu Thanh thấy một trận rùng mình, né sang một bên nói: “Làm ơn, muốn xoa đầu cũng đừng có xoa đầu ta. Huynh ở đâu thì về nhà huynh mà xoa đầu người nhà huynh”

Vô Diễm nghiêng đầu cười tà: “Nàng không dám?”

“Buồn cười, ta mà sợ mấy thứ này, ta là người theo thuyết vô thần, cho dù có chuyện ma quỷ hù dọa ta cũng không tin, muốn lấy mấy thứ đó dọa ta, kiếp sau đi.” Tiểu Thanh rất khinh bỉ chiêu này của Vô Diễm.

Hai người không ai nhịn ai, Thiên Vũ mệt mỏi tiêu sái đi vào, Tiểu Thanh phấn khích bật dậy, vẻ mặt đầy khát vọng hỏi: “Thế nào? Châu chấu có hết không? Ngừng nhóm lửa được chưa?”

Thiên Vũ tìm một nơi ngồi xuống, nhận nước ô mai ướp lạnh trong tay Lục Tụ, nhanh như chớp một hơi uống hết, rồi đặt lên bàn, nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: “Nhanh, cục diện ở kinh thành cơ bản đã ổn định, châu chấu vừa chạy vừa chết, bị tiêu diệt gần hết, nhưng phụ hoàng nói cần hun thêm một ngày nữa, không thể bỏ sót dù chỉ một con châu chấu”

Lục Tiểu Thanh khóc thét: “Vẫn còn muốn hun thêm một ngày, làm sao sống qua một ngày nữa đây, ta bị nướng chín mất.”

Thiên Vũ cười nói: “Tiểu Thanh chịu khó một chút, qua hai ngày là tốt rồi. Tiểu Thanh à, lần này phải đa tạ nàng, nạn châu chấu vẫn là vấn đề phức tạp của Đại Đường ta. Nay có biện pháp này của nàng, nạn châu chấu khắp nơi có thể đối phó dễ dàng. Hai ngày hôm nay phụ hoàng cực kỳ cao hứng, tuy rằng kinh thành có tai họa nghiêm trọng, nhưng từ nay có cách xử lý nạn châu chấu, xét về lâu dài thì chỉ có lợi chứ không có hại. Tiểu Thanh, lần này là nàng lập công lớn”

Tiểu Thanh trợn tròn mắt nhìn Thiên Vũ hỏi: “Vậy có ban gì cho ta không? Có gì thưởng cho ta không? Muốn phong ta là công chúa? Hay phong là quận chúa? Ta không chê đâu, cho bao nhiêu ta nhận bấy nhiêu.”

Vô Diễm đang uống một ngụm trà, nghe vậy phốc một cái phun ra, trừng mắt khó tin nhìn Tiểu Thanh: “Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Phong nàng làm công chúa, quận chúa ư? Chắc hai hôm nay nàng bị hun nóng đến hôn mê rồi, sao nàng không bảo phong nàng làm Hoàng hậu đi.”

Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm: “Hoàng hậu thì ta không cần, cùng nhiều đàn bà chia sẻ một người chồng có cái gì hay. Ta muốn chồng của ta cả đời chỉ có mình ta, trân trọng ta, quan tâm ta, nghe lời ta thôi.”

Những lời này làm thân mình Vô Diễm chấn động, hào quang trong mắt không ngừng biến hóa, gắt gao nhìn Tiểu Thanh, mà Tiểu Thanh lúc này lại không kịp chú ý sắc mặt Vô Diễm, vẫn còn hứng trí bừng bừng hỏi Thiên Vũ: “Ban thưởng cái gì, huynh nói ta nghe một chút”

Thiên Vũ hỏi ngược lại Tiểu Thanh: “Ta có nói phong thưởng sao?”

Lục Tiểu Thanh ồ lên: “Huynh nói ta lập công lớn, Hoàng thượng rất cao hứng, dựa theo định luật quán tính phát triển, tiếp theo sẽ là đại gia phong thưởng. Thiên Vũ, huynh đừng nói là cả phong thưởng cũng không có đấy chứ? Phụ Hoàng huynh sẽ không nhỏ mọn vậy chứ!”

Thiên Vũ trực tiếp bỏ qua những lời nghe mà không hiểu, thấy vẻ mặt của Tiểu Thanh thì bật cười nói: “Kinh thành gặp tai ương trăm năm hiếm có, nàng sao còn có ý muốn phong thưởng? Sau nạn châu chấu sẽ có nhiều nạn dân chạy nạn, triều đình trước tiên phải chuẩn bị phát lương, phụ hoàng lúc này còn phải tập trung vào xử lý vấn đề tiếp theo, không có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ nhặt. Hơn nữa, ta cũng đã bẩm với phụ hoàng, nàng tận lực vì quốc gia không dám kể công, không cần ban thưởng”

Nhịn xuống ý muốn gõ đầu Thiên Vũ, Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nói: “Huynh có nhầm không? Không cần ban thưởng? Ai nói không cần ban thưởng, ta cần, đó là bạc trắng đó. Thiên Vũ, huynh biết rõ là ta yêu tiền, vậy mà huynh lại xin miễn ban thưởng, ý của huynh chưa chắc đã là ý muốn của ta mà!”

Thiên Vũ buồn cười nói “Tiểu Thanh, ai bảo nàng ban thưởng phải là bạc?”

Không phải bạc thì là cái gì? Trên TV đều diễn như vậy, ai lập công thì đều được ban thưởng hòm lớn hòm nhỏ đầy bạc, nếu không thì ban nhà đất, hoặc mỹ nữ. Ta là nữ tử chắc sẽ không ban mỹ nữ cho ta, vậy thì ngoài bạc ra thì còn thưởng cái gì khác chứ?

Không đợi Tiểu Thanh đưa ra lý do, Vô Diễm ở bên cạnh lấy lại bình tĩnh nói: “Bình thường Hoàng thượng ban thưởng không ngoài mấy câu nói, hoặc là thi họa, và cũng ban thưởng một đĩnh bạc và một đĩnh vàng mang ý nghĩa tượng trưng, nàng nghĩ là người có thể ban cho nàng một tòa núi bằng vàng để ôm hay sao?”

Nghe Vô Diễm nói xong, Tiểu Thanh nhụt chí, TV lừa người, làm mình tự nhiên cao hứng. Bỗng dưng cảm thấy uể oải nói: “Quên đi, mấy thứ kia chẳng dùng được. Nếu ngày nào đó phụ hoàng huynh nhớ tới ban thưởng thì ban thưởng bạc là được. Cái khác ta không có hứng thú”

Thiên Vũ cười khổ nói: “Nàng đúng là yêu tiền đến mờ cả mắt rồi”.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/89450


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận