Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Chương 115


Chương 115
Hắn ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Hiểu Đồng bị người đó kéo ta lôi đi, quá bất ngờ cô dẫm lên người hắn ta chạy theo.

Cả hai chạy một đoạn thật xa thì dừng lại, cánh tay kéo cô đi cũng buông ra. Hiểu Đồng cố gắng hít thở không khí rồi đưa mắt nhìn kẻ vừa cứu mình. Cậu ta đang chống hai tay lên đầu gối cũng thở hổn hểnh.

 

Cậu ta có mái tóc rối bù che phủ mắt, vẫn cái áo khoát đen mà cô đã thấy, chỉ khác lần trước là cái túi đeo vai, còn bây giờ trên vai cậu ta là chiếc đàn ghi ta. Cậu cũng ngẩng mặt lên nhìn cô, nhăn mặt nói :

 

- Này, em muốn chết thật đấy à, lần trước là lao đầu vào xe anh, lần này lại chọc giận xã hội đen.

 

- Có anh muốn chết thì có, dám ra tay đánh người rồi bỏ chạy – Hiểu Đồng châm chích.

 

Sau đó cả hai cùng nhìn nhau cười lớn. 

 

- Cám ơn anh – Hiểu Đồng nhìn Thành Vinh mĩm cười nói, cô định chào tạm biệt rồi đi về nhưng….

 

- Đi theo anh – Thành Vinh nắm lấy tay cô kéo cô đi đến chiếc mô tô cậu dựng ở đó.

 

Cậu cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm to của mình chụp vào đầu Hiểu Đồng rồi kéo cô lên xe trong sự ngơ ngác chưa kịp hiểu ghì của cô.

 

Cho tới khi Hiểu Đồng kịp định thần lại thì mới hay tay cô đã ôm lấy eo cậu ta và chiếc xe đang lao đi rất nhanh. Hiểu Đồng chồm người tới hỏi bên tai Thành Vinh :]

 

- Chúng ta đi đâu vậy.

 

 

- Tự tử - Thành Vinh chỉ trả lời ngắn gọn hai tiếng rồi im lặng chạy tiếp.

 

Hiểu Đồng nghe xong thoáng giật mình, cô không hề có ý định tự tử, nhưng mà nỗi đau trong lòng cô cứ nhói lên âm ỉ đến rã rời, khiến cô muốn thoát khỏi nó. Cô im lặng để mặc Thành Vinh lái xe đưa mình đi, thời gian trôi qua rất lâu, cô không biết hai người sẽ đến đâu, chỉ biết rằng những cơn gió ùa vào mặt khiến cô dễ chịu hơn. Cô khẽ nhắm mắt lại đón từng cơn gió mát lạnh.

 

Tới khi chiếc xe chạy chậm lại và thắng cái kịt, Hiểu Đồng đập mạnh đầu vào lưng Thành Vinh mới mở mắt ra xem, cậu đưa cô đến đâu. 

 

Trước mặt cô là sóng nước mênh mông, nhấp nhô lên xuống, gió từ xa lùa về mạnh mẽ hơn. Biển – nơi kỉ niệm đẹp của hai người, nơi kỉ niệm tình yêu cuối cùng, trái tim cô càng nhói đau hơn.

 

Hiểu Đồng lại bị Tàhnh Vinh kéo đi xuống bên dưới, đôi chân chạm vào làn nước nhẹ, mát lạnh, ẩm ướt. 

 

- Em hãy nhìn phía trước đi – Tàhnh Vinh nói thầm.

 

Hiểu Đồng nhìn về phía mặt biển, nơi chỉ toàn là bóng tối, chỉ có vài ánh sao le lói, phản ánh nơi chân trời.

- Nếu bây giờ em muốn chết thì hãy đi đến nơi cuối cùng kia, bởi vì khi em chết sẽ phải đi qua nơi cuối chân trời kia. Nhưng em thấy đó, nơi đó chỉ là một màu đen tối mà thôi, không có một ai ở đó, em sẽ rất cô đơn. Cho nên hãy nhìn lại sau lưng mình. 

 

- Nhưng em sợ khi nhìn lại, sau lưng mình không có ai hết thì sao – Hiểu Đồng trả lời, mắt vẫn nhìn về nơi bóng tối xa xôi kia.

 

- Ngốc quá, em muốn đi đến đó vì em còn mang nỗi đau trong lòng, vậy thì cứ đi đi nhưng chỉ là để vứt bỏ nỗi đau ở đó, rồi quay đầu lại, sau lưng em sẽ có anh ở đó đợi . Lúc em quay đầu lại, anh nhất định sẽ mĩm cười vẫy tay chào em – Thành Vinh trả lời.

 

Hiểu Đồng nghe câu nói này thì cảm thấy rất xúc động, nước mắt lại bắt đầu rơi.

 

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………………….- Thành Vinh bỗng nhiên hét lớn.

 

- Mau đi, đem hết nỗi đau trong lòng em vứt bỏ sang thế giới bên kia đi – Thành Vinh nhìn Hiểu Đồng giục, rồi cậu đưa hay tay lên miệng tạo thành cái loa hét lớn – Cuộc đời này thật là đáng chán….

 

Hiểu Đồng nhìn cậu một lúc rồi quay đầu về phía biển bắt chước cậu đưa hait ay lên mặt hét lớn :

 

- Vĩnh Phong ! Em yêu anh……………..

 

- Là em gạt anh……….

 

- Em xin lỗi ……………

 

- Anh đừng đi, hãy trở về với em đi………………

 

- Anh đã nói sẽ không buông tay em ra mà …………………

 

- Anh đã nói sẽ để em yêu anh lần nữa mà …………….

 

- Vĩnh Phong ! Em ghét anh……….anh mau trở về đi ………….em nhớ anh lắm …………..mau trở về đi ……….

 

- Nếu anh không trở về…….em sẽ quên anh……em nhất định sẽ quên anh ……..

 

Những giọt nước mắt của cô theo cơn gió bay đi rơi xuống mặt biển, cô ôm mặt ngồi xuống đất khóc nức nở, cơn gió lạnh thổi qua đôi vai gầy khiến cô run lên trông cành thảm thiết hơn. Thành Vinh cởi áo khoát của mình phủ lên người cô, ôm lấy bờ vai cô vỗ nhẹ.

 

Cả hai cứ ngồi như thế rất lâu, cho đến khi Hiểu Đồng không còn khóc nữa và những cơn gió lạnh tràn về thì mới quay trở về.

 

Thành Vinh không đưa Hiểu Đồng về nhà mà đưa cô đến một con đường có đầy sỏi. Hiểu Đồng cũng để mặc cậu đưa mình đi, cô cũng không biết tại sao mình lại dễ dàng đi theo cậu. Có lẽ cô tin tưởng cậu là người tốt, cũng có lẽ cô muốn buông xuôi tất cả.

 

Thành Vinh kéo cô đến trước con đường lát những viên sỏi tròn nhỏ lồi lõm, cậu tháo giày ra đi chân đất dưới làn sõi một vòng, vẫn thấy cô đứng đó nhìn mình đăm đăm thì cúi xuống cởi giày cô ra. Hiểu Đồng lúng túng không hiểu cậu định làm gì, cô định ngăn cậu lại nhưng cậu đã nhanh chóng cởi giày cô ra rồi. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô nói :

 

- Đi thôi.

 

Hiểu Đồng không hiểu nhưng vẫn lặng lẽ đi theo từng bước chân của cậu. Những viên sõi dưới chân đâm vào chân cô rất đau, nhưng khi cô muốn dừng lại thì cậu lại giục :

 

- Đi tiếp đi.

 

Hiểu Đồng cắn chặt răng ngoan ngoãn đi tiếp, cứ như thế cho đến khi chân cô cảm thấy tê dại, Thành Vinh mới quay đầu lại hỏi :

 

- Chân có đau không ?

 

Cô gật đầu nhưng không nói gì, ánh mắt nhìn cậu khó hiểu, cậu mới mĩm cười nói :

 

- Tốt ! Chân đau thì tim sẽ không đau.

 

Hiểu Đồng mới vỡ lẽ. Cậu làm tất cả chỉ vì muốn cô quên đi nỗi buồn của mình. Cô nhìn cậu hỏi :

 

- Sao lại vì em mà làm nhiều chuyện như thế.

 

- Vì anh là người chuyên đi cứu vớt những linh hồn đau khổ mà – Cậu cười nói rồi đi đến lấy chiếc đàn ghita của mình, ngồi xuống vệ đường dạo một bản nhạc.

 

Hiểu Đồng nhìn cậu một lát rồi cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh, im lặng nghe tiếng đàn vang lên trầm bỗng trong đêm của cậu.

 

Khi hai người đang say sưa trong điệu nhạc thì điện thạoi của Hiểu Đồng reo lên :

 

- Cậu mau đến bệnh viện đi, mẹ cậu …..- Tiếng Đình Ân ở đầu dây bên kia nức nở.

 

 

Chiếc xe máy vừa dừng lại thì Hiểu Đồng đã nhảy phóc xuống và chạy vào bên trong phòng cấp cứu, cô thấy bác Đình trung và Đình Khiêm đang ngồi chờ đợi, còn Đình Ân đang khóc. Đình Ân lao đến bên cô nghẹn ngào nói :

 

- Lúc mình đến thì bác đã …

 

Đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, hai người lập tức chạy đến. Bác sĩ từ từ mở khẩu trang ra nhìn hai người nói :

 

- Rất tiếc, các vị hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối.

 

Cái tin đó làm Hiểu Đồng choáng váng cô run rẩy không đứng vững. Đình Khiêm vội ôm lấy cô rồi dìu cô vào bên trong, mẹ cô đang lim dim , bà mở mắt ra nhìn cô nói :

 

- Mẹ xin lỗi con, Hiểu Đồng, tất cả là lỗi của mẹ.

 

- Không đâu mẹ ơi, đừng bỏ con, con cầu xin mẹ - Cô nức nở gào lên, nắm chặt lấy tay mẹ, quỳ dưới chiếc giường bà đang nằm.

Đình Ân cũng ôm mặt dựa vào Đình Khiêm khóc nức nở.

 

- Hãy thay mẹ chăm sóc bé Đường….- Bà Cẩm Du thều thào khóc.

 

- Con biết rồi, con hứa với mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho bé Đường. Nhưng bé Đường còn nhỏ lắm, nó rất cần mẹ, mẹ đừng có bỏ tụi con ra đi mà mẹ.

 

- Đừng khóc, Hiểu Đồng, hãy cười lên…..- Tay bà vén mái tóc của cô.

 

- Không đâu mẹ ơi – Hiểu Đồng lắc đầu hét lên.

 

- Hãy tha thứ ….- Bà thều thào nói ba tiếng này, ánh mắt nhìn Hiểu Đồng cầu xin rồi bàn tay từ từ rơi xuống khỏi mái tóc Hiểu Đồng, đôi mắt nhắm ghiền lại trở tàhnh cái xác không hồn.

 

- Mẹ ….đừng bỏ con mẹ ơi – Hiểu Đồng đau đớn thét lên, cô vật lền người bà khóc nức nở, cố sức lay bà tỉnh lại. Nhưng thân xác bà đã từ từ cứng lại và mất dần hơi ấm.

 

Ba người còn lại cũng đau lòng rơi nước mắt.

 

- Là bà ta, chính là bà ta hại chết bác gái, chính bà ta, phu nhân chủ tịch tập đoàn Nguyên Thành Phong – Đình Ân căm phẫn gào lên.


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19368


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận