Satan lầu năm Chương 7.1


Chương 7.1
Thấy khóa cửa lớn chậm rãi chuyển động, sau đó phát ra hai tiếng vang nhỏ “khách khách”

tiếp theo khóa thứ hai trên cửa cũng bắt đầu chuyển động, lần nữa kêu lên rồi mở ra.

Hai cái khóa ở ngoài cửa đều có ổ khóa, cho nên mặc kệ dùng chìa hay những công cụ đặc thù khác cũng có thể dễ dàng mở ra. Vấn để là ở cái khóa thứ ba, đó là khóa bên trong, ngoài cửa không hề có ổ, xem anh ta dùng cách nào để mở nó ra?

Liên tục ba ngày đang ngủ bị anh chiếm tiện nghi, Vu Hàn trăm mối lo không thể giải tỏa, cô phi thường xác định là mình đã khóa cửa rất kỹ, nhưng anh vẫn có biện pháp chuồn êm đi vào.

Mất mấy ngày suy nghĩ, nghi hoặc, cô hôm nay uống ba ly cà phê, quyết định ôm cây đợi thỏ rình cho được xem rốt cuộc anh ta làm sao vào nhà.

Cô trợn to hai mắt nhìn chòng chọc vào cái khóa thứ ba, chuyện thần kỳ đã xảy ra, nói là khóa ở bên trong nhưng không biết bị cái gì bên ngoài tác động, trước mặt cô chậm chạp rớt ra, sau đó “rắc” một tiếng, ba cái khóa trên cửa đã hoàn toàn bại trận.

Cửa nhẹ không một tiếng động bị người ở ngoài chậm rãi đẩy ra, Vu Hàn đứng bên trong cửa một bụng khí giận không thể xả, bỗng nhiên dùng hết sức giơ chân đạp cái cửa đang mở đó đóng lại.

Rầm một tiếng, truyền đến một chuỗi tiếng mắng đặc sắc cùng rên rỉ.

Đầu của anh ta nhất định đập vào cửa, đáng đời!

“Khách khách, rắc rắc!”. Cô lần nữa khóa cửa lại, cả ba cái khóa đều khóa không sót cái nào.

“Cộc cộc!”. Trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ.

Không để ý đến anh ta!

“Bà xã mở cửa, bà xã, bà xã”.

Lúc này vang lên không chỉ có tiếng gõ cửa nữa mà còn có tiếng kêu gào lớn giọng của anh.

Muốn đánh thức toàn bộ người trong cái nhà trọ tám tầng này sao? Muốn làm loạn cũng phải nhìn giờ giấc nha, hiện tại đã một giờ sáng!

“Bà xã mở cửa, Tiểu Hàn, Vu Hàn”.

Còn gọi đầy đủ tên của cô ra, anh là đang lo cô chưa đủ nổi tiếng sao?

Vu Hàn giận không kiềm được đem toàn bộ khóa mở ra, sau đó kéo cửa. “Anh rốt cuộc muốn làm sao? Tránh ra!”. Cô đè thấp tiếng rống giận vào anh.

“Anh muốn ngủ”. Anh nhìn cô cười ngây ngô lấy lòng.

“Về nhà anh mà ngủ!”. Cô trợn mắt cự tuyệt.

Trời mới biết vì sao bây giờ anh ta đến đây, còn chuyển vào nhà trọ ở tại lầu năm.

Xem ra cô cần tìm cơ hội cùng Tiểu Dư nói chuyện, kêu cô ấy tốt nhất đổi điều kiện cho thuê, không cho phép cò nhà, không hoan nghênh người có rắp tâm khác. Quan trọng nhất là, không cho ai nửa đêm đến nhà người khác gõ cửa quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta. Cái tên đại hỗn đản này!

“Em ở chỗ này thì chỗ này là nhà anh, là nơi anh về”.

“Anh làm ơn nói chuyện bớt ghê rợn đi có được không”. Cô trừng trừng mắt nhìn anh.

“Không ôm em trong lòng, anh không ngủ được, thiếu em bên người, tính mạng của anh như *mặt trời không ánh sáng(nguyên văn *nhật nguyệt vô quang), em là không khí của anh, nước của anh, mất em anh mất tất cả”.

Những lời này anh ta học từ đâu nha, thật là mắc cười!

“Còn gì nữa không? Có muốn thuận tiện ca ngợi tôi một chút không?”.

“Em là nữ thần hoàn mỹ trong lòng anh, là mặt trăng trong sáng rực rỡ, như ánh sao trong đêm. Mỗi lần nhìn em anh đều không nhịn được phải nín thở, tức ngực. Mỗi lần chạm vào em đều làm cho tim anh đập rộn lên, hô hấp dồn dập, máu sôi trào, hận không thể lập tức vùi vào trong cơ thể em, hung hăng giày xéo em, để em rên rỉ cầu xin—”.

“Im miệng! Anh… anh, hạ lưu!”. Vu Hàn đỏ mặt kêu lên.

“Nhưng anh chỉ hạ lưu với một mình em”. Anh mỉm cười tà nịnh.

“Anh là đồ không biết xấu hổ!”. 

“Cũng chỉ không biết xấu hổ với một mình em thôi”.

“Anh… anh hỗn đản!”. Cô vừa thẹn vừa giận lùi về bên trong cửa, dùng sức đạp, muốn đóng kín nó lại, không nghĩ tới anh liền dùng cánh tay cản trở cô dùng hết sức.

“Buông tay!”. Cô lớn tiếng ra lệnh.

“Anh cũng muốn vào”. Anh da mặt dày nói.

“Không cho phép!”.

“Không vuốt ve em, anh không ngủ được”.

“Đó là việc của anh!”.

“Việc của anh không phải cũng là việc của em sao? Vợ chồng vốn là chim cùng một tổ”.

“Là chim cùng một rừng!”. Cô không nhịn được sửa lưng anh.“Còn câu sau là lúc gặp đại nạn riêng mình chịu!”.

“Anh không biết”. Anh nghiêm trang ngắm nhìn cô. “Bất kể tương lai phát sinh cái gì, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại”.

Đúng là tú tài gặp binh, hữu lý nói không rõ!* (giống ‘nước đổ đầu vịt’, nói một chuyện người kia lại hiểu một nẻo, có lý đến mấy cũng không nói hiểu được)

“Buông tay!”. Cô kêu lên lần nữa.

“Buông tay thì em cho anh vào sao?”.

Cô trừng anh.

“Không cho? Vậy anh không buông”. Vẻ mặt anh giống hệt đứa trẻ bị giật kẹo.

“Anh không buông, tôi la to ‘cứu mạng’ bây giờ”. Cô bị buộc phát hỏa, lớn tiếng uy hiếp anh.

“Tốt thôi, anh cũng nhân cơ hội này cho hàng xóm biết hết, thuận tiện giới thiệu chúng ta là vợ chồng, nhất cử lưỡng tiện”. Anh lộ ra vẻ mặt hoan nghênh.

Vu Hàn trừng mắt nhìn anh, thực mau bị tức đến chết!. “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”. Cô tức giận hỏi.

“Cho anh vào”.

“Sau đó để tôi với anh ngủ chung, ân ái với anh luôn?”. Cô thay anh nói hết.

Anh đột nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn xinh đẹp, mãnh liệt gật đầu. “Đúng a”.

“Đúng cái đại đầu quỷ nhà anh!”. Nếu như trên tay có cái gì, nhất định cô sẽ đập ngay vào cái mặt tươi cười của anh ta.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/49601


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận