Anh không hỏi gì thêm, chỉ giúp cô bật đèn lên: “Mua vé hạng phổ thông à?”.
Sau đó, anh mở nắp chai nước, đưa cho cô.
Giai Hòa nhận lấy chai nước từ tay anh, uống một ngụm: “Vé hạng phổ thông, bay chưa đến hai tiếng, ngủ một giấc là đến thôi”. Cũng chẳng phải đường bay quốc tế ngồi lâu, lại chẳng phải tránh sự chú ý của nhiều người như các minh tinh, đương nhiên không cần quá lãng phí.
Dịch Văn Trạch gật đầu: “Em thấy thoải mái là được”.
Giai Hòa uống thêm một ngụm nước, lại lật tạp chí, nhưng cô chẳng thể quen với việc đọc tạp chí tiếng Anh, nên cuối cùng đành để lại chỗ cũ: “Có tạp chí tiếng Trung không, loại nào không cần đọc chữ ấy”. Thực ra cô cũng chẳng thích đọc tạp chí đến thế, nhưng ngồi kề vai nhau thế này, nếu không cầm cái gì đó để phân tán tư tưởng sẽ không thể bình tĩnh được.
Dịch Văn Trạch còn chưa kịp đáp, tài xế đã chỉ lên ghế phụ: “A Thanh vừa để lại đấy, cô ấy thích đọc loại này”.
Giai Hòa nhoài người ngó lên, đúng là trên ghế phụ có để một chồng tạp chí lá cải, còn có rất nhiều tạp chí thời trang, cô nhìn có mấy cuốn ảnh bìa là hình Dịch Văn Trạch, ngại không dám cầm lên xem, đành nhoài người tiếp tục chọn. Xe đột nhiên phanh gấp, Giai Hòa chưa kịp phản ứng gì thì Dịch Văn Trạch đã đỡ lấy eo cô, kéo cô về phía sau.
“Cảm ơn anh”. Cô không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn cuốn tạp chí vừa chọn đại khi nãy, ảnh bìa vừa hay lại là ảnh Dịch Văn Trạch chụp cùng Thiên Sở, giữa tấm ảnh còn cố ý làm hiệu ứng tách đôi. Đúng là… trùng hợp quá mà, Giai Hòa im lặng lật qua trang bìa, bài hát đứng đầu bảng xếp hạng lại là ca khúc mới của Thiên Sở, cô đang định lật sang trang tiếp theo, Dịch Văn Trạch đã kịp nhìn lướt qua, cô lập tức chỉ vào ca khúc đầu bảng xếp hạng, vẽ chuyện ra nói: “Hôm trước Ngô Chí Luân có nói với em, bài hát này là do hai người sáng tác cách đây hai năm à?”.
Nói xong cô mới bắt đầu hối hận, thật sự là không nên nhắc đến chuyện riêng tư của người khác mà.
Dịch Văn Trạch liếc nhìn chỗ cô chỉ: “Nhạc thì viết từ lâu lắm rồi, lời bài hát là cậu ấy viết hai năm trước”.
Giọng anh rất bình tĩnh, biểu hiện cũng bình tĩnh, tóm lại, chẳng có điều gì bất ổn.
Giai Hòa ồ một tiếng, đang định đổi chủ đề thì anh lại nói: “Đây là ca khúc anh viết tặng một fan của mình, viết hồi năm 99 thì phải”.
Giai Hòa lập tức cảm thán: “Thật hạnh phúc”.
Anh chỉ cười, không nói gì.
Lúc xe đến sân bay vẫn chưa tới tám giờ. Bình thường con đường này rất hay tắc, thế mà hôm nay lại rất thông thoáng.
Giai Hòa liếc mắt nhìn cửa vào, đèn đuốc sáng trưng, người ra vào nườm nượp, cô dè dặt quay đầu nhìn Dịch Văn Trạch: “Mọi người chắc vẫn đang đợi anh quay lại, em tự vào cũng được”.
Anh không đáp lời, chỉ thuật lại ngắn gọn lịch trình của mình: “Đợt này anh chỉ ở Thượng Hải thôi, nếu không có gì thay đổi, tháng sau anh sẽ đi Bắc Kinh”.
Tháng sau sẽ đi Bắc Kinh?
Cô có chút bất ngờ: “Vì bộ phim mới sao?”.
Nếu cô nhớ không nhầm, dạo trước ở Hoành Điếm, anh vẫn đưa ra ý kiến cho kịch bản mới.
Tài xế bước xuống xe, mở cốp sau lấy hành lí, trên xe chỉ còn lại hai người.
Dịch Văn Trạch cười: “Không phải em nói có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm sao?”.
Giai Hòa nhớ ra mẩu giấy nhắn, liền cười, gật đầu nói: “Thời gian của em ở Bắc Kinh tự do lắm, khi nào anh có thời gian rảnh thì cứ gọi cho em, em dẫn anh đi ăn đồ ngon”, nói xong, cô bổ sung thêm: “Đồ ăn rất khác”.
“Ừm”, anh đáp ngắn gọn.
Giai Hòa muốn nói tạm biệt, nhưng lại thấy mình nên nói thêm gì đó.
Sự im lặng đột ngột khiến không khí trong xe trở nên có chút lạ lùng.
Cô hắng hắng giọng, lúc bất giác ngẩng đầu nhìn anh, anh đã cười, lập tức cúi đầu, khẽ chạm vào môi cô: “Chú ý an toàn nhé”.
Nụ hôn phớt nhẹ, chỉ chạm nhẹ rồi thôi, rất ấm áp, cũng rất đúng mực.
Giai Hòa sững sờ nhìn anh đúng ba giây, lí nhí nói tạm biệt rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi xe.
Cô nhận lấy hành lí, khẽ nói tạm biệt, sau đó rời đi. Tất cả mọi việc đều thuận lợi, nhưng đến lúc Giai Hòa vào check-in, tâm trạng như sông cuộn biển gầm, cô cầm chứng minh thư, thất thần.
“Chị ơi, có gửi hành lí không ạ?”. Lúc nhân viên hỏi, cô mới vội vàng đặt hành lí lên băng chuyền.
Vì không phải cuối tuần nên trên máy bay còn trống rất nhiều chỗ, hàng ghế cô ngồi chỉ có bốn, năm người đang ngồi im lặng chờ cất cánh, phía sau có ba người cả nam cả nữ đang cười nói, hơi ồn ào một chút.
Cô nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi, liền lấy điện thoại ra định tắt máy thì trên loa có thông báo máy bay đang xếp hàng, đợi cất cánh, ý nói lại hoãn giờ bay, chẳng biết đến lúc nào mới cất cánh được. Ba người ngồi phía sau kêu ca mấy câu rồi bắt đầu chuyển chủ đề nói về chương trình Tìm kiếm tài năng của đài truyền hình Hồ Nam năm nay, cô nghe câu được câu chăng, một lúc lâu sau quyết định gọi cho Dịch Văn Trạch.
“Vẫn chưa bay sao?”. Dịch Văn Trạch bắt máy rất nhanh, có tiếng ồn ào, chắc anh đã về đến nhà hàng.
“Em muốn giải thích với anh mấy chuyện”, Giai Hòa hạ giọng nói.
“Được”, giọng anh vẫn rất dịu dàng ấm áp.
Giai Hòa rất sợ sau khi nói ra, hai người gặp nhau sẽ khó xử, nhưng nếu không nói… cô cứ thấy bứt rứt trong lòng.
“Em thấy, có một số chuyện có lẽ anh hiểu nhầm”, cuối cùng cô cũng lấy đủ dũng khí, “Hai hôm trước ở lại nhà anh thực sự là ngoài ý muốn, em không có mục đích gì khác, chắc tại Kiều Kiều hay đùa nên mới làm mọi việc thành ra khó xử thế này”.
Bên kia im lặng không nói gì, như thể anh đang nghe, lại như thể không chú ý nghe lắm, cô chỉ thấy nhịp tim mình ngày càng chậm, im lặng rất lâu, cô mới tiếp tục nói: “Chuyện tối qua, thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu cứ thế này, em sợ… sẽ thật sự thích anh”.
Nói liền một hơi xong cô thở phào, hồi hộp áp điện thoại vào tai, như thể chuẩn bị tinh thần nghe anh nói: Em nghĩ nhiều quá rồi, đó chỉ là nụ hôn tạm biệt giữa bạn bè thôi.
Không ngờ, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Còn gì nữa không?”.
“Hết rồi”.
Anh bảo cô chờ chút rồi không nói gì nữa. Đến khi đầu dây bên kia không còn tiếng ồn ào nữa, phía sau lưng cô vẫn là màn bình luận chương trình Tìm kiếm tài năng, Giai Hòa nhìn ra cửa sổ máy bay thấy ánh đèn sáng choang từ phía nhà chờ sân bay, im lặng chờ đợi.
Thực ra cô thật là thiếu thông minh, những mối quan hệ kiểu như thế xung quanh cô không ít, chẳng qua chỉ là quan hệ trai gái mập mờ, chỉ cần xử lí tốt một chút là có thể trở thành hồng nhan tri kỉ. Nhưng cô quá hiểu bản thân, nếu cứ thế này, cuối cùng nhất định cô sẽ bị cuốn vào, sau đó kết quả được định trước sẽ là đau thấu tâm can.
Một lúc sau, đầu kia mới cất tiếng nói: “Giai Hòa, em không thấy an toàn khi ở cạnh anh à?”.
“Cũng không phải vậy…”, cô nhất thời ấp úng.
“Vì cũng mới bắt đầu, anh không muốn em có quá nhiều áp lực”, anh hơi hạ thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng, “Anh biết đối với những cặp đôi khác, công khai quan hệ mới là bình thường, nhưng nếu có quá nhiều người chú ý, có thể sẽ làm tổn thương đến em”.
Từng lời anh nói rót vào tai cô, Giai Hòa thấy mình như đang nằm mơ vậy, đầu cô gục xuống hàng ghế phía trước, mặt nóng như lửa đốt.
“Giai Hòa”, hình như anh nhận ra cô có gì là lạ, liền gọi.
“Thực ra…”, giọng Giai Hòa hơi khàn, đến chính cô cũng chẳng biết mình đang định nói gì…
Đột nhiên máy bay bắt đầu chuyển động, sau một tiếng tít, theo lệ thường, tiếp viên hàng không bắt đầu thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh, yêu cầu hành khách thắt dây an toàn, tắt hết thiết bị điện tử. Có lẽ Dịch Văn Trạch cũng nghe thấy: “Sắp cất cánh hả?”.
Giai Hòa khẽ ừm một tiếng.
“Tắt máy đi đã, đến Bắc Kinh thì báo anh”.
Cô lại ừm, vẫn giữ nguyên tư thế, đợi anh cúp máy trước.
Thời gian như ngừng lại, không ai cúp máy trước, cũng không ai nói gì.
Một lúc sau, Dịch Văn Trạch mới cười hỏi: “Sao không cúp máy?”.
Giai Hòa im lặng hồi lâu, ngại chẳng dám nói đang đợi anh cúp máy trước, đành ấn nút ngắt cuộc gọi.
Mãi đến lúc mấy tiếp viên hàng không đi phục vụ đồ uống, Giai Hòa vẫn ngồi ngẩn ngơ, cô gọi một cốc nước cam, uống liền nửa cốc. Vị chua ngọt mát lạnh, rất hợp khẩu vị. Bên tai là tiếng cô tiếp viên hỏi han từng người, ba bạn trẻ ở hàng ghế phía sau vẫn đang vui vẻ buôn chuyện, nhưng cô không hề cảm thấy ồn ào, dù sao cũng chẳng nghe vào tai được tiếng nào…
Lúc Giai Hòa đến Bắc Kinh, Tiêu Dư tới sân bay đón.
Trong số bạn học cùng đại học, chỉ có cô và Tiêu Dư là người Bắc Kinh, nên mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nếu không, đã chẳng có chuyện chỉ cần một cú điện thoại là cô lập tức tìm nữ diễn viên làm đại diện quảng cáo như thế. Tiêu Dư đậu xe ngay cửa vào, cô ấy mặc váy liền màu tím, lại đứng ngay cạnh chiếc xe SUV, trông vô cùng bắt mắt. Mãi đến lúc Giai Hòa ra đến nơi, Tiêu Dư mới đến cầm giúp hành lí, nhìn cô cười: “Sao mặt lại đỏ bừng thế, xem ra thời tiết ở Thượng Hải tốt thật”.
Mặt Giai Hòa lại càng đỏ thêm, trong lòng ngổn ngang tâm sự, rất muốn được chia sẻ với bạn, nhưng cô lại thấy những chuyện đang xảy ra, đến chính bản thân mình còn chưa thể chấp nhận nổi, nên chỉ dám nhìn Tiêu Dư, lấy điện thoại ra âm thầm gửi tin nhắn: Em đến Bắc Kinh rồi.
Ngay sau đó, anh gọi lại.
Giai Hòa lúng túng, nhìn chăm chăm vào điện thoại, không dám nhấc máy, Tiêu Dư vừa để hành lí vào cốp xe, vừa nhìn cô khó hiểu: “Sao không nhấc máy đi?”.
Lúc này cô mới nhấc máy, khẽ nói “A lô”.
“Khoảng mấy giờ thì về đến nhà?”.
“Hôm nay em ở nhà bạn”, nói xong, Giai Hòa vội vàng bổ sung, “Bạn gái”. Nhưng bổ sung xong cô mới thấy mình ngốc hết mức. Người ở đầu dây bên kia hình như đang cười, cô càng ngượng ngùng, chỉ nói qua quýt vài câu rồi chúc ngủ ngon.
Nhưng cúp máy rồi cô lại bắt đầu hối hận, rõ ràng đợi cả một quãng đường dài, vốn muốn nói với anh thêm vài câu…
Lúc xe về đến thành phố đã là gần mười hai giờ.
Hai người đành tìm tạm một quán ăn trên đường vành đai hai ở phía đông để ăn đêm, lúc ngồi xuống, Giai Hòa mới phát hiện ra trên đời này thật lắm sự trùng hợp, người ngồi bàn ngay cạnh cô chính là một anh chàng và hai cô gái ngồi cùng chuyến bay. Thực ra cô cũng chẳng nhìn rõ mặt cậu chàng kia, nhưng giọng nói của cậu ta rất đặc biệt, lúc này nhìn kĩ hai cô gái, Giai Hòa mới thấy trông họ cũng rất xinh, rất giống sinh viên trường nghệ thuật.
Tiêu Dư nhìn lướt qua chiếc kính đen trên mặt cậu kia, hạ giọng nói với Giai Hòa: “Mới nổi hả?”.
Giai Hòa nhún vai: “Chẳng biết, chắc mới diễn được vài bộ phim”, vì sự ồn ào của cậu ta nên cô còn gian manh bổ sung: “Chắc diễn vai thái giám tổng quản, kiểu có mấy chục câu thoại ấy”.
Hai người ngầm hiểu ý, nhìn nhau cười.
“Lần trước tớ gặp Ngô Chí Luân”, giọng cậu chàng kia rất to, “Thực ra diễn viên nổi tiếng cũng chẳng khác gì người thường đâu, tớ còn cùng anh ấy hút thuốc đấy. Cậu biết chuyện gần đây trên weibo anh ấy không? Thực ra là có nội tình cả đấy”.
Giai Hòa đang uống nước, suýt thì phun ra ngoài.
Tiêu Dư cúi đầu, im lặng gắp cho Giai Hòa một cái bánh chẻo nhân tôm, mắt sáng lên.
“Đừng tưởng anh ta giải thích nhanh như vậy mà nghĩ không có gì, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm làm việc trong giới của tớ, hai người đó chắc chắn là có quan hệ”. Cậu ta lấy một hộp diêm ra, đánh lên một que.
“Khốn kiếp”, hiếm lắm mới thấy Tiêu Dư chửi thề, “Lại còn ra cái vẻ”.
“Im nào”. Giai Hòa trừng mắt nhìn cô ấy, tiếp tục vểnh tai nghe ngóng.
Hai cô bé sinh viên trường nghệ thuật kia cũng có vẻ rất thích thú, một trong số đó còn vô cùng hưng phấn nói mình thích Ngô Chí Luân từ lâu rồi, bộ phim chiếu dịp lễ Tình nhân, cô ta đã xem ba, bốn lần liền. Cậu thanh niên kia che ngọn lửa trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, mới nói tiếp: “Biết bộ phim mới của Dịch Văn Trạch không, hôm nay ra trailer rồi, có người anh em trong giới cho tớ xem qua, trong trailer có cả cô gái kia đấy, đất diễn của cô ta không ít đâu, cậu nói xem, nếu không có quan hệ gì thì sao tự nhiên một người mới toanh như thế lại được diễn cùng Dịch Văn Trạch?”.
Cậu ta cố ý tỏ ra bí hiểm.
Một cô gái lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, Ngô Chí Luân và Dịch Văn Trạch là bạn thân đã mười mấy năm nay, chắc là Ngô Chí Luân nhờ Dịch Văn Trạch nói với tổ biên kịch mấy câu để lăng xê bạn gái lên hả?”.
Giai Hòa run tay, rót giấm ra ngoài chiếc đĩa.
Quá giỏi… với khả năng suy luận như vậy thì cô bé này không hợp làm diễn viên mà hợp làm biên kịch hơn.
Tiêu Dư vội vàng lấy khăn giấy, vừa đưa cho Giai Hòa lau vừa cười khẽ: “Nghe giống thật quá nhỉ”.
“Luyên thuyên”, Giai Hòa chẳng còn gì để nói, “Tớ bị bọn Kiều Kiều ùa vào bắt đóng đấy chứ, tổng cộng lên hình có vài phút, ba câu thoại… lại còn kêu vì tớ là biên kịch, coi như ủng hộ cho đoàn làm phim nên chẳng trả tiền cho tớ luôn ấy”.
Tiêu Dư cười khúc khích: “Đúng là phong cách của Kiều Kiều, giậu đổ bìm leo, lại còn tính toán chi li”.
Giai Hòa nhét cả miếng bánh chẻo nhân tôm vào miệng, về phải xem trailer đó mới được, sao lại có mặt mình cơ chứ…
Bàn bên kia vẫn đang bàn tán rất xôm, hai người bên này đã cấp tốc ăn xong, trong lúc Tiêu Dư thanh toán tiền thì một cô gái bàn bên kia vẫn càm ràm: “Đọc bàn luận trên các diễn đàn thấy họ nói cô gái kia đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, sao Ngô Chí Luân lại thích người già thế nhỉ”.
Giai Hòa khịt khịt mũi, già thế cơ à? Ngô Chí Luân ba mươi lăm rồi còn gì…
“Thôi, cái đó gọi là số mệnh”, cô gái còn lại thở dài, nói: “Hai hôm nữa tớ đi casting đây, chẳng biết có may mắn gặp được đại minh tinh không nữa”.
Tiêu Dư không có phản ứng gì lớn lắm, cô ấy nhận thẻ và hóa đơn thanh toán mà nhân viên nhà hàng đưa lại, đút vào túi, nhếch miệng cười, quay đầu nói với cô bé đang dùng điện thoại để soi gương kia: “Casting hả, thế thì phải gọt mặt đi đã nhé, già thì chẳng lo, trang điểm lên là giấu được tuổi tác, chứ mặt to quá lúc lên hình lại thành cái bánh nướng đấy”.
Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để hai bàn nghe thấy.
Ba người ngồi bàn bên đều sững sờ, đến lúc họ hiểu ra, định mở miệng chửi lại thì nhìn thấy Giai Hòa, lập tức im bặt, không dám lên tiếng nữa.
Giai Hòa vội vội vàng vàng kéo Tiêu Dư ra ngoài.
Mãi đến lúc lên xe, Giai Hòa mới cầm túi đánh Tiêu Dư tới tấp, Tiêu Dư vừa cười vừa đỡ đòn: “Giúp cậu hả giận không được hả”.
“Lái xe”. Giai Hòa trút giận xong, ôm túi, hầm hầm nhìn thẳng về phía trước, quyết tâm không thèm để ý đến Tiêu Dư nữa.
Xe đi vào đường vành đai ba, chẳng bao lâu thì về đến nhà Tiêu Dư. Giai Hòa nhanh chóng tắm rửa, rồi trèo lên giường cầm điện thoại ngồi ngẩn ngơ, suy nghĩ kĩ lưỡng xem có nên gọi một cuộc điện thoại thông báo mình sắp ngủ không.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Giai Hòa chỉ lên mạng, tìm Kiều Kiều đòi xem trailer, đằng kia vừa nghe cô hỏi đã bắt đầu kể công, nói mình phải mất công đứng xem rất lâu, khó khăn lắm mới thêm được cảnh của cô vào. Giai Hòa dở khóc dở cười, chán chẳng buồn kể cho cô ấy nghe tình thế khó xử tối nay của mình nữa, cô nhận được trailer liền lập tức ngắt mạng.
Trailer dài ba phút, cô xem từ đầu tới cuối, xem đi xem lại tận bốn, năm lần.
Quỷ tha ma bắt thế nào, cô còn xúc động khóc thút thít một lúc lâu.
Đang lúc Giai Hòa liên tục rút khăn giấy thì điện thoại có tin nhắn tới, tim đập mạnh, cô lờ mờ đoán ra là tin nhắn của ai, hồi hộp cầm điện thoại lên, đúng là của Dịch Văn Trạch: Ngủ chưa?
Cô lập tức nhấn nút gọi lại, nhưng vội vàng ngắt điện thoại ngay. Chết rồi, mình vừa khóc xong, giọng nói chắc chắn rất khó nghe…
Anh nhanh chóng gọi lại, sau khi ho khan vài tiếng để giọng nói bình thường trở lại, cô mới dám nhấc điện thoại, ra vẻ thoải mái nói: “Sao anh biết em chưa ngủ?”.
Người ở đầu dây bên kia hình như đang uống nước, xong mới từ từ nói: “Giờ giấc của em, anh thuộc lòng rồi”.
Nghe tiếng Tiêu Dư đang tắm ở bên ngoài, Giai Hòa hơi chột dạ bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường xe vẫn đang chạy qua chạy lại, cô bất giác giơ ngón tay lên cửa kính vẽ loạn xạ: “Sao anh chưa ngủ?”.
Anh cười: “Đang đợi điện thoại của em”.
Cô ừm một tiếng, đột nhiên chẳng biết nói gì tiếp.
Bình thường cô gọi điện thoại, cứ nhìn thấy cái gì hay nghĩ tới điều gì là lại thuận miệng nói ra, nhưng biết nói gì với anh đây… Đang lúc cô vô cùng bối rối thì Dịch Văn Trạch bỗng hỏi: “Em mới khóc đấy à?”.
“… Vâng”.
“Sao thế?”.
Cô đành nói thật: “Em vừa xem trailer, xúc động quá nên khóc”.
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi khẽ cười nói: “Lần sau viết kịch bản nhẹ nhàng một chút”.
Cô nghe tiếng anh cười, tim chộn rộn, dè dặt đáp: “Anh cũng cảm thấy bi kịch quá à?”.
“Cũng được”.
“Anh xem trailer thấy thế nào?”.
Anh phân tích: “Gần đây trong nước không có phim bi, nếu quảng cáo tốt thì tỉ lệ người xem chắc chắn không tồi”.
Giai Hòa im lặng, sao lại trả lời… như nhà sản xuất thế. “Ý em là, anh không cảm động sao?”.
Người ở đầu dây bên kia hình như suy nghĩ rất nghiêm túc: “Cũng có, nhưng chỉ cần cái kết hạnh phúc là đủ rồi”.
Chẳng hiểu vì sao, cô lại thấy mình bị đả kích.
“Lúc em xem đến đoạn của anh và Liêu Tịnh, em khóc rất lâu”.
Câu cô định nói là “xem đến cảnh hôn nhau”, nhưng lời ra đến miệng thì cô lại thấy kì cục, trong lòng có chút khó chịu, nên không nói ra. Trước kia cô rất thích xem những cảnh hôn của Dịch Văn Trạch… chỉ cần phim có cảnh hôn, là cô sẽ lập tức tua đến đoạn đó. Quả nhiên, thân phận thay đổi một cái là bắt đầu bận tâm.
Anh đột nhiên nói: “Cảnh hôn chỉ là vì vai diễn buộc phải thế, em đừng bận tâm quá”.
Mặt Giai Hòa nóng bừng, mình mới nói thế thôi mà anh cũng nghe ra được. Dù sao mình cũng là biên kịch chứ bộ, xem bao nhiêu phim như thế mà còn cần người khác phải giảng giải, thế chẳng phải là quá nhỏ nhen hay sao?
Cô còn chưa kịp nghĩ ra phải đáp lại thế nào thì đầu dây bên kia đã có tiếng cười: “Gia đình hòa thuận vạn sự thành, anh dạy em một cách nhé, từ nay mỗi lần cậu ta diễn cảnh hôn thì khi nào ở nhà em đòi bù lại, người khác một lần thì em một trăm lần, thế là cậu ta cũng mất hết cảm xúc luôn”.
Là Ngô Chí Luân.
Trong nháy mắt, Giai Hòa sững ra, không ngờ lại có người khác ngồi bên cạnh… Cô liền không dám nói nhiều, vội vàng hỏi: “Ở đó còn có ai khác hả?”.
“Ừ”, anh nhẹ nhàng đáp, “Đang họp ở công ti”.
Họp?
Hóa ra vẫn đang họp?
“Thế em ngủ trước đây”, cô nhanh chóng nói rồi cúp máy.
Đi đi lại trong phòng mãi, càng nghĩ cô càng thấy xấu hổ, đành gửi lại một tin nhắn: Thực ra em không để ý đâu…
“Ding” một tiếng, có tin nhắn phản hồi: Không sao, để ý cũng là chuyện thường thôi. Em ngủ sớm đi.
Nếu anh đang trong cuộc họp thì chắc chắn không phải chỉ có một người.
Nhưng nếu Ngô Chí Luân nói những lời như vậy, mọi người nghe là biết ngay Dịch Văn Trạch đang nói chuyện với bạn gái.
Bạn gái… Giai Hòa lắc lắc đầu, đến giờ cô vẫn cảm thấy như trong mơ.
Những ngày sau đó, Giai Hòa bận không ngóc nổi đầu lên, vì cô đến muộn mấy hôm nên bình thường lẽ ra là nửa ngày họp, nửa ngày chỉnh lí tài liệu, nhưng cả tuần nay, cô đều phải ngồi họp cả ngày, tối về lại chỉnh sửa tài liệu đến tận ba, bốn giờ sáng. Cũng chính vì thế, cô chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi để gọi cho Dịch Văn Trạch, hoặc chỉ gửi cho anh vài tin nhắn.
Nhưng cũng may, vì kiểu giao lưu dần dần tiến triển thế này, Giai Hòa mới từ từ hiểu được rõ ràng rằng mình và anh đang thực sự hẹn hò.
Có khi ngượng ngùng, cô sẽ hỏi: “Em bận quá thế này anh thấy có vấn đề gì không?”.
Anh không hề để bụng: “Anh cũng hiếm khi rảnh rỗi như vậy, lúc vào việc rồi thì lịch làm việc cũng xếp kín, em cứ chuẩn bị tâm lí đi”.
Giai Hòa ngẫm nghĩ, chẳng trách, diễn viên yêu đương cũng rất khổ sở. Yêu nhau, chẳng phải là cùng nhau nói chuyện mới có thể duy trì được tình cảm sao? b204
Cô dựa vào hành lang, khẽ nói: “Không sao, đến lúc đó em sẽ nhận liền mấy kịch bản, viết ngày viết đêm để khỏi nhớ anh”, nói xong, cô mới thấy ngượng ngùng, “Lúc nào anh bận thật thì nói với em, em sẽ không làm phiền anh đâu”.
Có người bước qua hành lang, gật đầu cười chào Giai Hòa, cô vội vàng cười lại, có chút lo lắng không biết những lời mình vừa nói có bị người ta nghe thấy không.
“Em về kiểm tra hộp thư nhé”, Dịch Văn Trạch ngừng lại một chút, nói: “Anh đang có khách, tối nói chuyện sau”.
“Vâng”.
Giai Hòa ngắt máy, quay về phòng họp, mọi người đang cười nói trêu đùa nhau.
Cô lặng lẽ đi rót một li nước, đến chỗ ngồi của mình, mở hộp thư ra, có một thư mới nhận.
Chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: Đây là mới nhất.
Giai Hòa không hiểu, mở tệp đính kèm ra xem, cô mới lặng người, giống như bị chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim, cô chỉ thấy vô cùng cảm động.
Anh gửi lịch làm việc nửa năm tới của mình đến cho cô.
Xung quanh vẫn ồn ào, nhưng Giai Hòa như đang ở một thế giới khác, thậm chí cô không nhận ra mọi người đã bắt đầu chuyển sang thảo luận nội dung giai đoạn tiếp theo của kịch bản mới.
“Giai Hòa này”, đạo diễn Lưu đột nhiên gọi.
Giai Hòa hoang mang ngẩng đầu, một lúc sau mới định thần lại: “Sao ạ, đạo diễn Lưu?”.
Đạo diễn Lưu cười: “Tôi xem trailer bộ phim trước của cô rồi, chắc chắn sẽ nổi đấy”.
Giai Hòa ngượng nghịu cười: “Hi vọng là thế”.
“Vai diễn ấy của Dịch Văn Trạch chắc chắn sẽ lại nổi như cồn cho xem”, đạo diễn Lưu nói tiếp: “Hôm qua tôi còn đang nghĩ không biết có nên nhanh chóng tìm một kịch bản mới gửi đi không, tận dụng sự thành công của Vĩnh an, chúng ta làm thêm một bộ cổ trang nữa”.
Giai Hòa cười trừ, không ngừng cầu nguyện, đạo diễn Lưu, xin anh đừng nói nữa.
May mà đạo diễn Lưu chỉ gật đầu cười cười, rồi không nói gì thêm.
Hết một tuần lịch họp dày đặc, đến tối cô mới có thời gian về nhà. Trong tiếng càm ràm trách móc con gái không có lương tâm của mẹ, cô khó khăn lắm mới thu dọn xong đồ, dụ dỗ được mẹ tiếp tục ngồi chơi bài, còn cô tót vào phòng.
Phía sau máy vi tính là tấm poster hình Dịch Văn Trạch, tấm poster chính tay cô mua tại cửa hàng sách Tây Đơn hồi anh mới nổi, lúc đó cô chưa đến mười lăm, mười sáu tuổi, không ngờ sau mười mấy năm lại có mối quan hệ thế này. Hai tuần trôi qua nhanh chóng, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại, có lúc cô nghĩ, thật chẳng khác gì tình yêu qua mạng…
Cô cầm điện thoại, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Máy tính của anh… có webcam không?”.
Anh im lặng một hồi, mới nói: “Chờ chút, anh bảo A Thanh chỉnh lại đã”.
Cô vâng một tiếng, A Thanh đã nhận điện thoại: “Biên kịch, cô dùng MSN không?”.
Giai Hòa nói cho A Thanh MSN của mình, một lúc sau có người kết bạn, mà lại… trực tiếp dùng tên thật - Dịch Văn Trạch. Hai cô gái mần mò một lúc lâu, cuối cùng cũng kết nối được hình ảnh, cô nhìn thấy bên kia là phòng làm việc của anh, đầu A Thanh đang ngó qua ngó lại, nhìn ngắm hồi lâu rồi mới nói qua máy tính: “Biên kịch, phòng của cô cute quá…”.
Giai Hòa cười cười: “Lâu lắm mới về nhà, vẫn giữ nguyên như hồi học cấp ba”.
A Thanh rất biết điều nhường chỗ, webcam bên kia không còn ai, rồi một gương mặt vô cùng thân quen bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô. Giai Hòa chợt thấy hơi xấu hổ, sao mình lại không thay quần áo nhỉ…
Cô đang định nói thì đột nhiên có người mở cửa.
Mẹ cô tay bưng đĩa hoa quả, vừa nói phải ăn nhiều dâu tây chống lão hóa, vừa lướt mắt qua màn hình máy tính, lập tức nói: “Lại là Dịch Văn Trạch à, sao chưa đổi thần tượng hả con?”. Giai Hòa ngẩn người, chưa kịp tắt cửa sổ webcam thì mẹ cô đã nhào vào nhìn thật kĩ: “Video à? Không phải biểu diễn sao? Cũng gần gũi đời sống nhỉ”.
Giai Hòa muốn khóc, hồi hộp buột miệng nói: “Video quay trộm đấy mẹ…”.
Bên kia, Dịch Văn Trạch đang châm thuốc, nghe thấy lời cô nói, rõ ràng anh ngừng tay trong giây lát, rồi khẽ mỉm cười.
“Ái chà? Không phải con nói thần tượng của con chất lắm sao? Sao lại có cả phim nóng thế này?”. Mẹ cô vừa nghe đến quay trộm liền hưng phấn, kéo ngay một chiếc ghế đến ngồi cạnh.
“Không phải loại phim đấy đâu mẹ…”.
“Quay trộm, không phải loại ấy thì là loại gì?”, mẹ cô ra vẻ ta thừa hiểu.
“Đương nhiên không phải, anh ấy là người tốt mà!”, Giai Hòa bắt đầu luống ca luống cuống, bịa chuyện: “Đây gọi là theo dõi cuộc sống đó, mẹ không biết đâu, bây giờ đang thịnh hành cái này lắm, các fan thích xem cuộc sống hằng ngày của thần tượng, cuộc thi Tìm kiếm tài năng gì gì đó của đài Hồ Nam năm nay chẳng phải còn yêu cầu người tham gia dự thi chấp nhận có người đi theo ghi hình trong suốt bảy mươi hai tiếng sao? Chính là kiểu này đấy mẹ ạ”, cô vừa nói vừa đạp loạn xạ dưới gầm bàn.
Phích cắm đâu? Phích cắm đâu rồi!
Đột nhiên, Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, quay ra nói chuyện với người bên cạnh, hình như là ở phía cửa.
Mẹ cô lập tức hỏi: “Bắt đầu rồi đấy hả? Thần tượng của con nói chuyện với ai vậy?”.
Cô buồn bực: “Con làm sao biết được”.
Đạp sống đạp chết vẫn không đạp trúng phích cắm, chẳng lẽ đổi chỗ rồi…
“Sao mẹ xem thấy chẳng giống quay trộm gì thế, con gái”, mẹ vẫn chưa nói hết câu thì webcam xuất hiện một người đang cầm cốc nước đi đến sau Dịch Văn Trạch, cố tình nhìn thẳng vào webcam, “Hả? Cậu kia nhìn cái gì thế nhỉ?”.
Nhìn gương mặt đẹp trai thanh tú kia là Giai Hòa khóc không ra nước mắt, nếu gặp Ngô Chí Luân thì nhất định mình sẽ là đập vỡ đầu anh ta ra…
Cũng may, chỉ một giây sau, webcam tắt ngóm.
Những điều mẹ nói sau đó hầu như chẳng lọt vào tai Giai Hòa, cô chỉ đáp qua loa mấy câu rồi đẩy mẹ ra khỏi phòng, đến lúc gần ra tới cửa mẹ cô còn kịp bổ sung thêm một câu: “Từ giờ nếu có mấy thứ như thế này thì gửi vào QQ cho mẹ nhé, chẳng phải con là biên kịch sao? Tốt nhất là gửi cho mẹ cái của Phí Tường nhé, mẹ thích cậu đó”.
“Vâng vâng”. Giai Hòa khóa cửa phòng lại, đứng dựa tường thở dài một hơi.
Rất lâu sau, cô mới gọi điện thoại, khẽ khàng xin lỗi: “Em xin lỗi, em không biết mẹ lại đột ngột vào”.
Dịch Văn Trạch chỉ ừm một tiếng: “Chat webcam nữa không?”.
“Thôi…”.
“Em khóa cửa chưa?”.
Cô nói rồi.
Giọng nói của anh đột nhiên nhỏ hẳn: “Anh rất nhớ em”.
Giai Hòa không nói gì, câu nói của anh cứ lượn qua lượn lại trong đầu. Đây là… lần đầu tiên anh nói thế, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, ấm áp, còn có chút trầm trầm lôi cuốn. Trước đây khi xem những cảnh anh tỏ tình trên phim, cô đều thấy vô cùng thích thú, có khi còn hưng phấn hơn cả nữ chính, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói với cô những lời này.
Qua điện thoại, cách nhau hơn một nghìn bốn trăm cây số, anh nói với cô: Anh rất nhớ em.
Chỉ bốn tiếng thôi, cũng làm cô như ma xui quỷ khiến mở lại MSN ra.
Góc nhìn của webcam đã đổi sang chỗ khác, có thể nhìn thấy quá nửa căn phòng. Dịch Văn Trạch rót một cốc nước, bước lại, ngồi xuống, chỉ im lặng nhìn cô, không nói gì. Giai Hòa ngượng nghịu ngồi đó, mắt liếc xung quanh, cuối cùng thẹn thùng nhìn anh một cái, nhưng nhìn vào gương mặt không chân thực chút nào kia cô càng ngượng ngùng.
“Bắc Kinh có nóng không?”, anh bỗng nói.
“Không nóng lắm”, Giai Hòa không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn bàn phím.
“Ngày mai có kế hoạch gì không?”.
“Vẫn chưa có kế hoạch gì, cuối tuần này nghỉ”.
Cô tiếp tục đếm bàn phím.
“Anh bay chuyến sáng, tầm mười hai giờ đến Bắc Kinh”.
Giai Hòa ờ một tiếng, tiếp tục đếm bàn phím, đếm mãi đếm mãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sắp đến Bắc Kinh?”.
Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Nghĩ ra xem đưa anh đi ăn gì chưa?”.
…
Những câu nói tiếp theo hiển nhiên là cô đáp trong sự kinh ngạc, đến tận lúc tắt webcam đi rồi, Giai Hòa mới phát hiện ra, mình chỉ biết anh xuống ở cửa số ba, mười hai giờ tới, đến số chuyến bay cũng chưa kịp hỏi. Thôi vậy, đi ngủ đã, cô đặt báo thức tám giờ sáng, nghĩ mình phải mất một tiếng để chọn quần áo, một tiếng để… tóm lại là phải dậy sớm.
Thế là cô ôm mộng dậy sớm, ôm chăn nằm lăn qua lăn lại đến tận ba giờ sáng, mắt mở thao láo nhìn trần nhà, tức tối đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
Không ngủ được, không thể nào ngủ được…
Kết quả là, ngày hôm sau, cô ngủ như chết trong taxi.
Chưa đến mười một giờ xe đã đến sân bay, cô xuống tầng một mua một cốc cafe to, ngồi một góc giết thời gian. Nên đợi ở cửa ra, hay đợi ở bãi để xe nhỉ? Hay là theo dõi anh từ xa? Cô nghĩ ngợi hồi lâu mà không có kết quả gì, xem giờ, mới chỉ sáu phút trôi qua.
Hai tay cầm chiếc cốc giấy, cô bắt đầu suy nghĩ vấn đề tiếp theo.
Câu đầu tiên, nên gọi anh thế nào nhỉ?
Anh Dịch? Rõ ràng là không ổn. A Trạch? Có vẻ cũng rất kì. Phía sau cô có một cô bé đang cầm điện thoại, khẽ khàng nói bằng giọng dịu dàng, chỉ cần nghe là biết cô bé đang nói chuyện với bạn trai. Cô bé có thói quen rất giống Kiều Kiều, một câu chồng ơi, hai câu chồng ơi, nghe ngọt ngào hết biết. Chẳng biết từ lúc nào, những người ở quanh cô cũng quen với kiểu gọi bạn trai ấy… nhưng vừa nghĩ đến việc gọi Dịch Văn Trạch như vậy, cô đã thấy không chấp nhận được, càng thấy căng thẳng hơn.
Lại xem giờ lần nữa, mới ba phút trôi qua.
Đột nhiên, điện thoại reo, tên hiển thị với hai màu đen trắng đang nhấp nháy.
Cô giật mình, lập tức nhấc máy.
Bên kia nghe lẫn chút tạp âm: “Ngủ dậy chưa?”.
“Dậy rồi, chuyến bay cất cánh muộn à anh?”.
Giờ này lẽ ra anh đang trên máy bay chứ, vì vậy phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ rằng chuyến bay của anh muộn giờ. Đến muộn chút cũng được, để cô có thêm thời gian chuẩn bị tinh thần.
“Không”, bên đó đột nhiên rất ồn ào, hình như có tiếng của phóng viên, hẳn là còn có cả tiếng của các fan đến sân bay đón anh nữa, nhưng giọng anh vẫn rất dịu dàng, làm cô thấy an tâm hẳn: “Anh đợi em ở hầm để xe, đến thì gọi cho anh”.
Nói xong, anh cúp máy ngay.
Giai Hòa hiểu ra câu nói của anh, lẽ nào anh đã đến rồi, không phải là mười hai giờ sao?
Cô lập tức gọi lại: “Em đến nơi rồi”.
Dịch Văn Trạch có chút bất ngờ: “Sớm thế à?”.
Giai Hòa ngượng ngùng: “Em ngủ dậy sớm, ở nhà chẳng có việc gì nên đi luôn. Sao anh đến nhanh thế?”. Cục hàng không bị sao thế không biết? Bình thường cô đi thì trăm phần trăm là muộn giờ, không lẽ thấy trên máy bay có minh tinh nên tăng tốc? Nhưng nếu thế thật thì cũng đừng sớm tới cả tiếng đồng hồ chứ…
Đầu dây đằng kia, Dịch Văn Trạch có lẽ đang bước ra ngoài, một lúc sau anh nói: “Chuyến bay mười một giờ mười phút là đến nơi, anh cộng thêm thời gian muộn giờ, sợ em phải đợi lâu quá”.
Giọng nói của anh tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Mười một giờ mười phút đến nơi, vậy là cộng thêm năm mươi phút muộn giờ.
Giai Hòa chẳng biết trả lời thế nào, đành một tay cầm điện thoại, một tay miết chiếc cốc giấy… Mãi đến lúc “bụp” một tiếng, cô mới phát hiện chiếc cốc giấy đã bị mình bóp méo, khẽ nói: “Anh lên xe rồi nói em biết là khu nào, em đi tìm anh”.
“Ừm, không cần vội, chắc phải một lúc nữa”.
“Không sao, em đợi anh”.
Hai mươi phút sau mới có tin nhắn đến, lúc này cô mới thực sự hiểu thế nào là “chắc phải một lúc nữa”. Hầm để xe của trạm chờ T3, lần nào đi cô cũng bị lạc đường, thế mà lần này không ngờ đầu óc cô lại tỉnh táo, đi một mạch đến nơi, A Thanh đang đứng ngoài xe đợi, nhìn khắp xung quanh, thấy Giai Hòa liền vẫy tay, đợi cô đến gần mới nói: “Anh Dịch ở đằng kia, tôi đi trước nhé”.
Cô ấy nói xong là đi thật, Giai Hòa ngù ngà ngù ngờ đi theo một hàng xe mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang ngồi trong chiếc xe đỗ cuối cùng, anh ngồi ở ghế lái, có lẽ đã nhìn thấy cô.
Khoảng cách chưa tới mười bước chân, cô lại ngập ngừng, thấy lúc này chẳng giống như khi gọi điện thoại chút nào, thực sự có một người ngồi trên xe chỉ cách mười bước chân đang đợi mình đi tới, vậy mà giờ mình lại không nghĩ ra nên nói câu đầu tiên như thế nào.
Nhưng câu đầu tiên lại là anh nói. Lúc cô vừa ngồi xuống, đang định quan tâm hỏi anh một câu có mệt không thì anh đã nói trước: “Đi ăn trước hay đến công ti trước?”.
Anh vẫn tự nhiên như vậy, ngữ khí giống hệt như hằng ngày cô nghe trên điện thoại.
Đến lúc này cô mới có cảm giác chân thật một chút: “Đi ăn đi, khi nãy có nhiều nhà báo lắm hả anh?”.
Anh khởi động xe: “Không ít, nhưng được Ngô Chí Luân dẫn đi hết rồi”.
Cô thở phào, ngẫm nghĩ: “Hay đến công ti anh ăn? Như vậy có thể tự do hơn một chút”.
“Được”, anh đột nhiên nhìn cô.
Giai Hòa có chút không hiểu, đang định hỏi có vấn đề gì thì anh đã vươn người qua, đưa tay giúp cô thắt dây an toàn.
Thực ra, lúc đầu cô rất lo cho chân của anh, tuy lúc nói chuyện điện thoại anh luôn nói là hồi phục rất nhanh, nhưng cô vẫn không an tâm. Giờ nhìn dáng anh lái xe, cô mới an tâm phần nào. Thời tiết ấm áp, gió lùa vào trong xe qua ô cửa kính mở một nửa, cảm giác vô cùng khoan khoái. Chỉ một lát sau, Giai Hòa đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu gật gù, nhưng cô vẫn cố không dám ngủ hẳn.
Dịch Văn Trạch nhìn cô mà buồn cười, hỏi: “Mấy giờ ngủ?”.
Giai Hòa thật thà đáp, thực ra cả đêm qua cô không sao ngủ được.
“Về nhà mình mà không quen giường sao?”.
“Chắc vậy”, Giai Hòa ủ dột, “Chẳng hiểu sao trằn trọc mãi mà chẳng ngủ nổi, tận lúc rạng sáng em mới chợp mắt được một lúc, có phải sắc mặt em trông tệ lắm không?”,
Dịch Văn Trạch nghiêng đầu nhìn cô: “Hơi nhợt nhạt một chút, đến văn phòng của anh, em có thể ngủ một lát”.
Giai Hòa vâng một tiếng, trong đầu không ngừng luẩn quẩn câu nói: ngủ một lát, ngủ một lát…
Sau đó, cô lại đỏ mặt.
Một lúc sau, Giai Hòa thực sự không thể gắng gượng được nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên xe. Lúc tỉnh giấc, xe đã dừng trước một tòa nhà ba tầng, Dịch Văn Trạch đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, cô không dám lên tiếng làm phiền anh, chỉ chớp chớp mắt để lấy lại độ ẩm cho kính áp tròng, nhưng tự nhiên lại thấy mắt phải nhìn không rõ, rơi mất mắt kính rồi…
Thật là xui xẻo.
Cô buồn bực dụi dụi mắt, mới phát hiện ra Dịch Văn Trạch đã tỉnh: “Rơi kính áp tròng à?”.
“Bình thường không dễ rơi thế, chắc tại hôm qua không ngủ được”.
“Không sao, ở đây anh cũng có”.
Giai Hòa yên lặng nhìn anh.
Anh mỉm cười: “Anh mang theo cho em, lúc nào cần dùng thì có cái dùng luôn”.
Giai Hòa ồ một tiếng, trong đầu liên tục vang vọng câu nói: lúc nào cần dùng, lúc nào cần dùng…
Sau đó, mặt cô lại đỏ lên.