Tay Ôm Vợ, Tay Ôm Con Chương 91-92

Chương 91-92
Cô ta đã trở về.

So với cô, Thượng Quan Thuyên thì lại lộ vẻ tâm tình vô cùng tốt, anh gắt gao nắm lấy tay Giản Tiểu Phương, trong tay có cô lại ấm áp như vậy, tựa như nơi đáy lòng kia một mảnh trống rỗng, rốt cục cũng được lấp đầy. Thì ra, điều anh muốn thực sự rất đơn giản, chỉ như vậy thôi, nhiều năm tìm kiếm rốt cục cũng tìm được tình cảm mà mình muốn.

Cho nên, tiểu phương, em nhất định là chạy không thoát.

Hai người cùng nhau đi vào trong một văn phòng làm việc cực kì rộng lớn, Thượng Quan Thuyên trực tiếp gõ cửa.

“Mời vào”, bên trong truyền ra một giọng nói cực kỳ trong trẻo. Cậu ta quả nhiên ở bên trong.

Thượng Quan Thuyên lúc này mới buông tay của Giản Tiểu Phương ra, đẩy cửa ra rồi đi vào, Tư Hạo ngồi ở trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy hai người bước vào, mà hai người kia sao lại ở cùng một chỗ nhỉ?! Đương nhiên, anh đối với chuyện của bọn họ, cũng là chứng kiến từ đầu đến cuối, nói cho cùng, ai lúc trẻ mà chẳng lông bông xốc nổi đôi chút, mà lúc ấy, tham gia vào chuyện kia, cũng có thể xem như là một mình cậu ta, cho nên khi Giản Tiểu Phương nhìn thấy, cậu ta cũng chỉ có thể gượng gạo cười, thật đúng là, có chút ngượng ngùng a.

Thượng Quan Thuyên trực tiếp đi vào, lại quay đầu lại, đem Giản Tiểu Phương kéo thẳng đến sô pha ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh. Giản Tiểu Phương chỉ nhàm chán trừng mắt liếc Tư Hạo một cái, đối với những tên đàn ông đã từng đùa giỡn kia, tuy rằng cũng không có hảo cảm mấy, bất quá Tư Hạo này so với bọn họ, còn thuận mắt hơn nhiều người.

Anh ta chính là người duy nhất trong ba người, có thể nói là giữ mình trong sạch nhất, hơn nữa nghề nghiệp của anh ta lại không tồi, bác sĩ, lại còn là một bác sĩ tay nghề rất tốt. Trong ngoài nước đều rất nổi tiếng. Đương nhiên chi phí phẫu thuật của anh ta cũng không thấp. Tuy là bác sĩ nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ anh ta đơn giản chỉ là một bác sĩ, kỳ thật anh ta cũng giống như Mục Nham, một thương nhân chính gốc. Hơn nữa, cũng là một gian thương không kém gì so với Mục Nham.

“Hai người đến đây”, Tư Hạo chỉ nhẹ nhàng cười, thực tự nhiên đứng lên, đi đến bên máy pha cà phê, đưa cho họ mỗi người một ly cà phê.

Anh cũng làm cho mình một ly, sau đó lại ngồi lại chỗ của mình, đem tư liệu đặt sang một bên, anh cũng xem như một người biết hưởng thụ, trừ làm việc, anh cũng mong được nhẹ nhàng như vậy, không có áp lực gì, thực ra bác sĩ cũng chỉ là một đam mê thôi.

“Hạo, tôi muốn hỏi cậu một chuyện”, Thượng Quan Thuyên buông ly cà phê trong tay xuống, chậm rãi mở miệng, anh hơi hơi nheo mắt lại, thấy được trong mắt Tư Hạo có chút mệt mỏi.

“Chuyện gì?”, Tư Hạo tựa lưng vào ghế ngồi, đem toàn bộ sức nặng thân thể để ra phía sau. Anh xoa nhẹ mày của mình, quả thật có chút mệt mỏi, vì hai người kia. .

“Tôi muốn biết, bệnh nhân trong phòng VIP 309 kia là ai?”, không chờ Thượng Quan Thuyên mở miệng, Giản Tiểu Phương nhịn không được hỏi, hai người họ đến đây là để hỏi chuyện, không phải đến để ôn chuyện.

“Thì ra, hai người cũng biết rồi”, Tư Hạo hơi hơi thằng người, Giản Tiểu Phương quan tâm đến Mục Nham như vậy, là vì Diệp An An sao?

“Hạo, rốt cuộc là ai sinh bệnh, sao Mục gia lại không có chút tin tức gì vậy?”, theo lí ra thì không thể có chuyện mới đúng, cha của Mục Nham và mẹ cậu ta thân thể vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa cũng không có nghe nói thân thích gia đình họ sinh bệnh hay gì gì đó.

Cho nên, Mục Nham gần đây liên tục đến bệnh viện này, thật đúng là làm cho người ta không ngờ, đương nhiên lại càng kỳ quái.

Tư Hạo đứng lên, gắt gao nhếch miệng mới thở dài một hơi, anh ngẩng đầu lên, để mặc cho vị đắng của cà phê trong miệng dần dần nhạt đi.

Hồi lâu sau, anh mới xoay người, nhìn về phía bọn họ. Mà Giản Tiểu Phương giống như không ngồi yên được nữa.

“A Thuyên, cô ta quay về rồi”.

Cái ly trong tay Thượng Quan Thuyên thoáng run rẩy một chút, anh không thể tin được nhìn về phía Tư Hạo, vừa rồi không phải anh nghe sai điều cậu ta nói chứ.

Cô ta đã quay lại.

Cô ta, cô ta sao, người kia sao?!

Chương 14: Cùng lo lắng

“Tôi không có nói sai, a Thuân, Cố Nghê Y đã quay lại, người phụ nữ kia đã quay lại, hơn nữa bây giờ còn đang ở trong phòng bệnh VIP kia, những ngày lành tháng tốt của chúng ta coi như kết thúc rồi”, đương nhiên Diệp An An cũng vậy. Có lẽ cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có thứ gọi là ngày tháng tốt đẹp gì. Sau khi phá tan tất cả yên ả nơi này, không biết đang chờ đợi bọn họ là sóng gió gì nữa đây.

Đúng vậy, người phụ nữ kia quay về, sẽ gián tiếp mà ảnh hưởng đến tất cả bọn họ. Với tính cách cố chấp kia của Mục Nham, cũng khó tránh sẽ vì cô ta mà làm ra những chuyện gì nữa. Như vậy, người đầu tiên chịu tổn thương chính là người phụ nữ đơn thuần kia, Diệp An An.

Là người phụ nữ mà Tư Hạo anh yêu thương, bạn thân của Giản Tiểu Phương.

“Cô ta là ai?”, Giản Tiểu Phương khó hiểu nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của Thượng Quan Thuyên, cô cũng không biết bọn họ đang căng thẳng vì điều gì, sợ hãi cái gì, nhưng cô cũng nghe ra được, thì ra người bên trong phòng bệnh kia là một người phụ nữ. Mục Nham mỗi ngày đều đến gặp người phụ nữ đó, anh ta lại phản bội an an.

Tên đàn ông chết tiệt kia.

Cô đứng lên, trực tiếp muốn xông ra, lại bị Thượng Quan Thuyên một phen kéo lại.

“Buông ra”, Giản Tiểu Phương dùng sức giãy dụa, cô muốn thoát khỏi cánh tay của Thượng Quan Thuyên.

Thượng Quan Thuyên xoay người, trực tiếp ôm lấy Giản Tiểu Phương, “Tiểu Phương, em bình tĩnh lại đi, hãy nghe anh nói”, thanh âm anh nhẹ nhàng, thản nhiên, có chút khàn khàn cuốn hút, lại cực kỳ dễ dàng có thể trấn an lòng người.

Dần dần, Giản Tiểu Phương ngừng việc giãy dụa lại, im lặng để mặc anh ôm, ánh mắt lại bắt đầu phiếm hồng.

Thượng Quan Thuyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Giản Tiểu Phương, đã một thời gian rất dài, anh không có ôm cô, không có gần gũi với cô quá như vậy, hết thảy trong quá khứ lại như tái hiện một lần nữa, anh lúc này cũng không muốn buông tay.

“Thượng Quan Thuyên, người phụ nữ kia là ai?”, Giản Tiểu Phương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt vô cùng dịu dàng của Thượng Quan Thuyên.

“Cô ta?”, Thượng Quan Thuyên nhẹ nhàng mở miệng, lại có chút gượng cười, ngay cả Tư Hạo bên cạnh, cũng trốn tránh không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Cô ta tên là Cố Nghê Y, Nham trước đây từng muốn kết hôn với cô ta”. Nói tới đây, anh rõ ràng cảm giác được thân thể Giản Tiểu Phương run rẩy một chút, anh thở ra một hơi, tiếp tục nói, “cô ta từng là vị hôn thê của cậu ấy, hơn nữa còn là người phụ nữ mà Nham yêu nhất trước đây, có lẽ bây giờ vẫn còn yêu đi. Chẳng qua, người phụ nữ kia, trước ngày kết hôn lại bỏ trốn theo một hoạ sĩ ngoại quốc, sau này Nham trở thành người như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì cô ta. Thế nhưng không ai có thể ngờ được, vào lúc này cô ta lại quay về, mà còn ở cùng một chỗ với Nham”.

Giản Tiểu Phương sững sờ, cúi đầu nhớ tới người phụ nữ vẫn đang chờ tên đàn ông kia, cô không biết phải làm thế nào để đem việc này nói với cô ấy. Như vậy đối với cô ấy thật sự quá mức tàn nhẫn, “Thượng Quan Thuyên, An An làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô ấy yêu Mục Nham như vậy. Lần này lại không giống với những lần trước”.

Trước kia, Mục Nham không hề yêu, nhưng lần này lại là vừa yêu lại vừa hận. Có thể làm cho một người thay đổi thì cần tình yêu mãnh liệt cỡ nào.

Một người đàn ông như Mục Nham yêu, ai cũng không biết có bao nhiêu sâu đậm, có bao nhiêu coi trọng.

Mà Diệp An An, nhất định sẽ bị tổn thương.

Cô phải làm như thế nào mới có thể giúp cô ấy chịu ít tổn thương đây, che dấu như vậy sao? Cô dường như đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng đau thương muốn chết của cô gái kia khi biết sự thật.

“Anh, không biết”, Thượng Quan Thuyên gắt gao nhăn đôi mày rậm lại một chỗ, anh quả thật không biết, cái gì cũng không biết, lực ảnh hưởng của người phụ nữ kia đối với Nham không phải bọn họ có thể tưởng tượng đến được. Suy cho cùng một người như Nham, tình cảm bên trong quá nồng nhiệt, bọn họ ai cũng có thể nhìn thấu.

Hơn nữa loại người như Cố Nghê Y kia, làm sao bọn họ lại không biết, một người đơn thuần như Diệp An An sao có thể là đối thủ của cô ta, vả lại trái tim của Nham lại luôn đặt trên người cô ta nữa.

Có thể dự đoán được, nếu phải lựa chọn, Diệp An An nhất định sẽ là người bị vứt bỏ.

Trách không được Tư Hạo lại phiền muộn như vậy, tâm tư của cậu ta đối với Diệp An An, anh mơ hồ cũng nhìn ra được chút ít, cái này, phiền toái tiếp theo giữa họ sẽ lớn đây.

Anh không hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không quan hệ bạn bè nhiều năm giữa bọn họ, có thể sẽ vì người phụ nữ Cố Nghê Y kia mà nảy sinh những đổi thay đến long trời lở đất hay không.

Anh không hy vọng, thật sự không hy vọng sẽ xảy ra như thế.

Giản Tiểu Phương nhắm hai mắt lại, ngón tay nắm chặt quần áo Thượng Quan Thuyên, lúc này trong mỗi con người họ, trong lòng họ đều vì một người phụ nữ mà lo lắng, Diệp An An.

Trong phòng bệnh, Cố Nghê Y dựa vào người Mục Nham, mà Mục Nham thì lại ôn nhu một tay ôm cả thắt lưng của cô ta, bỏ qua tất cả những việc làm của cô ta, dạo này hắn đã lâu không quay trở về cái nhà kia, kể từ lần rời đi trước, hắn vẫn luôn ở nơi này. Kỳ thật vết thương của Cố Nghê Y cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng hắn vẫn rất lo lắng, mà Tư Hạo đến giờ này cũng chưa đến nơi này. Từ lần nói chuyện có chút xích mích giữa hai người họ trước đó, tình cảm vô tư trước kia giữa hắn và Tư Hạo đã bắt đầu có chút xa cách.

Nguồn: truyen8.mobi/t89871-tay-om-vo-tay-om-con-chuong-91-92.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận