Thái Tử Phi Thất Sủng Chương 178: Chọn tú

Sáng sớm.

Lúc này chính là thời điểm lâm triều nghị sự mỗi ngày, tại bầu không khí nghiêm túc trên đại điện, Tử Dạ một thân Hoàng bào, thần sắc uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.

Đại sảnh, chúng thần phân theo thứ bậc đứng thành hai hàng, đang hướng về Tử Dạ bẩm báo các tấu chương.

Đợi các đại thần khải tấu xong, Tử Dạ nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt sáng quắc dừng ở trên người Hộ bộ thượng thư Lâm Chính muốn nói lại thôi, thản nhiên nói:

“Lâm ái khanh, ngươi hình như còn có việc muốn khải tấu?”

Trong tay Lâm Chính cầm một bản tấu chương, gần đây, vị tân hoàng mới đăng cơ này càng ngày càng củng cố uy thế, đến nỗi mà một cựu thần như hắn, có một số việc, cũng không dám tùy tiện nói ra.

Hiện tại thình lình bị Tử Dạ hỏi, Lâm Chính không thể làm gì hơn là đâm lao phải theo lao, bước lên phía trước, lớn tiếng nói:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng đăng cơ đến nay đã được mấy tháng, hậu cung lại chưa có phi tần nào được phong phi, cho nên bọn thân đã bàn bạc với nhau, Hoàng thượng hẳn nên tuyển tú tiến cung, lưu lại huyết mạch cho hoàng gia?”

Lâm Chính vừa nói xong, đại điện hoàn toàn yên lặng, Lâm Chính cúi đầu, không dám nhìn thẳng, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Tử Dạ đang dán ở trên người hắn, trong lòng không khỏi một trận lạnh cả người.

Như thế trầm mặc thật lâu, thời điểm Lâm Chính nghĩ rằng Tử Dạ sẽ mặt rồng giận dữ, Tử Dạ lại ngoài dự kiến đạm thanh nói:

“Chuyện này liền giao cho Lâm ái khanh!”

Binh bộ thượng thư Hà Kiến, trong nhà có một ái nữ, bộ dáng tướng mạo đẹp vô song, hiện tại khuê nữ nhà hắn, hắn đã sớm có ý dâng cho Tử Dạ, chỉ là sau sự việc của Thái tử phi xảy ra ở Hình đường, Tử Dạ ở trong triều giáo huấn một hồi, liền không dám mở miệng, nay, hắn thấy Tử Dạ đã đồng ý việc chọn tú, vội đứng dậy nói:

“Hồi Hoàng thượng, thần có một việc muốn bẩm tấu!”

Tử Dạ khẽ hừ một tiếng, không nóng không lạnh nói:

“Hà ái khanh có chuyện gì muốn khải tấu?”

Hà Kiến vẻ mặt tươi cười nói:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, dựa theo lệ thường của Tây Lương quốc, nếu Hoàng thượng chưa từng lập hậu, vậy trong đợt tuyển tú đầu tiên sẽ chọn ra một người tài đức vẹn toàn xứng đáng lên làm Hoàng hậu, Hoàng thượng, lần này chọn tú, thực ra cũng là tuyển chọn Hoàng hậu!”

Tử Dạ mày kiếm khẽ nhăn, lạnh lùng hỏi:

“Hà ái khanh có cao kiến gì?”

Hà Kiến không để ý đến vẻ mặt Tử Dạ có điểm bất thường, vẫn đang hứng phấn đối Tử Dạ nói:

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nếu đã như vậy, vi thần bạo gan hướng Hoàng thượng đề cử một người, nàng là tiểu nữ của nhi thần tên gọi Hà Oánh, Oánh nhi từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làm người ôn nhu hữu lễ, phù hợp với tiêu chuẩn Hoàng hậu người tuyển!”

Hà Kiến lời này vừa nói ra, các đại thần trong nhà có nhi nữ đều bước ra, hướng Tử Dạ tiến cử con gái của mình, ngay cả Lâm Chính cũng tiếc nuối không thôi, sớm biết Hoàng thượng dễ dàng chấp nhận việc chọn tú như vậy, hắn đã trước nhanh chân đề cử nhi nữ nhà mình mới phải! Đáng tiếc, bây giờ việc tốt đã bị lão già hồ ly kia chiếm được. Nghĩ đến đây, Lâm Chính không khỏi oán hận trừng mắt với Hà Kiến!

Đối mặt với chúng đại thần đều hướng mình dâng tặng nữ nhi, sắc mặt Tử Dạ ngày càng khó coi, bỗng nhiên, hắn vỗ mạnh lên Long án, đứng lên, tức giận quát:

“Đủ!”

Chúng thần nháy mắt giật mình cứng người, trong đại điện phút chốc trở nên yên lặng, các đại thần thật vất vả mới kịp phản ứng vội vàng quỳ xuống.

Tử Dạ vẻ mặt tức giận nhìn chúng thần quỳ rạp trên mặt đất, lạnh giọng nói:

“Trẫm nghĩ, các khanh có hay không đã quên mất một chuyện? Trẫm sở dĩ chưa lập hậu, cũng không phải bởi vì chưa chọn được người, mà bởi vì người trẫm yêu vẫn chưa tỉnh lại! Tốt lắm! Ngày hôm nay việc này lại do các ngươi lôi ra! Nếu trẫm còn nghe bất cứ ai nhắc đến chuyện lập hậu, tuyệt sẽ không tha thứ! Bãi triều!”

Nói xong, Tử Dạ vẻ mặt âm trầm, cũng không thèm nhìn đến các đại thần đang quỳ trên đất, phất áo rời đi.

Chúng thần nhìn bóng lưng Tử Dạ, kinh hồn bạt vía, qua một hồi lâu, lúc này mới run rẩy đứng lên, trên mặt biểu tình như tro tàn, chậm rãi ra khỏi đại điện.

Tử Dạ rời đi chính điện, viên công công túc trực phía ngoài vừa thấy Tử Dạ, vội đón chào, cung kính nói:

“Nô tài khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng, Vệ thị vệ đã hồi cung, lúc này đang ở Ngự thư phòng chờ Hoàng thượng!”

Tử Dạ trong lòng chợt động, không kịp suy nghĩ hướng ngự thư phòng bước nhanh.

Ngự thư phòng, Vệ Tử Thanh hai hàng lông mày nhíu chặt, lẳng lặng đứng yên ở một góc chờ Tử Dạ. Qua một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó, cửa thư phòng mở tung, Tử Dạ một thân Long bào bước vào.

Vệ Tử Thanh tiến lên phía trước quỳ gối hành lễ, nói:

“Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng!”

Tử Dạ phất tay, thản nhiên nói:

“Tử Thanh, ngươi khổ cực rồi, đứng lên đi, có tin tức gì của nàng?”

Vệ Tử Thanh hơi do dự một chút, sau đó nói:

“Hồi Hoàng thượng, thuộc hạ không phụ nhờ vả của Hoàng thượng, đã tra được một ít tin tức có liên quan đến nương nương, chỉ là…”

Nói tới đây, Vệ Tử Thanh dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Tử Dạ liếc mắt nhìn Vệ Tử Thanh, có chút không vui nói:

“Tử Thanh, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa!”

Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên một chút chần chừ, trầm ngâm trong chốc lát, mới nói:

“Hoàng thượng, thuộc hạ lần này ra ngoài, trên đường tìm kiếm nương nương, lại không thu hoạch được gì, bất quá, vừa rồi, tại một trấn nhỏ, tra được vị trí của Thủy Vân cung nằm sâu trong Linh Sơn, thuộc hạ từng vào dò xét, Thủy Vân cung chứng thật có khả năng được giấu ở Linh Sơn! Nhưng là, Thủy Vân cung cao thủ không thiếu, thuộc hạ không dám rút dây động rừng, liền đợi sau khi hồi cung bẩm báo cho Hoàng thượng, sau đó mới quyết định!”

Nói tới đây, Vệ Tử Thanh dừng một chút, lại nói:

“Hoàng thượng, trên đường thuộc hạ hồi cung cứu được một người, điều đặc biệt là dung mạo của nàng cùng nương nương giống nhau như đúc!”

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, đôi đồng tử đen không giấu được sáng lên, hắn nhìn thoáng qua Vệ Tử Thanh, thản nhiên nói:

“Người kia bây giờ đang ở đâu?”

Vệ Tử Thanh trả lời:

“Hồi Hoàng thượng, nàng đã được thuộc hạ an trí ở Dạ Vân điện.”

Vệ Tử Thanh vừa dứt lời, Tử Dạ đã xoay người bước ra ngoài, hắn hơi sứng sờ, vội bước nhanh đuổi kịp.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thai-tu-phi-sung/chuong-178/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận