Thần Ma Cửu Biến Chương 143 : Như mộng như ảo, tiến giai Võ hùng

Thần Ma Cửu Biến
Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử

Chương 143: Như mộng như ảo, tiến giai Võ hùng

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vipvanda



Ầm ầm, vách núi đá tan ra, một bóng người đẫm máu phá thạch mà ra, không phải Trương Hiểu Vũ thì là ai.

“Còn một chưởng cuối cùng, đến đây đi!” Lúc này xương cốt Trương Hiểu Vũ ít nhất đã gấy hơn mười chỗ, trên ngực chưởng ấn cũng in xuống sâu chừng một tấc nhưng mà hắn vẫn như không cảm giác thấy gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới thương thế một cái, trong mắt tuôn ra tinh quang lợi hại lớn tiếng nói.

Lạc Thi Thi nhìn thấy cảnh này mà nước mắt như mưa tuôn xuống, nếu không phải vì Huyền Âm Môn và nàng thì Trương Hiểu Vũ tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Không ít chưởng môn các môn phái cũng lộ ra vẻ khâm phục, tuổi còn trẻ mà đã có khí phách thấy chết không sờn, riêng phần nhuệ khí này đủ làm chấn động tâm hồn bao người, thiên tài như thế cứ như vậy mà chết thì rất đáng tiếc.



Sắc mặt Đầu Đà lão tổ có chút không tốt lắm, hắn vốn chuẩn bị lấy Trương Hiểu Vũ để lập uy, cũng cho rằng tu vi đối phương không cao, so với Võ tông cường giả bình thường còn không bằng, một chưởng cuối cùng nếu không thể giết hắn thì mặt mũi để vào đâu nữa.
Hít sâu một hơi, nguyên lực toàn thân Đầu Đà lão tổ như sôi lên, cả người chợt như vô hình trong mắt vô số người, chỉ thấy sát khí khủng khiếp nhất thời phóng lên cao.

“Tu vi thật cường đại, đây chính là Võ tông sao?”. Kẻ vừa nói chuyện như phát ngốc khi nhìn thấy biến hóa của Đầu Đà lão tổ.

Chỉ thấy sau lưng Đầu Đà lão tổ vài trăm thước có một vầng hào quang màu vàng nhạt bốc lên sau đó hình thành một số cơn lốc xoáy nhỏ, các cơn lốc này chuyển động theo một quy luật độc đáo sắp thành hàng rồi cuối cùng hình thành ba tầng quang quyển thật lớn giống như hào quang khi Phật tổ hàng lâm vậy, hùng hậu mà rực rỡ, uy chấn thiên hạ.

Trương Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn dị tượng do Đầu Đà lão tổ tạo thành đồng thời cảm nhận được sự áp bách cực lớn, tinh huyết trong cơ thể gần như sắp bốc cháy đồng thời phát sinh một sự rung động khó hiểu.

“Chết đi! Cự Đà thần chưởng!” thủ chưởng của Đầu Đà lão tổ khẽ đẩy về phía Trương Hiểu Vũ.

Quầng sáng màu vàng nhạt không ngừng cô đọng áp súc lại cuối cùng tổ hợp thành một cái bàn tay lớn chu vi đến hai mươi thước mang theo thiên uy vô biên ập tới Trương Hiểu Vũ, đánh hắn bay vào vách núi đối diện.

Thanh âm va chạm qua hơn nửa ngày mới dứt mà cũng không biết Trương Hiểu Vũ đến tột cùng đã bị ấn sâu vào trong bao sâu, sau khi quầng sáng màu vàng tiêu tan đi, mọi người chỉ nhìn thấy một cái hắc động sâu không lường được nối thẳng đến trung tâm ngọn núi.

Hít, mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh, một chưởng này hầu như đã xuyên thủng tòa đại sơn, cái này cần lực lượng rất mạnh tới, chẳng lẽ đây là thực lực của Võ tông.

Thiên địa xoay tròn, trước mắt Lạc Thi Thi tối sầm rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Linh hồn hoảng hốt một trận sau đó Trương Hiểu Vũ thấy trên bầu trời chợt mở ra một cái đại môn, bên trong quỷ khí dày đặc ào ạt tuôn ra đồng thời có hai bóng người một đen một trắng đi ra, một kẻ cầm trên tay cây gậy bằng xương, một gã khác thì cầm một cái xiềng sắt, trên mặt quỷ khí lượn lờ, thỉnh thoảng lại có quỷ đầu hiện lên mở miệng rống lên một tiếng thê thảm.

Đây chính là Hắc Bạch vô thường trong truyền thuyết, không biết có Ngưu đầu Mã diện hay không nữa, trong đầu Trương Hiểu Vũ chợt hiện lên một số tin tức loạn xạ.

Chỉ chốc lát sau, Hắc Bạch vô thường đã đi tới chỗ Trương Hiểu Vũ, hai người này đều không có tướng mạo chỉ có một đôi mắt đầy quỷ khí dày đặc nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.

“Người này sinh cơ đã tuyệt, nên dùng cây đại tang xoá sạch chút nhân khí cuối cùng trên người hắn đi!” Hắc vô thường chẳng phân biệt được mọi việc, nhìn Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói.

Không cảm giác được sự thống khổ nhưng Trương Hiểu Vũ lại có thể cảm nhận được sự liên hệ giữa mình và thế giới này đang mất đi, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, chẳng lẽ ta đã chết rồi, Hắc Bạch vô thường này muốn mang ta đi.

Không được, ta không thể chết được, ta còn chưa muốn chết, cút ngay cho ta.

Một vòng Hồn lực dao động vô hình phát ra làm cho Hắc vô thường chợt dừng lại.

“Tiểu tử này hình như sinh cơ sống lại thì phải, làm sao bây giờ”. Hắc vô thường nhìn Bạch vô thường nói.

Bạch vô thường cười lạnh một tiếng nói:“Nếu đã đến đây, sao có thể tay không mà về được, để ta dùng Câu hồn tác kéo hắn về”. Nói xong Câu hồn tác liền lập tức móc vào vai Trương Hiểu Vũ chậm rãi kéo đi.

Thân thể Trương Hiểu Vũ dần dần bị rớt ra, hắn quay đầu nhìn lại thì lại thấy được chính mình, như vậy cái mà Bạch vô thường kéo đi chính là linh hồn hắn.

Bỗng nhiên khí lực không biết từ nơi nào đến, Trương Hiểu Vũ một tay cầm Câu hồn tác dùng sức mở ra sau đó chạy nhanh về tới thân thể.

“Ồ, còn chưa từng có linh hồn nào có thể thoát khỏi Câu hồn tác, chẳng lẽ cấp bậc chúng ta quá thấp, cũng không đúng! Chúng ta đều là Tứ giai Vô thường, đối phó với một tứ giai linh hồn suy yếu hẳn là dễ dàng chứ”. Bạch vô thường nghi hoặc nói.

Hắc vô thường thở dài một hơi nói:“Trở về đi thôi! Sinh cơ trên người hắn đã tụ tập lại rồi, nếu ta cứ cố bắt đi có thể sẽ bị khiển trách”.

Bạch vô thường gật gật đầu rồi cùng Hắc vô thường hướng về Quỷ môn xa xa đi đến, chỉ chốc lát công phu sau, Quỷ môn liền đóng lại, thiên không lại khôi phục như bình thường.

Phanh, phanh, phanh!

Tiếng nhịp tim cường đại mà hữu lực dần dần vang lên, trên ngực một quầng khí màu đỏ nhạt như lốc xoáy điên cuồng tụ về những chỗ bị thương cung cấp đủ năng lượng để khôi phục. Nếu có người nào xuất hiện cạnh Trương Hiểu Vũ lúc này sẽ thấy ngực hắn đang khôi phục với tốc độ bằng mắt thường có nhìn thấy được, chỉ chốc lát sau trên ngực chỉ còn lại một vết sẹo.

Thần sắc lạnh lùng, Đầu Đà lão tổ xoay người chuẩn bị trở lại vị trí, đã trúng một chưởng này, trừ phi kẻ kia thực lực tương đương hắn hoặc là kém hơn không nhiều, còn không tuyệt không may mắn sống được.

Rầm, đá vụn trên vách núi lăn ra ầm ầm rồi một bóng người chậm rãi đi ra.

Không chết! Tất cả mọi người đều giật mình dụi mắt. Đồng tử Đầu Đà lão tổ chợt co rút lại, sắc mặt đột ngột lúc xanh lúc hồng.

“Lão tổ, đa tạ đã hạ thủ lưu tình”. Khóe miệng khẽ nhếch cười, Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói.

Đầu Đà lão tổ nói:“Có thể từ tay lão tổ ta thoát được một mạng, không tệ, không tệ”.

Chuyện vừa rồi Trương Hiểu Vũ vẫn không phục hồi lại tinh thần, cũng không biết Hắc Bạch vô thường kia đến tột cùng có phải thật hay không hoặc là do mình lâm vào ảo giác hoặc là nằm mơ nhưng quá chân thật đi. Chân thật đến mức Trương Hiểu Vũ cũng không thể phân biệt rõ ràng. Đương nhiên cái này cũng không quan trọng, cái quan trọng nhất là hắn đã quay lại, tất cả cái này đều phải quy công lao cho đoàn lốc khí màu đỏ nhạt do Thần ma cửu biến tu luyện ra, nếu không được đoàn khí xoáy này chữa thương và giúp khôi phục năng lực thì Trương Hiểu Vũ cho dù bất tử cũng trọng thương không dậy nổi.

Tuy nhiên cái này vẫn chưa thể làm cho Trương Hiểu Vũ cao hứng, cái chân chính đáng cao hứng là trải qua lần sống chết bồi hồi này, ngoài dự đoán của mọi người hắn đã thăng hai cấp, tiến giai đến nhất cấp Võ hùng.

Có thể tiến giai đến Võ hùng, thật ra nên quy công lao cho đoàn khí xoáy màu đỏ nhạt kia, Trương Hiểu Vũ có thể cảm nhận được thì đòan khí xoáy này chính là một thứ do nguyên lực cùng sinh mệnh lực tổng hợp áp súc lại một cách cao độ mà thành, sau khi hắn đã khôi phục được thương thế thì vì không đủ lực chống đỡ nên nó đã hỏng mất, tan ra mà nhập vào trong đan điền. Hơn nữa đừng nhìn một chút khí xoáy nhỏ này mà coi thường, sau khi nó tiến vào trong đan điền lập tức biến thành ngập trời nguyên khí, thuần túy không có chút tạp chất nào và điên cuồng biến thành nguyên lực.

Hít thật sâu một hơi, giờ Trương Hiểu Vũ có thể cảm nhận được hắn đã chính thức cường đại lên, có thể so sánh trước khi tiến vào Võ hùng hắn là một đầu Báo tử, khi uy mãnh có thể cùng Hổ tranh phong, thậm chí có thể có chút thắng thế nhưng mà dù sao không có thực lực của Hổ. Còn hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã thành Hổ rồi, có lẽ lực công kích cũng không gia tăng bao nhiêu nhưng luận về tu vi cùng các phương diện trụ cột thì mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhìn ra biến hóa trên người Trương Hiểu Vũ, Đầu Đà lão tổ âm thầm sợ hãi, một chưởng mười thành lực đạo của mình không những không thể giết chết hắn mà ngược lại còn giúp hắn đột phá đến Võ hùng cảnh giới. Hôm nay đã kết thù cùng hắn, ngày sau chờ đến khi hắn trưởng thành thì hẳn là phiền toái rất lớn nên cố tình nói:“Ngươi đã thành Võ hùng, không biết có dám tiếp thêm ta một chưởng không ”.

Trương Hiểu Vũ tâm tư linh hoạt cười nhạt nói:“Lão tổ tu vi cái thế, Hiểu Vũ chỉ sợ không thể tiếp thêm một chưởng nữa được”. Hắn rõ ràng đối phương vẫn chưa sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất, một chưởng mười thành lực đạo lúc trước bất quá cũng là đòn công kích bình thường của hắn mà thôi, nếu tự đại tiếp thêm một chưởng thì tất chết trong tay Đầu Đà lão tổ.

Đầu Đà lão tổ nhìn Trương Hiểu Vũ thật sâu, vốn tưởng rằng đối phương tu vi tiến nhanh, lòng tự tin tăng cao, không ngờ lại không theo dự kiến của hắn, Trương Hiểu Vũ tựa như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, chẳng những cự tuyệt đề nghị này mà còn thuận tiện còn vỗ mông ngựa một cái, trong lòng lão căm tức như cũng không biết làm sao.

“Người trẻ tuổi khiêm tốn quá cũng không phải là chuyện tốt, lão tổ ta cho rằng ngươi có thể tiếp thêm ta một chưởng, không biết ý ngươi thế nào”. Đầu Đà lão tổ đưa mắt gắt gao khóa trụ Trương Hiểu Vũ, lực áp bách vô hình tựa như búa tạ đánh về hướng Trương Hiểu Vũ.

Hừ nhẹ một tiếng, Trương Hiểu Vũ sắc mặt không thay đổi nói:“Đa tạ lão tổ khen ngợi” rồi lạnh lùng xoay người đi, Đầu Đà lão tổ đành thuấn di về chỗ ngồi nhưng vẻ mặt không tốt lắm.

Đám Dạ Chi Hoàng và Yêu Dạ đối với Trương Hiểu Vũ chợt cảm thấy rất hứng thú, thanh niên này xác thực làm cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi thiên tài trời sinh, so sánh cùng hắn những kẻ tự xưng là thiên tài khác có thể nhảy sông tự tử được rồi.

Ngồi ở phía trên, Đầu Đà lão tổ lạnh nhạt nói:“Lão tổ ta không nói chuyện vô nghĩa, ngươi có thể ngăn được tam chưởng của ta, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, bất quá hãy nhớ kỹ, về sau trăm ngàn lần không nên đắc tội với Bạch Đà sơn, nếu không sẽ không còn may mắn như lần này nữa”.

Trương Hiểu Vũ về chỗ ngồi nói:“Đương nhiên rồi, chỉ cần Bạch Đà sơn không động tới Huyền Âm Môn thì Huyền Âm Môn tự nhiên sẽ không đắc tội với Bạch Đà sơn”. Thù này đã kết, Trương Hiểu Vũ không tiếp thu lời như ban ân của đối phương vì giờ có cúi đầu mà làm đối phương buông tha bọn họ, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng.

“Tốt lắm!” Đầu Đà lão tổ mặt âm trầm nói.

Yêu Dạ xinh đẹp động lòng người mỉm cười nói:“Hiểu Vũ huynh đệ quả nhiên là thiên phú hơn người, nghìn năm qua tuổi trẻ như ngươi mà đã tiến giai Võ hùng bất quá chỉ có năm người nhưng có thể có sức chiến đấu như vậy thì chỉ có một mình ngươi mà thôi”.

Một số chưởng môn nhân các phái nghe vậy thì cũng mỉm cười nhìn Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, trong lòng nảy sinh ý niệm muốn giao hảo với hắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chỉ cần mười năm sau, thậm chí không đến mười năm, Đằng Vân đại lục sẽ xuất hiện thêm một cường giả đủ sánh vai với lục Võ tông rồi. Hiện tại là cơ hội tốt để thể giao hảo với hắn, đương nhiên cũng có một số kẻ lại đang nhìn mà chê cười, bọn họ không cho rằng Trương Hiểu Vũ có thể sống quá mười năm nữa, Đầu Đà lão tổ tuyệt đối không phải là kẻ ăn chay.

Trương Hiểu Vũ khiêm tốn nói:“Đa tạ Yêu Dạ chưởng môn khích lệ, Trương Hiểu Vũ chỉ có được một ít vận khí và kỳ ngộ mà thôi”.

Yêu Dạ nói:“Thật ra vận khí và kỳ ngộ cũng là một loại thực lực, Hiểu Vũ huynh đệ nễu có rảnh thì đến Hoa gian phái chúng ta làm khách, tỷ tỷ ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi”.

Đầu Đà lão tổ bất mãn nhìn thoáng qua Yêu Dạ, bên trong ánh mắt hàm chứa ý tứ cảnh cáo.

Tuy nhiên Yêu Dạ tựa như cũng không e ngại Đầu Đà lão tổ mà tiếp tục chuyện trò vui vẻ cùng Trương Hiểu Vũ, có vẻ rất có ý tứ muốn kết thâm giao, cũng không biết nàng có chủ ý gì.

Chỉ chốc lát công phu sau, Lạc Thi Thi tỉnh lại thì nhìn thấy Trương Hiểu Vũ đang yên ổn ngồi cạnh mình, nàng nhịn không được cầm tay hắn nói:“Hiểu Vũ, ngươi không sao chứ!”.

Trương Hiểu Vũ đưa hai tay cầm bàn tay non mịn của Lạc Thi Thi an ủi nói:“Không có việc gì! Không cần lo lắng”.

“Ngươi còn chưa có Binh khí! Hoa gian phái chúng ta vừa lúc có một thanh Lôi thuộc tính Đại kiếm, ta nghĩ là nó thích hợp với ngươi”. Yêu Dạ cười tủm tỉm nói.

Trương Hiểu Vũ đã xác định đối phương muốn mượn sức mình, nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt không thèm để ý đến sự cảnh cáo của Đầu Đà lão tổ. Tuy không biết vì nguyên nhân gì nhưng Trương Hiểu Vũ cũng không muốn theo đuổi chuyện này, đương nhiên lại càng không đem cái mông lạnh đáp lại sự nhiệt tình của người khác nên vội nói:“Điều này sao được chứ, Hiểu Vũ nếu có rảnh nhất định sẽ đến thăm Hoa gian phái”.

Thấy Trương Hiểu Vũ đáp ứng, Yêu Dạ mới cảm thấy mỹ mãn mà dừng nói, hai tay khép lại đặt lên đầu gối, bộ dáng tao nhã cao quý.

Hừ, tiểu bạch kiểm này đã đáp ứng Yêu Dạ, chưởng môn Hắc Liên phái đối với việc Yêu Dạ giao hảo với Trương Hiểu Vũ rất khó chịu, cái này không phải bởi vì ghen, mà quan trọng là Huyền Âm Môn đi theo Hoa gian phái, trong khi đại môn phái này và Hắc Liên phái có mâu thuẫn về lợi ích. Huống chi hiện tại thực lực Trương Hiểu Vũ sâu không lường được, cái này làm cho hắn cũng không dám tùy ý manh động.

Sự kiện mười năm một lần tổ chức tông môn đại hội đã chấm dứt, điều này làm cho các tam lưu môn phái lần đầu tiên tham gia có chút tiếc nuối vì dù sao loại cơ hội được thừa nhận này cũng không phải là dễ có, nói không chừng lần tiếp theo lại không có cơ hội tham gia nữa.

Chờ sau khi đại bộ phận mọi người rời đi, Dạ Chi Hoàng mới nhìn Đầu Đà lão tổ nói:“Ta vốn nghĩ ngươi sẽ đại khai sát giới chứ, lời hứa hẹn đối với cường giả mà nói đâu có phải là sự trói buộc”.

Đầu Đà lão tổ híp mắt nhìn theo Trương Hiểu Vũ chỉ còn lại có bóng dáng trầm giọng nói:“Thật ra ta đã chuẩn bị xuống tay rồi nhưng đột nhiên lại cảm thấy không có phần thắng tuyệt đối”.

“Ồ!” Dạ Chi Hoàng kinh ngạc vạn phần.

“Sau khi tiến giai đến Võ hùng, ta cảm giác được Hồn lực của hắn đã mạnh không kém ta, lúc trước ta dùng Hồn lực toàn lực công kích hắn một chút thế nhưng bị hắn hoàn toàn tiếp được, từ điểm này mà xem, hắn không phải là thịt nằm trên thớt”.

Dạ Chi Hoàng cảm thấy không thể tưởng tượng được thở ra một hơi nói:“Hồn lực ở cảnh giới Võ tông là thứ thần bí và cường đại, hơn nữa khó lòng phòng bị nhưng thật ra tại lúc giao đấu giữa đồng cấp với nhau nó lại không phải là nhân tố quyết định, cái chân chính chủ đạo là tu vi cùng cảnh giới”.

“Vấn đề là, chẳng lẽ ngươi không thấy được trên người hắn một chút thương thế cũng không có, sinh mệnh lực so với lúc trước lớn hơn đâu chỉ gấp đôi, tuyệt đối không thể khinh thường”. Đầu Đà lão tổ tiếp tục nói:“Đương nhiên, nếu ta kiên trì đi giết hắn mà nói thì ta có mười thành nắm chắc nhưng khả năng chính mình không bị thương thì lại chỉ nắm chắc không quá năm thành, điểm mạo hiểm này không đáng giá”.

Nguồn: tunghoanh.com/than-ma-cuu-bien/chuong-143-KdMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận