Thế Giới Nghịch Phần 26-27


Phần 26-27
Chúng ta đang nói về tàu ngầm, vị luật sư cấp bằng sáng chế nói với Josh Winkler. “Tàu ngầm có tầm quan trọng đấy.

“Nói tiếp đi,” Josh nói, miệng mỉm cười. Hai người đang ở trong một tiệm ăn McDonald’s ngoài thành phố. Những người còn lại trong tiệm hầu như đều chưa tới mười bảy tuổi. Không thể nào cuộc gặp mặt này của họ đến tai công ty được.

Vị luật sư nói, “Anh nhờ tôi tìm bằng sáng chế hoặc những đơn xin cấp bằng liên quan tới cái gọi là gien trưởng thành của anh. Tôi tìm được năm cái, tận từ hồi năm 1990.”

“Ừm.”

“Hai cái liên quan tới tàu ngầm. Chúng tôi gọi những bằng này là bằng không cụ thể, vì người ta làm đơn xin cấp bằng với ý định để cho nó im lìm một chỗ cho đến khi có người phát hiện ra được điều gì đó làm nó hoạt động trở lại. Một ví dụ điển hình là COX-2...”

“Hiểu rồi,” Josh nói. “Tin cũ mà.”

Cuộc chiến giành bằng sáng chế cho gien ức chế COX-2 rất nổi tiếng. Năm 2000 trường Đại học Rochester được cấp bằng sáng chế cho một gien gọi là COX-2, gien này sản xuất ra một enzym gây đau. Trường đại học này sau đó kiện ngay gã khổng lồ dược phẩm Searle, công ty đã tiếp thị một loại thuốc thấp khớp thành công, Celebrex, ngăn chặn enzym COX-2. Rochester nói Celebrex đã vi phạm bằng sáng chế gien của trường, mặc dù bằng sáng chế của họ chỉ nêu một cách tổng quát việc sử dụng gien để chống đau. Trường này không xin bằng sáng chế cho một loại thuốc cụ thể nào cả.

Quan tòa đã đưa ra phán quyết vào bốn năm sau, và lúc đó Rochester thua kiện. Tòa phán rằng bằng sáng chế của Rochester “không khác gì một kế hoạch nghiên cứu,” và phán quyết rằng khiếu nại của trường đối với Searle không có cơ sở.

Nhưng những phán quyết như thế này không thay đổi những việc mà từ lâu cục sáng chế vẫn thường làm. Họ tiếp tục cấp bằng sáng chế gien bao gồm danh sách các yêu cầu không cụ thể. Một bằng sáng chế có thể giữ bản quyền tất cả trường hợp sử dụng gien để kiểm soát bệnh tim mạch hay cơn đau, hoặc để kháng lại viêm nhiễm. Mặc dù mọi tòa án đều phán quyết là những yêu sách này là vô nghĩa, cục sáng chế vẫn tiếp tục cấp bằng. Trên thực tế, bằng được cấp ngày càng nhanh hơn. Đồng thuế của bạn đang được sử dụng đúng chỗ.

“Nói chuyện chính đi,” Josh nói.

Vị luật sư xem một tập ghi chép. “Ứng viên thích hợp nhất của anh là một đơn xin cấp bằng từ năm 1998, xin cấp bằng cho amino-carboxymuconate methaldehyde dehydrogenase, hay ACMMD. Bằng này xin giữ bản quyền về những tác dụng đối với điện thế của chất dẫn truyền thần kinh trong vùng não rìa.”

“Đó là cơ chế hoạt động của gien trưởng thành của chúng tôi,” Josh nói.

“Chính xác. Nên nếu anh sở hữu ACMMD, điều đó có nghĩa anh sẽ kiểm soát được gien trưởng thành bởi vì anh sẽ kiểm soát được sự thể hiện của nó. Tuyệt, đúng không?”

Josh nói, “Ai sở hữu bằng sáng chế ACMMD?”

Vị luật sư lật trang hồ sơ. “Bằng sáng chế do một công ty tên GenCoCom lập hồ sơ, công ty này ở Newton, Massachusetts. Đệ đơn năm 1995 theo Chương 11. Theo như thỏa thuận thì tất cả các ứng dụng của bằng sáng chế đều thuộc về người đầu tư chính là Carl Weigand, song người này đã qua đời vào năm 2000. Quyền sở hữu bằng sáng chế được để lại cho người vợ góa. Bà ta đang bị bệnh ở giai đoạn cuối và định trao toàn bộ số bằng sáng chế cho bệnh viện Boston Memorial.”

“Ông có lo được chuyện này không?”

“Chỉ cần anh yêu cầu là được,” vị luật sư nói.

“Làm đi,” Josh vừa nói vừa chà hai bàn tay.

Rick Diehl đánh giá chuyện này như một đề án nghiên cứu. Hắn đọc một cuốn sách về cực khoái của phụ nữ. Thật ra là hai cuốn. Một cuốn có ảnh. Rồi hắn xem một đoạn phim. Hắn chạy đoạn phim ba lần, và thậm chí còn ghi chép nữa. Bởi vì, bằng mọi cách, hắn thề sẽ có được phản ứng từ Lisa.

Giờ đây hắn đang ở dưới giữa hai chân nàng, nửa tiếng vừa qua hắn đã rất nỗ lực, mấy ngón tay cứng đờ, lưỡi đau, đầu gối rát - nhưng thân thể của Lisa thì vẫn hoàn toàn buông lỏng, lãnh cảm đối với mọi sự gây chú ý của hắn. Chẳng có thứ gì xảy ra theo như hai cuốn sách dự đoán cả. Không thấy sưng phù ở môi dưới. Không thấy ứ máu ở đáy chậu. Không thấy co thắt cửa âm đạo. Không thấy thay đổi trong nhịp thở, độ căng của bụng, hay tiếng rên rỉ gì...

Chẳng thấy gì hết.

Hắn đang vắt kiệt sức trong khi Lisa thì nhìn chằm chằm vào trần nhà, lờ đờ như đang ở phòng răng. Giống như một người đang chờ một thứ khó chịu mơ hồ nào đó kết thúc cho xong.

Rồi thì... chờ một chút... nhịp thở của nàng thay đổi. Mới đầu chỉ một chút thôi, nhưng sau đó thì rõ rệt. Thở dài. Và bụng nàng thì đang căng ra, căng ra theo nhịp điệu. Nàng bắt đầu siết bộ ngực của mình và rên nhẹ.

Có tác dụng rồi kìa.

Rick cố gắng hơn nữa. Nàng phản ứng mạnh mẽ. Rõ ràng là có tác dụng rồi... có tác dụng rồi... nàng đang ư hự... hổn hển, quằn quại, càng lúc càng mạnh... lưng nàng uốn theo hình vòng cung... Rồi bất thình lình nàng nhô lên nhô xuống rồi thét lên, “Phải rồi! Phải rồi! Brad! Phảiii rồi!

Rick lảo đảo đưa thân mình lùi lại trên đôi gót như thể vừa bị ai đó đụng phải. Lisa đưa tay che miệng rồi xoay mình qua một bên trên giường. Nàng rùng mình một chút, xong ngồi dậy, vén phần tóc rũ trước mặt, nhìn hắn ở dưới. Đôi má nàng ửng đỏ, mắt sẫm tối vì kích thích. “Ui,” nàng nói, “em thật sự xin lỗi.”

Vào khoảnh khắc ngượng ngập này, điện thoại của Rick reo lên. Lisa nhào tới lấy điện thoại để ở bàn cạnh giường rồi đưa nhanh cho hắn.

“Tôi đây, có chuyện gì vậy hả?” Rick quát. Hắn đang giận.

“Ông Diehl à? Barry Sindler đây.”

“Ồ, chào Barry.”

“Có gì không ổn ư?”

“Không, không.” Lisa đã xuống giường, đang thay quần áo, tấm lưng hướng về phía hắn.

“À, tôi có tin tốt cho ông đây.”

“Tin gì?”

“Như ông biết đấy, tuần trước vợ ông từ chối làm xét nghiệm gien. Nên chúng ta xin lệnh của tòa. Lệnh đến hôm qua.”

“Ừ...”

“Và khi đối mặt với lệnh này, vợ ông bỏ trốn thay vì chịu làm xét nghiệm.”

“Ý ông là sao?” Rick nói.

“Cô ta biến đi rồi. Rời khỏi thành phố. Chẳng ai biết đi đâu.”

“Còn đám nhóc thì sao?”

“Cô ta bỏ rơi tụi nó.”

“Chậc, ai đang chăm sóc bọn nó?”

“Cô quản gia. Ông không gọi cho con ông mỗi ngày sao?”

“Có, thường thì có, nhưng gần đây bận bịu công việc quá...”

“Lần cuối ông gọi cho tụi nó là khi nào?”

“Tôi không biết, chắc ba ngày trước.”

“Ông nên nhấc đít đến nhà ông ngay bây giờ đi,” Sindler nói. “Ông muốn giành quyền nuôi dưỡng con mình, và giờ thì ông toại nguyện rồi. Ông nên cho tòa thấy một ít trách nhiệm của người cha chứ.”

Rồi gã cúp máy. Nghe gã có vẻ bực dọc.

Rick Diehl nghiêng người quỳ rồi nhìn Lisa. “Anh phải đi,” hắn nói.

“OK,” nàng nói. “Em xin lỗi. Hẹn gặp lại.” 

Hết phần 27. Mời các bạn đón đọc phần 28!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/36833


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận