Thế Giới Nghịch Phần 28-29


Phần 28-29
Tiền bảo lãnh được quy định là nửa triệu đô la.

Luật sư của Brad Gordon trả số tiền đó. Brad biết đó là tiền của ông chú nhưng dù sao hắn được trả tự do là tốt rồi. Khi hắn sắp rời khỏi phòng xử, tên nhóc có bộ mặt buồn cười trong chiếc áo khoác Dodgers ấy rón rén tới chỗ hắn và nói, “Chúng ta cần nói chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Anh đã bị gài. Tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.”

“Ồ vậy á?”

“Phải. Chúng ta cần nói chuyện.”

Tên nhóc đã đặt trước một phòng thẩm vấn ở khu vực khác của tòa. Chỉ có Brad và nó. Thằng nhóc đóng cửa lại, mở nắp laptop ra rồi vẫy tay ra hiệu Brad ngồi xuống ghế. Nó xoay laptop cho Brad xem.

“Có người đã truy cập danh sách các cuộc gọi của anh.”

“Sao cậu biết?”

“Chúng tôi có liên lạc với công ty điện thoại.”

“Rồi thì sao?”

“Người này truy cập danh sách điện thoại của anh trong khi anh đang nghỉ làm.”

“Tại sao chứ?”

“Chắc anh cũng biết là điện thoại của anh có công nghệ GPS. Điều đó có nghĩa địa điểm của anh được ghi lại mỗi khi anh gọi điện thoại.” Cậu ta gõ một phím. “Chúng tôi lập biểu đồ những địa điểm anh đã tới trong khoảng thời gian ba mươi ngày và thấy thế này.” Bản đồ hiển thị nhiều chấm đỏ khắp thành phố nhưng lại hiện một cụm chấm điểm trong khu vực của Westview. Thằng nhóc phóng to lên. “Đó là cái sân bóng ấy.”

“Ý cậu là chúng biết tôi đến đó ư?”

“Ừ. Thứ Ba và thứ Năm nào cũng đến. Có người biết như vậy hai tuần trước đó.”

“Vậy thì vụ này một vụ gài bẫy rồi,” Brad nói.

“Đúng. Tôi nói với anh nãy giờ rồi đó.”

“Còn con nhỏ kia?”

“Chúng tôi đang điều tra cô ta. Cô ta không phải là thiếu nữ bình thường đâu. Chúng tôi nghĩ cô ả là người gốc Philippin. Trước giờ cô ta vẫn xuất hiện trên webcam, thủ dâm để kiếm tiền. Dù sao thì chuyện có liên quan bây giờ là sự bất nhất trong câu chuyện của cô ta. Nếu anh nhìn lại camera an ninh của khách sạn” - thằng nhóc gõ một phím khác - “anh thấy ngay cô ta xoay mình tránh máy quay trong khi chờ thang máy, mở bóp ra, rồi sờ mặt. Chúng tôi nghĩ cô ả đang nhỏ thuốc hay chất kích ứng vào mắt. Một lát sau, khi cô ta vào trong thang máy thì chúng ta thấy rõ cô ta đang khóc. Nhưng cần lưu ý là nạn nhân bị cưỡng hiếp khóc lóc trong thang máy hết sức đau khổ như vậy mà lại không trình báo với tiếp tân khách sạn là mình bị cưỡng hiếp. Ai cũng phải thắc mắc tại sao cô ta lại không trình báo.”

“Ừ nhỉ,” Brad nói, hai mắt nhíu lại.

“Thay vào đó, cô ta đi thẳng qua hành lang ra xe mình. Camera an ninh ở bãi xe cho thấy cô ta lái đi lúc 5 giờ 17 phút tối. Tùy vào tình hình xe cộ thì lái xe từ khách sạn tới bệnh viện cũng mất từ 11 tới 17 phút. Tới 6 giờ 5 phút cô ta mới xuất hiện. 45 phút sau mới xuất hiện. Cô ta đã làm gì trong khoảng thời gian đó?”

“Tự làm mình bị thương ư?”

“Không đâu. Chúng tôi đã cho nhiều chuyên gia khác nhau xem mấy bức ảnh từ bệnh viện, và người y tá khám cho cô ta là một y tá đầy kinh nghiệm về những vụ chấn thương. Mấy bức ảnh rất rõ ràng. Chúng tôi nghĩ cô ta đã gặp đồng lõa, tên này đã tạo vết thương cho cô ta.”

“Ý cậu là, có một gã nào đó...”

“Phải.”

“Nếu vậy thì hắn sẽ để lại ADN đúng không?”

“Hắn có đeo bao cao su.”

“Vậy thì có ít nhất hai người dính líu đến vụ này.”

“Thật ra, chúng tôi nghĩ cả một nhóm dính líu,” tên nhóc nói. “Anh bị gài một cách rất chuyên nghiệp. Ai mà lại làm chuyện này với anh chứ?”

Brad vẫn luôn nghĩ về câu hỏi đó lúc ngồi trong phòng giam. Và hắn biết chỉ có một câu trả lời: “Rick. Ông chủ. Ông ta đã muốn tống tôi ra khỏi chỗ đó ngay từ ngày đầu tôi làm việc.”

“Và anh thì tìm cách chơi cô bồ của ông ta...”

“Ê này. Tôi đâu có tìm cách. Tôi vẫn đang làm chuyện ấy đấy thôi.”

“Và giờ thì anh bị đình chỉ công tác, anh có chín tháng, ít nhất chín tháng, trước khi ra tòa. Nếu thua ở tòa thì anh sẽ phải đối mặt với mười tới hai mươi năm tù. Hay đấy.” Tên nhóc đóng nắp laptop lại rồi đứng lên.

“Vậy giờ tính sao đây?”

“Chúng tôi sẽ theo dõi cô ta. Nếu chúng ta có được tiền sự của cô ta, có thể là một đoạn băng nào đó của cô ta trên Internet, thì chúng ta có thể buộc công tố quận hủy bỏ cáo buộc. Nhưng nếu chuyện này ra tòa thì sẽ không hay đâu.”

“Mẹ cái thằng Rick.”

“Ừ. Anh nợ hắn đấy anh bạn.” Nó đi về phía cửa. “Tự giúp mình đi, OK? Tránh xa cái sân bóng đó ra.”

Từ mục “Tin tức nổi bật trong tuần” của tạp chí Science:

 

Người Neanderthal: Quá thận trọng không thể sống sót được?

Nhà khoa học tìm thấy một “gien diệt vong loài”

Một nhà nhân chủng học đã trích ra một gien từ bộ xương của Neanderthal mà ông cho là lý giải được sự biến mất của phân loài này. “Người ta không nhận thấy là người Neanderthal thật ra có não lớn hơn não của người Cro-Magnon hiện đại. Họ mạnh mẽ và dẻo dai hơn người Cro-Magnon, và họ tạo ra những công cụ vượt trội. Họ sống sót qua được nhiều kỷ băng hà khác nhau trước khi người Cro-Magnon bắt đầu thành hình. Vậy thì tại sao người Neanderthal lại tuyệt chủng?”

Câu trả lời, theo giáo sư Sheldon Harmon thuộc trường Đại học Wisconsin, là người Neanderthal mang một gien khiến họ kháng lại sự thay đổi. “Người Neanderthal là những nhà môi trường đầu tiên. Họ tạo ra một lối sống hòa hợp với thiên nhiên. Họ hạn chế săn bắn động vật, và họ kiểm soát được việc sử dụng công cụ. Nhưng cũng chính nét riêng biệt của cộng đồng này đã khiến họ trở nên hết sức bảo thủ và kháng lại sự thay đổi. Họ không tán thành những người mới tới là Cro-Magnon, những người vẽ hang động, làm ra những công cụ có hoa văn phức tạp, và lùa nhiều đàn thú qua các chỏm đá gây ra tuyệt chủng loài. Ngày nay chúng ta xem những bức họa trong hang thể hiện một sự tiến bộ tuyệt mỹ. Nhưng người Neanderthal lại xem đó là những tranh tường gây mất thẩm mỹ. Họ xem đó là di bút của người tiền sử. Và họ xem những công cụ phức tạp của Cro-Magnon là những thứ làm hoang phí môi trường và phá hủy môi trường. Họ không tán thành những thứ mới mẻ này, và họ khư khư những lề thói cũ. Cuối cùng, họ bị tuyệt chủng.”

Tuy nhiên, Harmon khẳng định rằng người Neanderthal có giao phối với người Cro-Magnon hiện đại. “Họ nhất định có, vì chúng ta đã tìm ra chính gien này ở người hiện đại. Gien này rõ ràng là một tàn dư của người Neanderthal, và nó thúc đẩy hành vi thận trọng hay nổi loạn. Có nhiều người ngày nay mong muốn quay trở lại quá khứ huy hoàng, hoặc ít nhất là muốn mọi thứ được giữ như cũ, là do chính gien ở người Neanderthal này chi phối.” Harmon mô tả gien này là gien biến đổi thụ thể dopamin ở phần não cạnh bên phía sau thuộc hệ thống não rìa và ở thùy chẩm bên phải. “Chúng ta không còn nghi ngờ gì nữa về chế độ hoạt động của nó,” ông nói.

Tuyên bố của Harmon đã dấy lên cơn bão chỉ trích mạnh mẽ từ các học giả đồng nghiệp. Kể từ khi E. O. Wilson xuất bản luận án sinh học xã hội cách đây hai mươi năm cho tới nay chưa có một cuộc tranh cãi nào dữ dội như vậy nổ ra. Theo nhà di truyền học Vartan Gorvald thuộc Đại học Columbia, Harmon đang đưa chính trị vào một cuộc khám phá khoa học lẽ ra chỉ là một nghiên cứu khoa học thuần túy.

“Không bao giờ có chuyện đó,” Harmon nói. “Gien này có ở cả người Neanderthal và người hiện đại. Tác động của nó đã được xác nhận qua các ảnh quét về hoạt động của não. Mối liên quan giữa gien này và hành vi nổi loạn là không thể tranh cãi. Đây không phải vấn đề chính trị, thuộc phe tả hay phe hữu. Đây là câu hỏi về thái độ cơ bản - anh có đón nhận tương lai hay anh sợ sệt nó. Anh thấy thế giới này mới hiện hữu hay đang xuống dốc. Từ lâu chúng ta đã biết một số người ủng hộ sự sáng tạo trong khi những người khác thì sợ phải đối mặt với sự thay đổi và muốn chặn đứng sự sáng tạo. Ranh giới phân chia này mang tính di truyền và biểu thị sự có mặt hay vắng mặt của gien Neanderthal.”

 

Câu chuyện này được lượm lặt từ báo New York Times ngày hôm sau:

 

Gien Neanderthal NẰM trong nghỊ trình vỀ môi trưỜng

Sợ sệt về “công nghệ lan tràn” là có lý do

Stuttgart, Đức - Khám phá về gien Neanderthal của nhà nhân chủng học Sheldon Harmon, một loại gien thúc đẩy việc bảo vệ môi trường, “chứng tỏ chúng ta cần có chính sách môi trường chắc chắn,” Marsha Madsden, phát ngôn viên của tổ chức Greenpeace, nói. “Người Neanderthal thua cuộc chiến bảo vệ môi trường là một cảnh báo cho tất cả chúng ta. Cũng như người Neanderthal, chúng sẽ không thể sống sót nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, trên toàn cầu và toàn diện.”

 

Và từ tạp chí Wall Street Journal:

 

THẬN TRỌNG ĐÃ GIẾT CHẾT

NGƯỜI NEANDERTHAL

“Nguyên tắc đề phòng” có gây chết người không?

Bạn phải chấp nhận rủi ro khi chống lại thị trường tự do,

Ghi chép cho tổ chức Club for Growth

STEVE WEINBERG

Một nhà nhân chủng Mỹ vừa kết luận rằng người Neanderthal diệt vong vì mang gien gây khuynh hướng chống lại sự thay đổi. Nói cách khác, “Người Neanderthal áp dụng Nguyên tắc Đề phòng quá thật thà đối với những nhà môi trường nổi loạn, không theo chủ nghĩa tự do.” Đó là quan điểm của Jack Smythe thuộc Viện Cạnh tranh Hoa Kỳ, một tổ chức cố vấn cấp tiến ở Washington. Smythe nói, “Sự diệt vong của người Neanderthal là lời cảnh báo tới những ai muốn chặn đứng sự tiến bộ và đưa chúng ta trở lại cuộc sống dơ dáy, dã man, và ngắn ngủi.”

góc văn phòng, ti vi chiếu cảnh Sheldon Harmon, giáo sư nhân chủng học và người tự cho là đã khám phá ra “gien Neanderthal”, bị tấn công trong buổi thuyết giảng bằng một xô nước đổ lên đầu.

Trên màn ảnh, sự kiện được chiếu đi chiếu lại ở chế độ chuyển động chậm, nước đổ ào khắp người ông già gầy còm, đầu hói và có vẻ mặt phấn khởi lạ kỳ. “Thấy chưa? Ông ta mỉm cười kìa,” Rick Diehl nói. “Đây chẳng qua chỉ là một buổi thu hút dư luận để quảng cáo cái gien đó thôi.”

“Chắc vậy,” Josh Winkler nói. “Người ta đặt máy quay ở kia để thu mà.”

“Chính xác,” Diehl nói. “Và chưa kể tới sự chú ý của công chúng mà ông ta đang thu hút về phía cái gien Neanderthal chết tiệt của ông ta, ông ta còn đòi cấp bằng sáng chế cho một lý thuyết hoạt động liên quan mật thiết tới gien trưởng thành của chúng ta. Mấy thứ kích hoạt hồi não rìa vân vân. Có thể phỗng tay trên của chúng ta.”

“Tôi không nghĩ vậy,” Josh nói. “Cả chục gien hoạt động trong hồi não rìa mà.”

“Dù là vậy,” Rick nói, “nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải thông báo thôi. Thông báo sớm. Tôi muốn công bố cho toàn công chúng biết về gien trưởng thành.”

Josh nói, “Xin lỗi ông, Rick, nhưng tôi nghĩ công bố bây giờ là quá bồng bột.”

“Anh đã thử nghiệm trên chuột rồi. Kết quả trước giờ vẫn tốt mà.”

“Phải, nhưng cũng không thật sự đáng rêu rao. Cho người ta xem mấy con chuột mới đẻ đẩy cứt trong lồng - vậy chẳng thích hợp làm tin thời sự buổi tối gì cả.”

Diehl gật đầu chầm chậm. “Ừ. Phải. Mình cần cái gì đó hay hơn.”

Josh nói. “Việc gì phải cấp bách vậy?”

“Ban quan trị. Kể từ khi Brad bị bắt, chú của hắn rất bực mình. Lão dường như nghĩ vấn đề của Brad là lỗi của chúng ta. Sao cũng được, hắn đang hối thúc chúng ta đưa tên công ty lên bản đồ bằng một tuyên bố lớn.”

“Được thôi, nhưng chúng ta chưa đạt tới độ đó mà.”

“Tôi biết. Nhưng nếu chúng ta chỉ cần... nếu chúng ta chỉ cần nói là chúng ta đã sẵn sàng thử nghiệm trên người thì sao?”

Josh rùng mình. “Tôi thì tôi không làm vậy,” anh nói. “Ý tôi là, ngay cả nộp đơn cho FDA chúng ta còn chưa...”

“Tôi biết. Giai đoạn một. Thế nên mình làm đơn thôi.”

“Rick, ông biết nộp đơn giai đoạn một như thế nào rồi. Một chồng dữ liệu nghiên cứu và biểu mẫu cao ba thước. Đó chỉ mới là bắt đầu thủ tục thôi. Rồi chúng ta sẽ phải phác thảo ra một thời khóa biểu các cột mốc quan trọng...”

Rick vẩy tay sốt ruột. “Tôi biết. Tôi chỉ nói là mình ra thông báo thôi mà.”

“Ý ông là, thông báo khi mình không làm gì ư?”

“Không phải, thông báo là chúng ta sẽ làm.”

“Thì ý tôi là thế mà,” Josh nói. “Mình muốn lập hồ sơ không thôi cũng phải mất nhiều tháng.”

“Mấy tay phóng viên đâu cần biết. Chúng ta chỉ cần nói BioGen Research ở Westview sắp bắt đầu thử nghiệm giai đoạn một, và đang trong quá trình làm đơn gửi FDA.”

“Xin phép thử nghiệm gien trưởng thành...”

“Phải. Xin phép được tiêm vi rút chuyển nghịch vào gien này.”

“Rồi mình sẽ nói là gien trưởng thành có tác động gì?”

“Tôi không biết. Mình có thể nói là... nó chữa được chứng nghiện ma túy.”

Josh thấy ớn lạnh. “Sao mình lại nói những thứ như vậy được?”

“Chậc, có lý mà, anh nghĩ vậy không?” Rick Diehl nói. “Gien trưởng thành thúc đẩy hành vi chín chắn, cân bằng, mà theo định nghĩa thì là hành vi không bị nghiện.”

“Tôi đoán...”

“Anh đoán ư?” Diehl quay người đối diện với anh. “Chúng ta thể hiện một chút nhiệt tình ở đây đi Josh. Tôi nói cho anh biết đây là ý tưởng hay. Tỷ lệ tái nghiện trong các chương trình cai nghiện ngày nay là bao nhiêu? Tám mươi phần trăm? Chín mươi phần trăm? Hay một trăm phần trăm? Hầu như việc cai nghiện không có tác dụng đối với đa số người. Đó là sự thật. Nước ta có bao nhiêu con nghiện hả? Chúa ơi, mình có hơn một triệu con nghiện trong tù. Vậy có bao nhiêu người nghiện ngoài đường? Hai mươi triệu? Hay ba mươi triệu?”

Josh bắt đầu vã mồ hôi. “Con số đó chiếm khoảng tám hay chín phần trăm dân số Mỹ.”

“Nghe khá đúng đấy. Tôi cá là mười phần trăm dân số Mỹ mắc nghiện, nếu tính luôn cả rượu nữa. Mười phần trăm, quá dễ. Con số này làm cho gien trưởng thành trở thành một sản phẩm tuyệt hảo.”

Josh im lặng.

“Anh có gì để nói không Josh?”

“Ừm, tôi đoán đó là ý hay...”

“Anh không bao giờ chơi tôi đâu, phải không?”

“Không,” Josh nói. “Tất nhiên là không rồi.”

“Anh không bao giờ giấu tôi chuyện gì đâu, phải không? Không bao giờ đánh lẻ một mình đâu, phải không?”

“Không,” anh nói. “Sao ông lại nói vậy?”

“Hôm nay mẹ anh gọi,” Diehl nói.

Ôi cứt thật.

“Bà ấy rất tự hào về những gì anh đã làm và không hiểu tại sao tôi chưa thăng chức cho anh.”

Josh ngả người xuống ghế. Anh thấy mình mẩy ướt sũng mồ hôi lạnh. “Vậy ông định sẽ làm gì?” hắn nói.

Rick Diehl mỉm cười, “Tất nhiên là thăng chức cho anh rồi,” hắn nói. “Anh có giữ sổ sách những liều đã phân phối không?”

Hết phần 29. Mời các bạn đón đọc phần 30!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/36836


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận