Thế Giới Nghịch Phần 48-49


Phần 48-49
“Josh.” Mẹ của anh đang trên điện thoại.

“Dạ.”

“Mẹ nghĩ con cần biết chuyện này. Con còn nhớ thằng con của Lois Graham là Eric không? Cái thằng đã từng chơi heroin ấy. Vừa mới xảy ra một bi kịch khủng khiếp. Nó chết rồi.”

Josh buông một tiếng thở dài. Anh ngả vào ghế và nhắm mắt lại. “Sao lại vậy?”

“Bị đụng xe. Nhưng sau đó người ta mổ xác nó ra hay sao đó thì thấy Eric bị trụy tim dẫn đến tử vong. Nó mới có hai mươi mốt tuổi.”

“Gia đình có tiền sử bệnh như vậy không? Có bệnh bẩm sinh nào đó không?”

“Không. Bố của Eric sống ở Thụy Sĩ; ông ấy giờ sáu mươi tư tuổi rồi. Ông ấy leo núi. Lois cũng khỏe mạnh lắm. Dĩ nhiên bà ấy rất đau lòng. Tất cả chúng ta ai cũng đau lòng.”

Josh chẳng nói gì.

“Trước đó mọi chuyện của Eric đều ổn. Nó bỏ ma túy, có việc làm mới, nộp đơn xin đi học lại vào khóa mùa xuân... chỉ có điều là càng ngày nó càng hói. Ai cũng tưởng nó đang dùng hóa trị. Tóc thì rụng quá nhiều. Còn đi đứng thì lòm khòm. Josh? Con có đó không?”

“Con đây.”

“Tuần rồi mẹ có gặp nó. Nhìn nó như ông già vậy.”

Josh chẳng nói gì.

“Cả nhà đang ngồi đây. Con phải đến.”

“Con sẽ cố gắng.”

“Josh. Anh con nhìn cũng già lắm.”

“Con biết.”

“Mẹ luôn cố nói với nó là hồi đó bố nó cũng như vậy. Để làm nó phấn chấn lên. Nhưng Adam nhìn già lắm.”

“Con biết.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” bà nói. “Con đã làm gì anh con?”

Con đã làm gì chứ?”

“Phải, Josh. Con cho những người này cái gien nào đó. Hay cái gì đó từ cái thuốc xịt ấy. Giờ thì họ càng lúc càng già.”

“Mẹ. Adam tự mình làm đấy chứ. Anh ấy tự mình hít hết chỗ thuốc xịt ấy vì nghĩ thuốc đó sẽ làm anh ấy hưng phấn lên. Lúc ấy ngay cả con cũng không có mặt ở đó mà. Rồi mẹ bảo con đưa thuốc xịt ấy cho con trai của Lois Graham.”

“Mẹ không biết làm sao mà con lại nghĩ ra được cái thứ như vậy nữa.”

“Mẹ gọi cho con mà.”

“Josh, mày nói chuyện buồn cười thật đấy. Sao mẹ lại gọi chứ? Mẹ không biết gì về công việc của mày cả. Mày gọi cho mẹ, rồi hỏi chỗ Eric ở. Rồi mày bảo mẹ đừng nói cho mẹ nó biết. Mẹ nhớ như vậy mà.”

Josh chẳng nói gì. Anh ấn đầu ngón tay vào đôi mắt nhắm nghiền, cho tới khi anh thấy những hình thù sáng lóa. Anh muốn chạy trốn. Anh muốn rời khỏi văn phòng này, công ty này. Anh không muốn mọi chuyện ra nông nỗi này.

“Mẹ,” cuối cùng anh nói. “Chuyện này có thể nghiêm trọng lắm.” Anh đang nghĩ có thể mình sẽ phải đi tù.

“Dĩ nhiên là nghiêm trọng rồi. Bây giờ mẹ sợ lắm, Josh. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Mẹ có mất con trai của mình không hả?”

“Con không biết. Con hy vọng là không.”

“Mẹ nghĩ cũng còn cơ hội đấy,” bà nói. “Bởi vì mẹ đã gọi cho gia đình Levine ở Scarsdale rồi. Họ già rồi, vợ chồng hai người ấy. Qua sáu mươi rồi. Mà nghe giọng họ vẫn thấy dõng dạc. Helen nói bà ấy chẳng bao giờ khỏe hơn thế. George thì chơi golf nhiều lắm.”

“Vậy tốt rồi,” anh nói.

“Vậy chắc họ ổn.”

“Con nghĩ vậy.”

“Nếu vậy thì chắc Adam cũng ổn thôi.”

“Con thật sự hy vọng thế. Con hy vọng lắm.”

Anh dập máy. Dĩ nhiên là gia đình Levine ổn. Anh đã gửi họ dung dịch muối vô trùng trong ống xịt mà. Họ không nhận cái gien đó. Lúc ấy anh không có ý định gửi gien thí nghiệm đến những người mà anh không biết ở New York.

Nếu chuyện này đem lại hy vọng cho mẹ anh, ổn thôi. Cứ để như vậy.

Bởi vì ngay giờ đây, Josh không có nhiều hy vọng. Không hy vọng nhiều cho anh mình. Và sau cùng cũng không hy vọng nhiều cho bản thân mình.

Anh sẽ phải nói cho Rick Diehl biết. Nhưng không phải bây giờ. Không phải lúc này.

Chồng của Gail Bond, Richard, nhân viên cấp cao một ngân hàng đầu tư, thường ở lại làm việc trễ vì phải tiếp đãi những khách hàng quan trọng. Và không ai quan trọng hơn người Mỹ đang ngồi đối diện với hắn: nhà đầu tư nổi tiếng ở Cleveland, Barton Williams.

“Ông muốn dành một sự ngạc nhiên cho vợ ông không, Barton?” Richard Bond nói. “Tôi tin là tôi có thứ đó đấy.”

Đang cúi người xuống bàn ăn, Williams nhìn lên với chút ít hứng thú. Barton Williams bảy mươi lăm tuổi, và trông rất giống một con cóc. Gã có bộ mặt chảy xệ xuống từ mớ thịt ở hàm, lỗ chân lông lớn, mũi rộng và tẹt, cặp mắt như của bọ. Thói quen để dài hai tay lên bàn và dùng ngón tay đỡ cằm làm gã trông càng giống một con cóc hơn. Thật ra thì gã đang đỡ cái cổ bị viêm khớp, bởi vì gã không thích đeo niềng cổ. Gã cảm thấy cái niềng làm gã trông có vẻ già khụ.

Gã còn có thể nằm dài trên bàn nữa, theo Richard Bond thì như vậy. Tuổi tác và tài sản của gã cho phép Williams muốn làm bất cứ thứ gì mà gã thích, và thứ mà gã lúc nào cũng muốn có, cả đời mình, là phụ nữ. Bất kể tuổi tác và ngoại hình của mình, gã liên tục có rất nhiều phụ nữ bên cạnh, vào mọi lúc trong ngày. Richard đã sắp xếp cho nhiều phụ nữ khác nhau ghé qua bàn của gã sau bữa ăn. Họ sẽ là nhân viên của gã, đưa giấy tờ sổ sách cho gã. Còn không thì là những cô bạn gái cũ, ghé qua để gã hôn hít và giới thiệu với người khác. Một vài người là những người đi ăn tối chung, những người hâm mộ nhà đầu tư vĩ đại này, và bị lóa mắt đến mức họ phải đến gặp gã.

Chẳng có thứ nào như vậy qua mặt được Barton Williams, nhưng nó làm gã vui, và gã mong đợi đối tác kinh doanh của mình sẽ bỏ chút công sức ra vì gã. Khi bạn đáng giá mười tỉ đô la thì người ta luôn nỗ lực để làm bạn luôn vui vẻ. Mọi chuyện có nguyên tắc hoạt động như vậy. Gã xem đó là một vật cống.

Tuy nhiên, ngay trong lúc này đây, hơn bất cứ thứ gì khác, Barton Williams muốn xoa dịu người vợ đã chung sống với gã bốn mươi năm. Vì những lý do không thể lý giải, ở cái tuổi sáu mươi, Evelyn bỗng dưng bất mãn với cuộc hôn nhân của mình và với những cuộc phiêu lưu bất tận của Barton, theo cách nói của bà ấy.

Một món quà sẽ giúp ích đây. “Nhưng phải là một món quà tuyệt hảo mới được,” Barton nói. “Thứ gì bà ấy cũng quen hết rồi. Biệt thự ở Pháp, thuyền buồm ở Sardinia, trang sức từ Winston, đầu bếp bay từ Roma tới để làm bữa sáng cho con chó của bà ấy. Vấn đề là ở đó. Tôi không thể mua chuộc bà ta được nữa. Bà ấy sáu mươi tuổi rồi, và chẳng còn hứng thú đến cái gì nữa.”

“Tôi hứa với anh, món quà này có một không hai trên đời,” Richard nói. “Vợ anh yêu thú vật lắm, đúng không?”

“Bà ấy có cả một sở thú khốn kiếp của riêng mình ngay trong sân nhà.”

“Mà bà ấy có nuôi chim không?”

“Chúa ơi. Chắc một trăm con cũng không chừng. Trong phòng tắm nắng khốn kiếp có đủ thứ chim sẻ. Ríu rít suốt ngày. Bà ấy nuôi bọn nó đấy.”

“Còn vẹt?”

“Loại nào cũng có. Chẳng con nào nói được cả, cảm ơn Chúa. Bà ấy chẳng có vận may gì với mấy con vẹt.”

“Vận may của bà ấy sắp sửa thay đổi rồi.”

Barton thở dài. “Bà ấy cóc cần con vẹt nào nữa cả.”

“Bà ấy cần con này,” Richard nói. “Đây là con vật độc nhất trên đời.”

“Sáng mai tôi đi lúc sáu giờ,” Barton càu nhàu.

“Nó sẽ chờ ông trên máy bay,” Richard nói.

Hết phần 49. Mời các bạn đón đọc phần 50!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/36865


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận