Georgia đang nói điện thoại với khách hàng ở New York, một chủ ngân hàng đầu tư vừa mới có hẹn với Bộ Năng lượng Hoa Kỳ; họ bàn về căn nhà ông ấy sắp mua cho gia đình khi dọn tới ở Rockville, bang Maryland. Georgia, ba năm liền đạt danh hiệu Nhân viên Môi giới Bất động sản nổi tiếng nhất trong năm ở Rockville, đang bận xem qua các điều khoản mua nhà thì đứa con gái Jennifer mười sáu tuổi gọi với ra từ nhà bếp, “Mẹ ơi, con trễ học rồi. Ngũ cốc để ở đâu vậy?”
“Trên bàn trong bếp ấy.”
“Đâu có đâu.”
“Coi lại đi.”
“Mẹ ơi, hết sạch rồi! Chắc Jimmy ăn hết rồi.”
Bà Bellarmino lấy tay che điện thoại. “Vậy thì lấy hộp khác đi Jen,” cô nói. “Con mười sáu tuổi rồi. Con tự lo cho mình được mà.”
“Hộp mới để ở đâu vậy?” Jennifer nói.
Vừa nói vừa đập cửa rầm rầm trong bếp.
“Coi trên lò nướng ấy,” bà Bellarmino nói.
“Con coi rồi. Không có ở đó.”
Bà Bellarmino nói với khách hàng sẽ gọi lại rồi bước vào nhà bếp. Con gái bà đang bận một chiếc quần jean trễ cạp và chiếc áo mỏng trong suốt trông như áo hành nghề của gái điếm. Ngày nay, ngay cả mấy đứa con gái đang học trung học còn ăn bận như vậy. Bà thở dài.
“Coi trên lò nướng đi, Jen.”
“Con nói với mẹ rồi mà. Con coi rồi.”
“Coi lại đi.”
“Mẹ lấy giùm con luôn đi được không? Con trễ rồi.”
Bà Bellarmino cương quyết. “Trên lò nướng kìa.”
Jennifer với tay lên, mở cửa tủ, căng tay ra tìm hộp ngũ cốc. Hộp ngũ cốc tất nhiên nằm ngay chỗ đó. Nhưng bà Bellarmino không nhìn cái hộp. Bà đang nhìn cái bụng hớ hênh của cô con gái.
“Jen... con lại bị bầm nữa này.”
Cô con gái mang cái hộp xuống, giật áo che bụng lại. “Không có gì đâu.”
“Hôm kia con cũng bị bầm mà.”
“Mẹ, con trễ rồi.” Con bé bước tới bàn và ngồi xuống.
“Jennifer. Cho mẹ coi nào.”
Với một tiếng thở dài cáu gắt, cô con gái đứng dậy và kéo áo lên, để lộ cái bụng. Bà Bellarmino thấy một vết bầm ngang dài 2,54 cm ngay trên đường bikini. Và một vết bầm nữa, mờ hơn, ở phần bụng bên kia.
“Không sao đâu mẹ. Con cứ đụng mép bàn hoài.”
“Nhưng đụng cũng không đến nỗi bầm...”
“Không có gì mà.”
“Con đang uống vitamin à?”
“Làm ơn cho con ăn được không mẹ?”
“Con biết là nói gì với mẹ cũng được mà, con biết...”
“Mẹ làm con trễ học rồi. Con có bài kiểm tra tiếng Pháp đấy!”
Nài ép nó lúc này chẳng mang lại ích lợi gì. Điện thoại bắt đầu reo - chắc chắn là vị khách ở New York đang gọi lại. Khách hàng lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn. Họ lúc nào cũng trông mong người môi giới luôn rảnh từng giờ từng phút trong ngày. Bà ra khỏi bếp bắt điện thoại và mở hồ sơ của mình ra để xem lại mấy con số.
Năm phút sau, con bà hét lên, “Tạm biệt mẹ!” rồi Georgia nghe tiếng cửa trước đóng sập lại.
Nó làm bà cảm thấy bất an.
Bà có một linh cảm. Bà bấm số gọi phòng thí nghiệm của chồng mình ở Bethesda. Lần đầu tiên Rob không bận họp và bà được nối máy gặp chồng ngay. Bà kể chồng nghe câu chuyện.
“Anh nghĩ mình nên làm gì đây?” bà hỏi.
“Lục trong phòng nó,” hắn nói ngay. “Mình có bổn phận làm vậy.”
“OK,” bà nói. “Em sẽ gọi đến chỗ làm báo đến trễ.”
“Lát nữa anh sẽ bay,” hắn nói, “nhưng nhớ cho anh biết.”
Chiếc Boeing 737 của Barton Williams lắc lư rồi ngừng hẳn tại trạm dừng tư nhân Hopkins ở Cleveland, Ohio, và tiếng rền rĩ của động cơ lịm dần. Nội thất máy bay được trang trí xa hoa. Có hai phòng ngủ, hai phòng tắm lớn đủ tiện nghi có vòi hoa sen và một phòng ăn đủ chỗ cho tám người. Nhưng phòng ngủ chính, chiếm toàn bộ một phần ba thân sau của máy bay với một giường cỡ lớn có tấm phủ sofa lông thú và hệ thống chiếu sáng theo tâm trạng, mới là nơi ở thường trực của Barton trong suốt chuyến bay. Hắn chỉ cần một tiếp viên hàng không, nhưng hắn lúc nào cũng bay cùng ba tiếp viên. Hắn thích có người đi chung. Hắn thích tiếng cười và tiếng trò chuyện. Hắn thích da thịt trẻ trung, mịn màng trên lông thú, với đèn chiếu sáng lãng mạn mờ ảo, ấm áp, đo đỏ, khoái lạc. Và, quỷ thần ơi, 12.192 m trên không là nơi duy nhất hắn có thể chắc chắn mình an toàn thoát khỏi người vợ.
Cứ nghĩ đến vợ là hắn lại cụt hứng. Hắn nhìn con vẹt đang đậu trên cành trong phòng khách máy bay. Con vẹt nói, “Ông bắt cóc tôi.”
“Tên mày là gì tao quên rồi?” Barton nói.
“Riley. Doghouse Riley.” Nói bằng giọng buồn cười.
“Đừng giỡn mặt với tao.”
“Tên tôi là Gerard.”
“Vậy mới đúng chứ, Gerard. Tao không thích tên đó lắm. Nghe như tên nước ngoài vậy. Còn tên Jerry thì sao hả? Tên đó hợp với mày không?”
“Không,” con vẹt nói. “Không hợp.”
“Sao không?”
“Nó ngu xuẩn quá. Đây là một ý kiến ngu xuẩn.”
Có một khoảng lặng không thoải mái. “Thật vậy à?” Barton Williams nói, trong giọng có chút đe dọa. Williams biết đây chỉ là một con vật thôi, nhưng hắn không quen bị gọi là ngu xuẩn - nhất là bị một con chim gọi như vậy - chuyện mà đã nhiều, nhiều năm nay chẳng ai làm cả. Hắn cảm thấy lửa nhiệt tình trong người dành cho món quà này đang nguội dần.
“Jerry,” hắn nói. “Tốt hơn hết mày nên sống hòa thuận với tao, bởi vì bây giờ tao sở hữu mày rồi.”
“Người ta không thể sở hữu người khác được.”
“Mày không phải người, Jerry. Mày là một con chim khốn kiếp.” Barton bước gần lại cành đậu. “Giờ thì để tao nói cho mày biết mọi chuyện sắp tới sẽ ra sao. Tao sẽ đưa mày cho vợ tao, và tao muốn mày ngoan, tao muốn mày chọc cười, tao muốn mày khen nịnh bà ta và làm bà ta vui. Rõ chưa nào?”
“Người khác cũng vậy thôi,” Gerard nói. Nó đang giả giọng của tay phi công, anh này nghe nó nói từ buồng lái và xoay đầu lại nhìn phía sau. “Chúa ơi, lắm lúc lão già ngu si ấy làm tao phát nôn,” Gerard tiếp tục.
Barton Williams chau mày.
Tiếp đó hắn nghe nó giả chính xác tiếng động cơ máy bay đang bay, và xen vào thứ tiếng ấy là giọng một cô gái, một trong những nữ tiếp viên hàng không: “Jenny, cô đi ngậm lão hay tôi đây?”
“Đến lượt cô.”
Tiếng thở dài. “Được rồi...”
“Đừng quên rút hết chất lỏng của lão.”
Tiếng cửa đóng mở lạch cạch.
Barton Willams bắt đầu đỏ bừng mặt. Con chim tiếp tục:
“Ồ, Barton! Ồ, đưa cho em nào! Ôi, anh to quá! Ồ, Barton! Phải đấy cưng. Phải, nhóc lớn ạ! Ôi em thích quá! Lớn quá, lớn quá đi, aaaa!”
Barton Williams nhìn con chim chằm chằm. “Tao tin là,” lão nói, “mày sẽ chẳng phải món đồ được đón tiếp long trọng ở nhà tao đâu.”
“Ông là lý do con cái chúng ta xấu xí đấy, cưng,” Gerard nói.
“Vậy là đủ rồi đấy,” Barton vừa nói vừa quay mặt đi.
“Ồ, Barton! Ồ, đưa cho em nào! Ôi, anh to thật đấy! Ôi...”
Barton Williams quăng tấm phủ vào lồng con chim.
“Jenny, cưng ơi, em có gia đình ở Dayton đúng không?”
“Phải, thưa ông Williams.”
“Em nghĩ có ai trong nhà sẽ thích một con chim biết nói không?”
“Ừ, ờ, thật ra thì - có đấy, ông Williams, tôi tin chắc họ sẽ thích lắm.”
“Tốt, tốt. Nếu em đưa nó tới đó ngày hôm nay thì tôi sẽ biết ơn lắm.”
“Dĩ nhiên là được, ông Williams.”
“Và nếu như xui rủi thế nào,” lão nói, “mà gia đình cô không ưng những người bạn lông vũ, thì bảo họ xích đồ nặng thật nặng vào hai chân nó rồi thả nó xuống sông. Bởi vì tôi không bao giờ muốn thấy con chim này nữa.”
“Vâng thưa ông Williams.”
“Tôi nghe rồi nhá,” con chim nói.
“Tốt,” Barton Williams nói.
Sau khi chiếc limousin của lão già đi rồi, Jenny đứng trên đường nhựa sân bay tay cầm cái lồng đã phủ khăn. “Tôi sẽ làm gì với cái thứ này đây?” cô nói. “Bố tôi ghét chim chóc lắm. Ông ấy bắn chim mà.”
“Mang nó tới tiệm thú nuôi ấy,” tay phi công nói. “Hoặc là đưa cho người nào đó để họ gửi nó tới bang Utah, hay bang Mexico, hay nơi nào đó.”
Refreshing Paws là một cửa hiệu sang trọng ở Shaker Heights. Trong tiệm chủ yếu bán cún con. Anh chàng sau quầy thật khôi ngô, có lẽ nhỏ tuổi hơn Jenny một chút. Anh ta có một hình thể thật đẹp. Cô bước vào tiệm, tay mang Gerard trong cái lồng phủ. “Anh có bán vẹt không?”
“Không. Chúng tôi chỉ có chó thôi.” Anh ta cười với cô. “Cô có cái gì đấy? Tôi là Stan.” Thẻ tên của anh ta ghi STAN MILGRAM.
“Chào, Stan. Tôi là Jenny. Còn đây là Gerard. Nó là vẹt châu Phi.”
“Để xem nào,” Stan nói. “Cô muốn bán nó hay sao?”
“Hoặc là cho người khác.”
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
“Ông chủ không thích nó.”
Jenny giật tấm phủ ra. Gerard chớp mắt, vỗ lông phành phạch. “Tôi bị bắt cóc.”
“Này,” Stan nói. “Nó nói cũng được đấy chứ.”
“Ồ, nó nói giỏi lắm,” Jenny nói.
“Ồ, nó nói giỏi lắm,” Gerard vừa nói vừa giả giọng cô. Rồi sau đó: “Đừng kẻ cả với tôi nữa.”
Stan chau mày. “Nó muốn nói gì hả?”
“Xung quanh tôi toàn là người ngu,” Gerard nói.
“Chẳng qua nó nói nhiều thế thôi,” Jenny nhún vai nói.
“Nó có bị gì không vậy?”
“Không, không bị gì đâu.”
Gerard quay sang Stan. “Tôi nói với anh rồi,” nó nói rành mạch. “Tôi bị bắt cóc. Cô ta có liên quan. Cô ta là một trong những kẻ bắt cóc.”
“Nó bị đánh cắp à?” Stan hỏi.
“Không phải bị đánh cắp,” Gerard nói. “Bị bắt cóc.”
“Nó nói giọng gì thế này?” Stan hỏi. Anh ta đang mỉm cười với Jenny. Cô quay sang bên, để lộ bộ ngực nhìn ngang.
“Giọng Pháp.”
“Nghe giọng nó giống như giọng Anh.”
“Nó đến từ Pháp, tôi chỉ biết vậy.”
“Ô la la,” Gerard nói. “Anh làm ơn nghe tôi nói được không?”
“Nó nghĩ nó là người đấy,” Jenny nói.
“Tôi là người mà, đồ ngu,” Gerard nói. “Và nếu cô muốn xốc lên lưng anh chàng này thì cứ tiến lên mà xốc đi. Đừng bắt tôi chờ cô lắc lư tài sản của mình trước mặt anh ta.”
Jenny đỏ mặt. Anh chàng ngoảnh mặt đi rồi mỉm cười lại với cô.
“Nó đúng là có cái miệng,” Jenny nói mà vẫn đỏ mặt.
“Nó có chửi thề khi nào không?”
“Tôi chưa bao giờ thấy nó làm vậy bao giờ, không đâu.”
“Tôi hỏi là vì tôi biết có người có thể thích nó,” Stan nói, “miễn là nó không chửi thề.”
“Anh nói có người nghĩa là ai?”
“Cô tôi, ở tận California. Cô sống ở Mission Viejo. Ở hạt Orange đấy. Cô góa chồng, sống một mình. Cô thích thú vật lắm, và cô rất cô đơn.”
“Ồ, được rồi. Có thể được đấy.”
“Cô đem tôi cho người khác á?” Gerard nói, bằng một giọng hoảng sợ. “Vậy là làm nô lệ rồi! Tôi không phải là thứ cô muốn đem cho thì cho.”
“Vài ngày nữa,” Stan Milgram nói, “tôi phải lái xe đến đó. Tôi có thể mang nó theo. Tôi biết cô tôi sẽ thích lắm. Nhưng, ờ, tối nay cô có định làm gì không?”
“Chắc tôi rảnh thôi,” Jenny nói.
Hết phần 58. Mời các bạn đón đọc phần 59!