Thanh Quan Chương 648: Đổi lại tài xế. (2)

   

    Chương 648: Đổi lại tài xế. (2)

    Nghe nói có chuyện tốt như vy, Phùng Thiệu Nguyên lp tức lái xe chạy đến. Trước khoan hãy nói kiếm được bao nhiêu tiền phí tổn lái xe, nếu có thểkết giao với vịđại lão bản kia, nói không chuẩn người ta rơi ra chút đồ vt đủ cho hắn ăn xài không hết.

    Tần Mục mở cửa, khi Phùng Thiệu Nguyên nhìn thấy hắn ấn tượng đầu tiên chính là thanh niên tú khí kia lại mang theo cỗ khí thế hắn rất quen thuộc mà không nói ra được bằng lời. Dĩvãng khi hắn giao tiếp với những cơ quan chính phủ huyện Bình Triêu, giống như luôn cảm nhn được loại khí thế này trên người các lãnh đạo. Chờsau khi hắn đi vào trong phòng, nghi hoặc trong lòng Phùng Thiệu Nguyên càng thêm dày đặc, thanh niên tên Tần Mục kia thấy thế nào tht không giống như một người làm kinh doanh.



    Tần Mục lấy ra gói thuốc lá, đưa cho lão Lưu cùng Phùng Thiệu Nguyên mỗi người một điếu, sau đó tự mình lấy một điếu. Phùng Thiệu Nguyên phát hiện cách cầm thuốc của Tần Mục không như người bình thường, mà giống như tùy thời chờđợi người khác sẽ châm thuốc cho hắn.

    Động tác này! Trong lòng Phùng Thiệu Nguyên xoay chuyển, vội vàng lấy ra hộp quẹt đưa tới trước mặt Tần Mục. Tần Mục chỉgt nhẹ đầu, cũng không cúi đầu gom tới chờmồi thuốc mà là chờPhùng Thiệu Nguyên châm lửa đưa tới gần điếu thuốc của hắn.

    Trong lòng Phùng Thiệu Nguyên lộp bộp, khí độ của thượng vịgiảnhư vy không phải người bình thường nào cũng có thểlàm được.

    Hắn còn đang nghĩngợi, lão Lưu đã cười hắc hắc nói:

    - Tần lão bản, hắn làm người thành tht, làm việc lại chịu khó, mấy ngày nay có thểđi theo ngài.

    Tần Mục gt gt đầu, chm rãi phun ra hơi thuốc. Theo động tác của Tần Mục, Phùng Thiệu Nguyên đã có thểhoàn toàn khẳng định, người trẻ tuổi kia tuyệt đối không làm nghề buôn bán.

    Lão Lưu nói thêm vài câu, sau đó cáo từ rời đi, Tần Mục lấy ra năm trăm đưa cho lão Lưu, làm cho lão Lưu càng áy náy. Dựa theo hôm nay hắn lái xe, cao nhất chỉcần hai trăm, cho năm trăm không khỏi quá nhiều. Nhưng Tần Mục ra tay hào phóng, hắn cũng không thểlàm kẻ ngốc, vừa cảm tạTần Mục vừa đưa mắt nhìn Phùng Thiệu Nguyên ra hiệu, ý bảo hắn thấy rõ không, đại lão bản chính là đại lão bản, tôi đem việc này tặng cho cu, nên chú ý một chút đi.

    Đưa tiễn lão Lưu, Tần Mục ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn Phùng Thiệu Nguyên cười nói:

    - Phùng sư phụ, tôi cần ở lại đây thêm vài ngày, thời gian không chừng, anh có việc gì cần dặn dò người trong nhà không?

    Phùng Thiệu Nguyên cười đáp:

    - Ông chủ, trong nhà không có việc gì, cảngày tht nhàn rỗi, đây chỉlà tự mình kiếm thêm việc làm.

    Trong lòng hắn cũng đánh trống, càng thêm chắc chắn ý nghĩcủa chính mình. Ngoại trừ làm quan, ai mở miệng lp tức hỏi tình huống gia đình người khác đây?

    Tần Mục nở nụ cười, tiếng gọi ông chủ của Phùng Thiệu Nguyên nghe thế nào có vẻ như khó chịu, tht giống biểu hiện của một người kinh doanh. Hắn ngm nghĩ, lão Lưu từng đề cp qua bà con này của hắn từng đánh qua giao tế với người trong huyện, trong lòng liền có chút suy đoán. Nhưng Tần Mục cũng không khờdại tùy tiện đem thân phn của mình nói ra, loại suy đoán mơ hồ như vy mới thêm thú vị.

    - Như vy đi, tôi có chuyện phiền toái anh một chút. Ngày mai dy sớm, Phùng sư phụ giúp tôi lái xe qua Bình Triêu đón vài người. Nhưng phải cẩn thn đểý một chút, mấy người bạn của tôi đều có chút quan hệ, hình như bên Bình Triêu đắc tội vài người bạn trong kinh doanh bên đó, muốn cho tôi ra mặt hòa giải, khi đón người thì cần phải…

    Tần Mục nói ra, nhìn diễn cảm của Phùng Thiệu Nguyên.

    Phùng Thiệu Nguyên âm thầm nhăn mặt, khóe mắt hiện lên tia chán ghét cùng thống hn, sau đó lại hiện lên dáng tươi cười, nói:

    - Tần lão bản, việc này… tunghoanh là 1 lũ chuyên đi trộm truyện mất dạy

    Hắn vn chưa nói xong, chỉmang theo ý vịnhư kháng cự.

    Tần Mục cười ha hả, đứng lên vỗ vỗ bảvai Phùng Thiệu Nguyên, nói:

    - Chỉlà tiền nợ trong sinh ý mà thôi, nếu không phải việc này tôi cũng không đến Cửu Giang, anh nói có phải hay không?

    Trong lòng Phùng Thiệu Nguyên bắt đầu mắng lão Lưu, việc này tht có chút làm người rối rắm. Chuyện tiền nợ bên Bình Triêu còn ít hay sao, đặc biệt còn mời người bên ngoài đến giảng hòa, càng nghe càng thấy khó chịu. Nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên của ông chủ, nếu không hoàn thành sẽ bịthay người. Nhìn tờtiền lớn phải rời tay bay đi, Phùng Thiệu Nguyên cắn chặt răng nói:

    - Được, bây giờtôi đi qua đi, thun tiện lấy vài bộ quần áo.

    Tần Mục nở nụ cười, lại lấy ra một ngàn đồng đưa cho Phùng Thiệu Nguyên, nói:

    - Cầm số tiền này trước đểđổ xăng!

    Nếu muốn người làm việc trước tiên phải cho ích lợi, chút thủ đoạn nhỏ ấy Tần Mục vn dùng phi thường thuần thục. Phùng Thiệu Nguyên ngượng ngùng nói:

    - Làm vy tht sự ngại quá…

    Nhưng tay hắn đã vươn đi ra.

    Tần Mục cười nói:

    - Luôn cần trảthôi, tôi cũng không biết cần ở đây bao nhiêu ngày mới làm xong công việc, anh cầm trước đi.

    Phùng Thiệu Nguyên đón lấy, lp tức đứng dy cáo từ quay về Bình Triêu. Tần Mục hỏi số di động của hắn, dặn dò Phùng Thiệu Nguyên buổi tối nên lái xe cẩn thn.

    Phùng Thiệu Nguyên cảm ơn sau đó đi xuống lầu quay về Bình Triêu, Tần Mục đóng cửa phòng, tắt đèn, chỉlưu lại ngọn đèn đầu giường.

    Tàn thuốc đỏ lên lại tối sầm, Tần Mục lâm vào trầm tư.

    Hứa Lục đã phát hiện vấn đề, còn nhn lấy uy hiếp.

    Bên Cao Bằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Tần Mục sẽ không chủ động gọi điện thoại cho hắn.

    Người trong tổ hiệp tra đều có tâm tư riêng, không biết lại có chủ ý ra sao.

    Mưa gió trong thủ đô bắt đầu khởi động, các phe phái đều nhìn chằm chằm Bình Triêu, có kẻ chuẩn bịbỏ đá xuống giếng, cũng có người chuẩn bịvơ vét một phen.

    Tần Mục biết rõ hiện tại mình đi từng bước trong Cửu Giang đều sẽ tht gian nan. Một cán bộ từ thủ đô đi xuống, nếu không tự mình đi tìm hiểu sẽ không tiếp xúc được sự tình thấp nhất bên dưới. Gạt trên không lừa dưới, loại thủ đoạn này hắn biết, cũng thường xuyên sử dụng. Mặt trên cần nghe chính là sự yên ổn hài hòa, mâu thun này nhất định phải tiêu diệt sạch trước khi rơi vào trong tai cao tầng, nếu không quan viên cơ sở sẽ biến thành kẻ bất tài.

    Tần Mục thở dài một tiếng, trong đêm yên lặng hôm nay, hắn lại lo lắng không biết chuyến đi này Phùng Thiệu Nguyên có thểyên ổn đón được nhóm người Hứa Lục đi ra hay không. Từ khi đi vào thế giới này, đã tht lâu Tần Mục không có loại cảm giác uểoải như thế, tâm lực như bịcạn kiệt, muốn tìm người kểrõ tâm sự.

    Hồng nhan tri kỷ của Tần Mục không ít, nhưng chân chính có thểnhìn thấy được nội tâm của hắn không có vài người. Nếu nói tht sự có người hiểu biết hắn một chút, lại chính là Vân Băng. Có đôi khi đàn ông cũng tht yếu ớt, cũng cần một người phụ nữhiểu biết đến an ủi.

    Tần Mục suy nghĩhồi lâu, cầm di động lại đặt xuống, lại cầm lên, cuối cùng có chút buồn bực ném lên giường, đứng dy không ngừng đi qua đi lại trong phòng.

    Hắn đang phiền muộn, vào lúc này tam giáo cửu lưu trong Cửu Giang cũng đang có chút náo loạn.

Nguồn: tunghoanh.com/thanh-quan/chuong-648-lZnbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận