Khi đó trên đầu dường như có ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, thấy Lý Thu Thủy đang run bần bật, giơ tay giựt mảnh sa che trên mặt, năm ngón tay cào vào mặt mình, lập tức rướm máu, hổn hển:
- Mộng Lang, ngươi… ngươi mau đánh ta một quyền cho ta chết đi thôi.
Đồng Mỗ cười khẩy nói:
- Ngươi điểm huyệt y rồi, sao còn bảo y giúp ngươi được nữa. Ha ha! Mình làm mình chịu, quả báo nhãn tiền thật là mau.
Lý Thu Thủy gắng gượng cố đứng lên để giải huyệt cho Hư Trúc nhưng toàn thân uể oải bạc nhược, có muốn động một ngón tay xem ra cũng không nổi. Hư Trúc nhìn Lý Thu Thủy, lại đưa mắt nhìn Đồng Mỗ thấy bà ta bị thương cực kỳ trầm trọng, nằm phục trên bậc đá, rên rỉ luôn mồm. Hư Trúc cũng càng lúc càng rõ hơn, hầm băng hình như càng lúc càng sáng, nghiêng qua nhìn về phía trên tầng cao nhất có thấp thoáng ánh lửa, buột miệng kêu lên:
- Chết rồi! Có người đến.
Đồng Mỗ kinh hãi nghĩ thầm: "Nếu có người đến hóa ra sau cùng ta cũng chết dưới tay con tiện nhân này." Bà ta cố gắng hít một hơi, toan đứng dậy, nhưng không cách nào có thể nhấc mình lên được, chân bủn rủn, lại ngã bịch xuống. Bà ta sử kình vào tay, cố lết đến chỗ Lý Thu Thủy, toan giết kẻ thù trước khi viện binh đến.
Ngay lúc đó bỗng nghe tiếng tí tách, dường như nước đang tỏng xuống bậc thềm. Lý Thu Thủy và Hư Trúc cũng nghe thấy tiếng nước chảy, quay đầu nhìn, quả nhiên trên bậc đá có nước nhỏ xuống. Ba người cùng lấy làm lạ: "Nước ở đâu chảy ra thế này?" Trong hầm băng mỗi lúc một sáng hơn, nước tí tách, những giọt nước nay đã thành một dòng, theo bậc đá chảy xuống. Trên tầng băng thứ nhất nay có một đám lửa cháy nhưng nào thấy ai vào đâu. Lý Thu Thủy nói:
- Cháy… cháy bông… bông trong những bao bố rồi.
Thì ra trong hầm băng chất đầy bao tải, bên trong bao nhồi đầy bông để cho hơi nóng không truyền vào, bảo vệ cho nước đá không tan. Ngờ đâu khi Lý Thu Thủy bị Đồng Mỗ đấm cho một cái ngã ra, ngọn đuốc tuột tay bay bổng, rơi xuống đúng ngay một bao bố, khiến cho bông bén lửa, cháy lên làm chảy nước đá tí tách rơi xuống.
Ngọn lửa mỗi lúc một to, nước chảy xuống mỗi lúc một nhiều, kêu tong tong. Chẳng mấy chốc, nước tích trong đó càng lúc càng nhiều, tầng dưới cùng đã ngập cả thước lên đến ngang hông ba người mà nước trên những bậc thềm vẫn tiếp tục chảy xuống.
Lý Thu Thủy thở dài:
- Sư tỉ, hai người mình lưỡng bại câu thương, chẳng ai sống được, chị… chị giải huyệt cho Mộng Lang đi, để… để cho y chạy ra ngoài.
Ba người ai cũng thấy rằng chỉ một chốc nữa, nước trong hầm dâng cao, tất cả sẽ chết đuối. Đồng Mỗ cười khẩy nói:
- Ta làm gì thì làm, đâu cần phải đến ngươi chõ mồm vào? Ta vốn định giải huyệt cho y nhưng vì ngươi nói thế, ra điều tốt bụng, đã vậy ta không làm nữa. Này chú tiểu, ngươi chết là vì câu nói của y thị đó, có biết chưa?
Bà ta quay lại cố gắng trườn lên trên bậc đá, chỉ cần lên cao vài bậc là có thể chính mắt thấy Lý Thu Thủy chết đuối. Mặc dầu rồi mình cũng sẽ chết theo nhưng chỉ cần được nhìn tình địch chết thì mối thù cũng coi như đã trả được rồi.
Lý Thu Thủy thấy Đồng Mỗ từng bậc từng bậc trèo lên trong khi nước lạnh thấu xương đã từ từ dâng lên đến ngực mình, chân khí trong người thì đang chạy tán loạn, đau đớn khôn cùng, lại chỉ mong nước lên càng nhanh ngập cả đầu mình mà chết cho xong, còn hơn cái cảnh hàng ngàn hàng vạn con trùng thi nhau mà cắn, hàng nghìn chiếc kim đâm khắp mọi nơi.
Bỗng nghe Đồng Mỗ kêu lên thảm thiết, nghe tõm một tiếng đã lộn tùng phèo vào trong hồ, nước văng tung tóe. Thì ra bà ta đã bị thương nặng, chân tay không còn hơi sức, lần lên được bảy tám bậc đá, bỗng đâu một cục băng bằng nắm tay trôi xuống, va mạnh vào đầu gối nên loạng choạng, ngã ngửa về sau.
Đồng Mỗ rơi xuống may thay lại rớt đè lên Hư Trúc, bật văng ra rơi cạnh Lý Thu Thủy. Trong hồ nước cả ba người dính lại thành một chùm. Thân hình Đồng Mỗ so với Hư Trúc và Lý Thu Thủy thấp bé hơn nhiều, lúc này nước chưa ngập hết ngực Lý Thu Thủy mà đã đến cổ Đồng Mỗ rồi. Đồng Mỗ cũng đang bị cơn tán công hành hạ, nghĩ thầm: "Dù gì chăng nữa cũng phải làm sao cho con tiện nhân này chết trước ta mới được." Đang định xuất thủ đả thương sư muội nhưng giữa hai người còn Hư Trúc, lúc này đến đưa tay ra một hai tấc còn chưa được, bỗng thấy đầu vai Hư Trúc sát ngay cạnh đầu vai Lý Thu Thủy, chợt nghĩ ra liền nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi chớ có vận lực đề ngự, nếu không ấy là tự mình đi tìm cái chết đó.
Bà ta không đợi y trả lời, thúc đẩy nội lực, tấn công Hư Trúc. Đồng Mỗ biết rằng làm thế này khiến mình càng thêm tiêu hao thì càng mau chết nhưng nếu không thì nước dâng lên, trong ba người bà ta là người chết trước nhất.
Lý Thu Thủy rùng mình một cái, biết ngay Đồng Mỗ dùng nội lực tấn công, cũng lập tức vận sức chống trả. Hư Trúc ở giữa, mới đầu thấy từ tay Đồng Mỗ một luồng nhiệt khí truyền qua, rồi lại thấy từ bên phía Lý Thu Thủy cũng có một luồng nhiệt khí khác xâm nhập, chỉ trong giây lát hai luồng hơi nóng ở trong người y xung đột lẫn nhau cực kỳ mãnh liệt.
Công lực Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy ngang ngửa nhau, cả hai đều đã thụ thương nhưng vẫn kẻ tám lượng, người nửa cân,(37.2) khó mà biết được ai hơn ai kém. Hai bên nội lực đụng phải liền giữ ghịt lại trên người Hư Trúc, không mèo nào cắn mỉu nào. Chỉ khổ cho chú tiểu, bị hai bên tấn công vào nhưng y may được Tiêu Dao Tử truyền cho hơn bảy mươi năm công lực, ba người đồng môn chẳng ai thua ai nên biến thành thế bất phân cao hạ khiến y khỏi chết vì hai đại cao thủ tấn kích lẫn nhau.
Đồng Mỗ thấy nước băng dâng lên mỗi lúc một cao, từ cổ đã lên tới cằm rồi, rồi lên tới môi dưới. Bà ta liên tiếp thúc đẩy nội lực, mong sao sớm giết được tình địch nhưng thấy nội lực của Lý Thu Thủy cũng vẫn cuồn cuộn tuôn ra, xem chừng nhất thời chưa thể nào kiệt quệ. Thế nhưng tiếng nước vẫn nhỏ tong tong, Đồng Mỗ thấy mồm mát rượi, nước băng đã tràn vào miệng rồi. Bà ta còn đang kinh hãi, người không còn ổn định được nữa tự nhiên trồi lên mặt nước. Bà ta thiếu một chân nên dễ nổi hơn người thường người lềnh bềnh đầu lật ra sau khiến cho ót chìm xuống nước, còn mũi miệng ngửa lên để thở, cảm thấy yên tâm nghĩ bụng nước càng cao, chiếc chân cụt hóa ra có lợi, chân lực trên tay càng liên tiếp đẩy mạnh ra.
Hư Trúc lớn tiếng rên rỉ, kêu lên:
- Ối! Sư bá, sư thúc, hai vị có đánh thêm nữa cũng chẳng ai được ai thua, chỉ có tiểu điệt là chết kẹt ở giữa thôi.
Thế nhưng Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy đã ra tay đấu rồi, trở thành cục diện cao thủ tỉ nội lực, người nào rút lui thì chết trước. Vả lại hai người cũng biết là cuộc đấu này thắng hay thua thì rồi cũng chết, tranh nhau chẳng qua chỉ cốt xem ai tắt thở trước thôi. Hai người đều tâm cao khí ngạo, oán thù tích kết mấy chục năm lẽ nào lại chịu ngừng tay trước? Vả lại nội lực rời mình đi qua người Hư Trúc, mặc dầu tinh lực suy đi nhưng cái khổ của tán công lại bớt được một chút.
Lại sau chừng một bữa ăn nữa, nước băng đã dâng lên đến miệng Lý Thu Thủy, bà ta không biết bơi nên không thể bắt chước Đồng Mỗ nổi lềnh bềnh, đành phải nín hơi, dùng Qui Tức Công để chống lại kẻ địch, thành thử tuy nước dâng lên qua cả mắt, lông mày, trán rồi mà nội lực vẫn tiếp tục đẩy ra.
Hư Trúc ọc ọc uống luôn ba ngụm nước lạnh, kêu lên:
- Ối trời! Tôi… ục ục… tôi… ục ục… tôi… ục ục…
Còn đang hoảng hốt đột nhiên mắt tối sầm, không còn trông thấy gì nữa. Y vội vàng ngậm miệng, thở bằng mũi, khi hít vào thấy ngực nặng như chì. Thì ra hầm băng này kín như bưng không có đường thông hơi, bông cháy một hồi lâu, không có không khí mới đưa vào nên lửa tắt ngúm. Hư Trúc và Đồng Mỗ cảm thấy ngộp thở còn Lý Thu Thủy vận dụng Qui Tức Công nên không hề hay biết.
Lửa tuy tắt rồi nhưng nước vẫn tiếp tục chảy xuống, Hư Trúc thấy nước ngập đến miệng, rồi qua nhân trung, dần dần dâng lên đến mũi nghĩ thầm: "Thôi mình chết mất! Mình chết mất!" Thế nhưng nội lực của Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy từ hai bên vẫn tiếp tục đẩy vào.
Hư Trúc thấy tức ngực khủng khiếp, nội tức xông lên, tưởng như lục phủ ngũ tạng đều xáo trộn còn nước trong hầm băng đã mấp mé, chỉ thêm vài phân là không còn thở được nữa, khổ nổi huyệt đạo bị phong, đầu có muốn ngửa cao thêm một chút cũng không được.
Thế nhưng cũng lạ lùng thay, qua một lúc lâu, nước vẫn không dâng lên thêm, có biết đâu rằng lửa tắt rồi, các khối băng không còn tan nữa. Lại thêm một hồi, nhân trung dường như có gì chọc vào, rồi cảm giác tê tái truyền xuống cằm, rồi tới cổ. Thì ra ba tầng đều chất đầy băng khối, cực kỳ lạnh lẽo, nước chảy xuống lại từ từ kết thành nước đá, khiến cho cả ba người bị chôn giữa những tảng băng.
Nước đóng băng rồi, nội lực của Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy bị ngăn ra, không còn truyền vào Hư Trúc được nữa nhưng cũng vì thế mà chín phần mười chân khí của hai người đã lọt vào người Hư Trúc, hai đằng xung đột công kích nhau càng lúc càng thêm mãnh liệt. Hư Trúc cảm thấy như da thịt chỗ nào cũng muốn nứt ra, tuy chết cứng trong khối băng nhưng người nóng chịu không nổi.
Lại thêm không biết bao lâu nữa, đột nhiên toàn thân rung mạnh một cái, hai luồng nhiệt khí hòa tan với chân khí có sẵn trong người thành một, không cần phải đưa mà nhanh như chớp chạy vùn vụt qua các kinh mạch. Thì ra chân khí của Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy trút vào Hư Trúc nay không còn chịu được nữa rồi, cũng không có đường nào đi đâu nên đành hợp với nội lực của Tiêu Dao Tử đã truyền cho y trở thành một nguồn duy nhất. Nội lực của cả ba vốn cùng một nguồn gốc, tính chất không có gì khác biệt nên tan vào nhau thật dễ dàng, cả ba thành một rồi không còn gì có thể ngăn trở, chạy đến đâu huyệt đạo bị phong liền được giải khai.
Chỉ trong khoảnh khắc Hư Trúc thấy khoan khoái lạ thường, hai tay lắc nhẹ, nghe loảng xoảng liên tiếp băng kết trên người y đều vỡ ra, nghĩ thầm: "Không biết tính mạng sư bá, sư thúc ra sao, phải cứu họ trước đã." Y đưa tay thăm thấy hai người đều kết trong băng cứng ngắc. Y càng thêm kinh hoàng, không kịp suy nghĩ, mỗi tay xách một bên cả người lẫn băng chạy lên tầng băng thứ nhất, đẩy hai cánh cửa nặng nề ra, thấy gió mát tỏa vào mặt, hít một hơi dài sung sướng không biết sao mà nói. Bên ngoài ánh trăng vằng vặc, bóng hoa lung linh thì ra vẫn còn là đêm khuya.
Hư Trúc nghĩ thầm: "Trời tối thế này chạy ra khỏi hoàng cung thì thật dễ." Y liền xách hai tảng băng, chạy đến bên tường, nhún mình nhảy lên, đột nhiên thân hình vọt thẳng cao quá bức tường phải đến hơn một trượng, vậy mà vẫn tiếp tục bay tiếp. Hư Trúc đâu ngờ chân khí trong người mình lại kỳ diệu đến thế, đâm sợ mình lên cao mãi kinh hoảng kêu lên một tiếng.
Vừa lúc bốn tên ngự tiền hộ vệ đang đi tuần bên ngoài tường, nghe tiếng người, vội vàng chạy tới tra xét, chỉ thấy hai khối thủy tinh lớn kẹp một vật màu tro nhảy qua tường, không hiểu con quái vật gì. Bốn người sợ đến đứng chết sững, chỉ thấy con quái vật đó chạy nhằng một cái, chui tọt vào trong khu rừng bên ngoài thành. Cả bốn vội vàng vừa la hét vừa đuổi theo nhưng đâu còn thấy gì nữa? Bốn người không biết là thần hay quỉ, bàn tán xôn xao, kẻ thì bảo sơn tinh, người thì cho là yêu quái do hoa hóa thành.
Hư Trúc vừa khỏi hoàng cung liền ra sức chạy, dưới chân là đại lộ lót đá xanh, hai bên đường nhà cửa san sát. Y không dám đứng lại, cứ nhắm thẳng hướng tây rảo bước. Chạy được một hồi lại đến bờ tường thành lại đề khí nhảy qua. Binh sĩ canh gác chỉ thấy mắt hoa lên, không nhìn rõ là vật gì.
Hư Trúc chạy đến một nơi hoang dã cách thành chừng mười dặm, chung quanh không có nhà cửa gì lúc đó mới đứng lại, bỏ hai khối băng xuống nghĩ thầm: "Phải phá bỏ băng đóng quanh hai người trước đã." Y tìm được một khe nước bèn bỏ hai khối nước đá xuống, dưới ánh trăng thấy Đồng Mỗ mũi miệng thò ra khỏi khối băng nhưng hai mắt nhắm nghiền, không biết còn sống hay đã chết. Chỉ thấy những miểng băng trên người từng cục bong ra, Hư Trúc vừa gỡ vừa bóc cho kỳ hết rồi sau đó kéo hai người ra, sờ thử trán thấy cũng còn hơi ấm, bèn để hai người cách xa xa, sợ họ tỉnh lại sẽ đánh nhau tiếp.
Chờ một hồi lâu thì trời bắt đầu tảng sáng, y liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Đợi khi ánh thái dương từ phương đông trồi lên, trên cây chim bắt đầu ríu rít, mới nghe Đồng Mỗ từ gốc cây phía bắc ôi lên một tiếng, Lý Thu Thủy ở gốc cây phía nam cũng a lên, hai người cùng tỉnh lại.
Hư Trúc mừng lắm vội vàng nhảy tới, đứng chặn ngay giữa hai người, chắp tay suýt xoa:
- Sư bá, sư thúc ba người mình chết đi sống lại, thôi chuyện hơn thua xin bỏ qua đừng tiếp tục giao đấu nữa.
Đồng Mỗ nói:
- Không được! Con tiện nhân kia chưa chết làm sao ta có thể bỏ qua được?
Lý Thu Thủy cũng nói:
- Thù sâu như biển, chưa chết chưa thôi.
Hư Trúc hay tay xua rối rít nói:
- Nhất định là không nên, nhất định là không nên!
Lý Thu Thủy chống tay xuống đất nhổm dậy định xông vào đánh Đồng Mỗ. Đồng Mỗ cũng hai tay vòng ra tập trung sức lực đánh trả lại. Ngờ đâu Lý Thu Thủy vừa nhổm lên thì đã khuỵu xuống, hai tay Đồng Mỗ cũng không sao vung ra được, chỉ còn nước tựa vào gốc cây thở dốc.
Hư Trúc thấy hai người không còn hơi sức đâu mà đánh nhau, trong bụng mừng rơn nói:
- Thế cũng tốt, sư bá, sư thúc nghỉ ngơi để tiểu điệt đi kiếm gì cho hai vị ăn.
Chỉ thấy Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy cùng ngồi xếp bằng, lòng bàn tay, lòng bàn chân ngửa lên trời, cùng một tư thức biết rằng hai người đồng môn tỉ muội đang cố gắng vận công, hễ ai ngưng tụ được chân khí trước là sẽ đánh ra người kia không sao chống đỡ được. Trong tình cảnh đó Hư Trúc làm sao dám bỏ đi. Y đưa mắt nhìn Đồng Mỗ, lại nhìn Lý Thu Thủy thấy cả hai mặt mày nhăn nheo, hình dung khẳng khiu nghĩ thầm: "Sư bá năm nay đã chín mươi sáu, sư thúc thì ít lắm cũng phải ngoài tám mươi. Hai người tuổi tác cao như thế, sao vẫn còn câu chấp hẹp hòi, tính tình nóng nảy như vậy?"
Y vắt áo cho ráo nước, đột nhiên nghe cạch một tiếng, một vật rơi xuống, chính là bức tranh Tiêu Dao Tử đã giao cho y. Bức tranh đó vẽ trên lụa nên tuy ướt sũng mà không bị hư. Hư Trúc vội vàng mở ra trải lên trên tảng đá phơi cho khô, thấy nét đan thanh đã bị nước thấm lem nhem, không khỏi tiếc rẻ.
Lý Thu Thủy nghe tiếng sột soạt, hé mắt nhìn, thấy bức tranh thảng thốt kêu lên:
- Đem lại cho ta coi! Ta chẳng đời nào tin sư ca lại vẽ chân dung con tiện tì đó.
Đồng Mỗ cũng kêu lên:
- Chớ để thị coi! Để cho ta chính tay dày vò, chọc tức con tiện nhân kia chớ lẽ nào để nó được tiện nghi đến thế sao?
Lý Thu Thủy cười khanh khách nói: Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Ta cũng chẳng thèm coi nữa! Ngươi sợ ta coi rồi biết là bức tranh không phải vẽ ngươi chứ gì. Đan thanh diệu bút của sư ca, lẽ nào lại đi truyền thần cái đứa người không ra người, ngợm không ra ngợm? Y có phải cần vẽ Chung Quì(37.3) để bắt quỉ đâu mà phải vẽ ngươi làm gì?
Việc đau lòng nhất đời Đồng Mỗ là chuyện luyện công sơ ý đến nỗi vĩnh viễn không cao lớn được. Tai họa đó chính là do Lý Thu Thủy năm xưa gây ra(37.4) đúng khi Đồng Mỗ luyện công yếu khẩn quan đầu, Lý Thu Thủy ở đằng sau gào lên một tiếng khiến bà ta bị tẩu hỏa, chân khí chạy lầm đường, về sau không thể trở lại nguyên trạng. Đến bây giờ nghe Lý Thu Thủy nhắc đến mối hận bình sinh, khiến cho nộ khí xông lên, kêu lớn:
- Đồ đĩ ngựa, ta… ta… ta…
Bà ta thở không ra, oa lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu, tưởng chừng muốn ngất đi. Lý Thu Thủy cười khẩy bồi thêm:
- Ngươi đã chịu thua chưa? Hay còn muốn ra tay đấu tiếp…
Đột nhiên bà ta ôm ngực ho sặc sụa. Hư Trúc thấy cả hai khí tàn lực kiệt, chẳng mấy chốc sẽ lìa trần bèn khuyên:
- Sư bá, sư thúc, hai vị ngồi nghỉ một lát, chớ nên cố gắng mà thêm mệt mỏi.
Đồng Mỗ bực tức đáp:
- Không được!
Ngay lúc đó phía tây nam truyền mấy tiếng lục lạc leng keng. Đồng Mỗ nghe thấy vẻ mặt vui mừng, tinh thần phấn chấn, lấy trong túi ra một ống sáo ngắn màu đen nói:
- Ngươi búng cái ống này lên trời.
Tiếng ho của Lý Thu Thủy càng lúc càng gấp. Hư Trúc không hiểu ra sao, cầm chiếc ống sáo đen để vào ngón tay giữa, búng thẳng lên, nghe một tiếng rít lảnh lót phát ra. Lúc này chỉ lực của Hư Trúc búng ra quả phi phàm, ống sáo đó bay thẳng lên không tưởng như không còn thấy đâu nữa nhưng tiếng u u vẫn vọng ra không dứt.
Hư Trúc sửng sốt nghĩ thầm: "Không xong, chiếc ống này của sư bá là tín hiệu, bà ta gọi người đến đối phó với Lý sư thúc." Y vội vàng chạy đến trước mặt Lý Thu Thủy, cúi xuống nói khẽ:
- Sư thúc, sư bá có người đến tiếp tay rồi, để tiểu điệt cõng sư thúc chạy trốn.
Chỉ thấy Lý Thu Thủy mắt nhắm nghiền, đầu ngoẹo qua, tiếng ho cũng dứt, không còn động đậy gì nữa. Hư Trúc hoảng hốt, đưa tay dò hơi thở thì quả không còn hô hấp thất thanh kêu lên:
- Sư thúc! Sư thúc!
Y đưa tay lay nhẹ đầu vai mong bà ta tỉnh lại, ngờ đầu Lý Thu Thủy theo đà ngã qua lăn xuống, thì ra đã chết rồi. Đồng Mỗ cười ha hả nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Tiểu tiện nhân sợ mất vía chết rồi, ha ha, đại cừu ta đã trả được, tặc tiện nhân sau cùng cũng chết trước ta, ha ha, ha ha…
Bà ta khích động quá mức, hơi thở không còn liên tục được nữa, lại hộc ra một ngụm máu. Bỗng có tiếng u u từ cao xuống thấp, chiếc ống sáo đen rơi xuống, Hư Trúc đưa tay bắt lấy, vừa định nhìn qua Đồng Mỗ bỗng nghe tiếng bước chân lộp cộp, kèm theo tiếng lục lạc loong coong, quay đầu nhìn lại thấy mấy chục con lạc đà đang chạy tới. Những người ngồi trên lưng lạc đà đều khoác áo choàng màu xanh nhạt còn ở tận đằng xa trông chẳng khác gì một vầng mây xanh trôi lững lờ, loáng thoáng nghe tiếng đàn bà lao xao:
- Tôn chủ, thuộc hạ đi tìm đến trễ, quả là đáng chết.