Ta khi đó dương dương tự đắc, miệng sùi bọt mép huênh hoang với viên hưu quan kia, bảo là "dẫu có mười đứa, tám đứa đại đạo thì cũng sẽ dùng Kim Cương chỉ lực giết sạch." Vừa lúc đó, bỗng nghe tiếng lộp cộp, hai người cưỡi lừa từ bên đường đi qua, nghe giọng một người đàn bà hừ một tiếng, thanh âm đầy vẻ khinh miệt không coi vào đâu. Ta quay đầu lại thì thấy người ngồi trên lưng lừa là một thiếu phụ chừng ba mươi sáu, ba mươi bảy, còn người kia là một thiếu niên độ mười lăm mười sáu, mi thanh mục tú, coi thật là tuấn nhã, cả hai đều mặc sô gai theo kiểu đại tang. Lại nghe thiếu niên kia nói:
- Mẹ ơi! Kim Cương chỉ thì đã thấm vào đâu mà ở đây khoác lác.
Thân thế lai lịch của Hoàng Mi tăng anh em Bảo Định Đế cũng không biết rõ. Thế nhưng ông ta ở trong Vạn Kiếp Cốc dùng tay vẽ lên đá thành bàn cờ, khắc đá thành quân, đấu ngang ngửa với thái tử Diên Khánh, mọi người ai nấy đều hết sức kính ngưỡng, còn Kim Cương chỉ lực của ông có ai không phục, lúc này nghe ông thuật lại lời của thiếu niên kia, đều nghĩ chẳng qua trẻ con nói năng lếu láo.
Ngờ đâu Hoàng Mi tăng thở dài một tiếng nói tiếp:
- Khi đó ta nghe câu nói kia trong bụng cũng tức thật nhưng nghĩ thầm một đứa trẻ còn măng sữa nói năng bậy bạ chấp làm gì? Ta trừng mắt nhìn nó nhưng cũng bỏ qua. Lại nghe người đàn bà mắng con: "Kim Cương chỉ của người ta là chính tông của Đạt Ma hạ viện ở Bồ Điền Phúc Kiến, luyện cũng tới mức ba thành hỏa hầu rồi, con còn bé biết gì? Con đâm ra chưa chắc đã chính xác được đến thế."
Ta nghe đến đây, trong bụng vừa tức tối vừa kinh hãi. Uyên nguyên sư môn của ta trên giang hồ ít người biết đến, người đàn bà này vừa nói ra đã đúng ngay, lại bảo Kim Cương chỉ lực của ta chỉ mới được ba thành hỏa hầu, ta làm sao chịu nổi. Ôi, thực ra ta không biết trời cao đất dày là gì, chứ cứ theo công lực lúc đó mà nói, nói ta được ba thành hỏa hầu cũng đã là quá cao chứ tối đa chỉ được hai thành sáu bảy phân thôi. Ta liền lớn tiếng quát:
- Tôn tính vị phu nhân kia là gì? Bà coi khinh Kim Cương chỉ lực của ta, liệu có thể tứ giáo vài chiêu được chăng?
Thiếu niên kia dừng con lừa đốm lại toan trả lời, người đàn bà bỗng dưng hai mắt rưng rưng dường như muốn khóc nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Cha con lúc lâm chung dặn con những gì? Sao con quên ngay thế?
Cậu bé kia đáp:
- Vâng! Hài nhi không dám quên.
Hai người liền vung roi quất lừa chạy về phía trước. Ta càng nghe càng thêm bực mình liền giục ngựa đuổi theo gọi lớn:
- Này! Nói láo lếu lăng nhăng chỉ trích võ công người khác, nếu không để lại vài chiêu tưởng bỏ chạy mà xong ư?
Con ngựa ta cưỡi là một con tuấn mã cước lực thật nhanh, vừa nói vừa đuổi đã vượt qua hai con lừa, chặn ngay trước mặt hai người. Người đàn bà nhìn con nói:
- Con xem đó, con chỉ ngứa miệng nói một câu người ta đã không chịu rồi.
Cậu bé kia xem chừng rất hiếu thuận với mẹ, không dám ngước mắt nhìn ta. Ta thấy họ sợ mình nghĩ thầm mẹ góa con côi có thắng cũng chẳng hay ho nên cũng không thèm chấp, nhưng nghe giọng điệu bà ta xem ra thiếu niên này cũng biết Kim Cương chỉ lực. Môn công phu này ta đã khổ luyện mười lăm năm, cũng đã có chút thành tựu, thằng bé con này biết gì đâu? Ta bèn lên mặt nói:
- Hôm nay ta tha cho hai mẹ con, từ rày ăn nói nên giữ mồm giữ miệng.
Người đàn bà kia chẳng nhìn vào mặt ta, quay sang nói với cậu bé:
- Vị thúc thúc này nói không sai, từ rày về sau con ăn nói nên giữ mồm giữ miệng.
Nếu cứ đến đó là xong thì chẳng hay lắm sao. Có điều khi đó ta tuổi còn trẻ, tính tình hung hăng, giục ngựa đứng tránh qua một bên, thiếu phụ phóng lừa chạy qua đến lượt thiếu niên vừa vỗ lừa, con vật vừa phóng lên ta liền vung roi quất ngay vào mông nó một cái, cười lớn:
- Chạy cho nhanh nào!
Cây roi ngựa còn cách mông lừa độ chừng một thước, bỗng nghe vèo một tiếng, cậu bé quay lại giơ ngón tay, chỉ lực lăng không phóng ra, chiếc roi của ta bay vụt lên trời. Sự việc xảy ra khiến ta sợ đến đờ đẫn cả người, chỉ lực của y thật ghê gớm hơn ta xa.
Lại nghe thiếu phụ kia nói:
- Đã chót ra tay thì phải kết thúc đi thôi.
Thiếu niên kia đáp:
- Vâng!
Y ghìm con lừa đốm quay lại xông vào ta. Ta vung tay trái ra chiêu "Lan Vân Thủ," đột nhiên nghe soẹt một cái tay y đã đâm ra một chỉ, ngực ta bên trái đau nhói, bao nhiêu kình lực mất hết.
Hoàng Mi tăng nói đến đây chầm chậm cởi tăng bào để lộ bộ ngực xương xẩu, thấy bên trái ngay đúng tâm tạng có một cái lỗ sâu chừng một tấc. Cái lỗ đó tuy đã thành sẹo rồi nhưng cũng mường tượng ra năm xưa bị thương nặng biết chừng nào. Có điều vết thương đó đâm thấu tim sao ông ta không chết mà còn sống đến ngày nay khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Hoàng Mi tăng chỉ vào ngực bên phải nói:
- Các vị xem đây.
Mọi người thấy nơi đó phập phồng mới hay ông ta vốn có dị tướng, trái tim không nằm bên trái mà lại nằm bên phải(9.5) năm xưa tưởng chết mà không chết cũng là do đó. Hoàng Mi tăng buộc lại dây lưng tăng bào nói tiếp:
- Người có tâm tạng lệch qua bên phải như ta thật vạn người không có một. Thiếu niên đó thấy một chỉ đã đâm trúng ngay trái tim mà không chết ngay liền giục lừa lách qua mấy bước, vẻ mặt thật ngạc nhiên. Ta thấy trên ngực máu chảy ào ào, xem chừng tính mạng không còn chẳng úy kỵ gì nữa ngoác mồm chửi: "Tiểu tặc kia, ngươi bảo ngươi biết sử dụng Kim Cương chỉ ư, hừ hừ! Kim Cương chỉ lực của Đạt Ma hạ viện không lẽ đâm người chảy máu mà không chết? Thủ pháp của ngươi sai bét đâu có phải là Kim Cương chỉ."
Cậu bé kia nhảy tới toan đâm thêm một chỉ nữa, lúc đó ta đâu còn sức nào mà kháng cự chỉ đành bó tay đợi chết. Ngờ đâu thiếu phụ kia vung cây roi trong tay ra, cuốn lấy cánh tay thiếu niên, trong cơn mơ màng nghe bà ta mắng con: "Họ Mộ Dung đất Cô Tô làm gì có người nào vô dụng thế? Chỉ lực của ngươi luyện chưa rốt ráo thì không được giết y nữa, để trong vòng bảy ngày ngươi…" Không biết trong vòng bảy ngày y phải làm gì thì ta đã ngất đi không nghe thấy nữa.
Thôi Bách Tuyền run run hỏi:
- Đại… đại sư, về sau… về sau ngài có gặp lại họ không?
Hoàng Mi tăng đáp:
- Nói ra thật xấu hổ, lão nạp từ bữa đó trở đi trong lòng chán ngán, thấy một đứa bé con đã luyện được đến mức đó, dù ta có luyện thêm bao nhiêu cũng không thể nào bì kịp. Đến khi vết thương trên ngực khỏi rồi liền rời đất Đại Tống bỏ xuống Đại Lý nương náu dưới khu vực của Đoàn hoàng gia, mấy năm sau thì xuất gia. Lão tăng tuy bao nhiêu năm nay đã tham ngộ lẽ tử sinh không còn khắc khoải sự vinh nhục năm xưa nhưng đôi khi nhớ lại vẫn còn rùng mình, quả thật đúng là kinh cung chi điểu.
Đoàn Dự hỏi:
- Đại sư, nếu như thiếu niên đó còn sống đến hôm nay thì cũng phải trên dưới sáu mươi rồi, có phải y là Mộ Dung Bác chăng?
Hoàng Mi tăng lắc đầu:
- Nói ra thật là hổ thẹn, lão nạp cũng không biết nữa. Thực ra một chỉ của cậu bé đó có phải Kim Cương chỉ hay không, ta cũng đâu có nhìn rõ, nhưng xem chừng ra tay không giống hẳn. Thế nhưng phải hay không thì cũng thật là lợi hại, thật là ghê gớm…
Mọi người ai nấy lặng thinh, lòng khinh thị Thôi Bách Tuyền giảm đi quá nửa, nghĩ thầm võ công cao siêu như Hoàng Mi tăng mà còn úy kỵ Cô Tô Mộ Dung đến thế, Thôi Bách Tuyền sợ đến mất cả hồn vía thì cũng có nguyên do.
Thôi Bách Tuyền nói:
- Hoàng Mi đại sư thân phận cao như thế mà chuyện ngày xưa còn không dấu diếm chút nào, họ Thôi này có đáng gì đâu mà còn sợ xấu mặt? Tại hạ vốn dĩ muốn đem chuyện trà trộn vào Trấn Nam Vương phủ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho bệ hạ và vương gia, nơi đây cũng chẳng có ai người ngoài, vây tại hạ xin thuật lại để các vị cùng rõ.
Y nói mấy câu đó rồi, tâm tình khích động, cổ khô miệng đắng cầm chén trà lên uống ực một cái cạn sạch, lại cầm luôn cả chén của Quá Ngạn Chi uống luôn rồi mới tiếp tục:
- Chuyện… chuyện này của tôi, là… là đã mười tám năm rồi…
Y nói tới đây tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Y định thần rồi nói tiếp:
- Ở trong thành phủ Nam Dương, có một thổ hào họ Sái, giàu có nhưng bất nhân, hiếp đáp dân lành. Kha sư ca của tôi có một người bạn bị y hãm hại, toàn gia chết về tay y.
Quá Ngạn Chi hỏi lại:
- Sư thúc nói đến tên tặc tử Sái Khánh Đồ phải không?
Thôi Bách Tuyền đáp:
- Đúng đó. Sư phụ ngươi mỗi khi nói đến Sái Khánh Đồ vẫn thường nghiến răng hậm hực tuy có làm đơn kêu lên quan mấy lần đều bị họ Sái đem tiền đút lót ếm nhẹm đi. Nếu như sư phụ ngươi xách nhuyễn tiên đến giết phứt gã đi thì thật dễ như thổi tro trong bếp, tuy ông ta anh hùng khí khái trên giang hồ nhưng ở quê hương bản quán có nhà có cửa nên không dám làm chuyện phạm vương pháp như thế. Còn Thôi Bách Tuyền tôi thì khác, trộm gà bắt chó, bài bạc trai gái, giết người phóng hỏa chuyện gì cũng làm. Đêm đó tôi nổi giận nên mò vào nhà tên Sái Khánh Đồ, giết một hơi hơn ba chục mạng nhân khẩu.
Tôi từ cửa chính giết vào đến tận hoa viên đằng sau, đến làm vườn người ở cũng không tha. Đến giữa vườn thấy một căn lầu nhỏ trên có ánh đèn chiếu ra. Tôi chạy lên lầu, đá tung cửa vào thì ra đó là một thư phòng, bốn bề chung quanh đầy những kệ trên để toàn là sách vở, một đôi nam nữ đang ngồi đọc sách ở bàn.
Đôi nam nữ đó chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo tuấn nhã ăn mặc theo lối thư sinh. Người đàn bà tuổi trông trẻ hơn, quay lưng lại không nhìn rõ mặt nhưng bà ta mặc áo lụa mỏng màu xanh nhạt, dưới ánh nến trông thật xinh đẹp, con bà nó chứ…
Y vốn dĩ nói năng thật văn vẻ, so với ngôn ngữ bình thời thật khác xa, ngờ đâu đột nhiên chêm vào một lời thô tục, ai nấy đều sửng sốt. Thôi Bách Tuyền dường như không để ý nói tiếp:
-… tôi một hơi giết hơn ba chục mạng, càng lúc càng say máu, trông thấy đôi trai gái chó má này, con mẹ nó chứ, xem ra có điều khác lạ. Trong nhà Sái Khánh Đồ ai nấy thô lỗ hung ác, sao lại lọt vào một đôi cẩu nam nữ thanh tú ở đâu ra? Trông họ có khác gì Đường Minh Hoàng với Dương quí phi trong tuồng hát? Tôi thật ngạc nhiên nhưng không có ý ra tay giết họ. Bỗng nghe người đàn ông nói: "Nương tử, từ Qui Muội đến Võ Vương, hình như không theo thứ tự này."
Đoàn Dự nghe nói "từ Qui Muội đến Võ Vương" nghĩ thầm: "Cái gì mà Qui Muội? Võ Vương?"(9.6) Chàng suy nghĩ hiểu ngay: "À, thì ra là từ Qui Muội đến Vô Vọng, người đàn ông này nói về Kinh Dịch." Chàng thấy thế trong lòng liền phấn khởi hẳn lên.
Lại nghe Thôi Bách Tuyền nói tiếp:
- Người đàn bà trầm ngâm rồi nói: "Nếu như từ hướng đông bắc đi chéo xuống Đại Ca, rồi chuyển qua Tỉ Tỉ chàng nghĩ đi thế có thông hay không?"
Đoàn Dự nghĩ thầm: "Hừ, sao lại Đại Ca? Tỉ Tỉ là sao? À thì ra Đại Quá và Ký Tế." Bỗng chàng giật mình sửng sốt: "Thì ra người đàn bà nói về bộ pháp trong Lăng Ba Vi Bộ, có điều vị trí hơi sai không hoàn toàn đúng hẳn. Không lẽ người đàn bà này với thần tiên tỉ tỉ trong động núi kia có liên quan?"
Thôi Bách Tuyền nói tiếp:
- Tôi nghe hai vợ chồng bàn tán không ngừng, nói gì mà Ô Qui Muội Tử, Đại Cữu Tử, Tiểu Tỉ Tỉ càng nghe càng chán nên lớn tiếng quát: "Hai đứa cẩu nam nữ kia, con bà ngươi chứ, có mau cút ra không nào." Không ngờ hai người đó dường như giả điếc, không nghe ta nói gì, vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách. Người đàn bà nhỏ nhẹ nói: " Từ chỗ này đến nhà tỉ tỉ cả thảy chín bước, không làm cách nào đi được." Tôi liền quát lên: "Cút mau! Cút mau! Cút ngay đến nhà ông bà ông vải nhà ngươi, gặp tổ tông mười tám đời." Tôi đang toan cất bước tiến lên, người đàn ông đột nhiên vỗ tay cười nói: "Hay lắm, ông bà là khôn, mười tám đời tổ tông, ồ, hai lần chín mười tám có thể chuyển qua vị trí khôn được. Thế là bước này nghĩ ra rồi!" Y thuận tay cầm một chiếc bàn toán(9.7) trên bàn, không biết làm cách nào ba quân toán đột nhiên bắn ra, tôi chỉ thấy ngực đau nhói, thân hình đứng chết sững không còn động đậy gì được.
Hai người đó không ngó ngàng gì đến tôi, vẫn tiếp tục đàm luận chuyện tiểu ca ca, tiểu súc sinh còn tôi trong bụng sợ hãi không biết chừng nào. Tại hạ có cái phỉ hiệu là Kim Toán Bàn, luôn luôn đem theo trong người một cái bàn toán đúc bằng vàng, bên trong có dấu cơ quan, bảy mươi bảy quân toán muốn lúc nào là có thể bắn ra lúc ấy, nhưng cái bàn toán trên bàn kia làm bằng gỗ gụ trông thật bình thường, mấy thanh ngang làm bằng tre, hiển nhiên y dùng nội lực chấn gãy những thanh này rồi dùng nội lực bắn tung những viên toán ra, công phu đó quả con mẹ nó cao minh thật.
Đôi trai gái kia càng nói càng cao hứng, còn tôi thì càng lúc càng hoảng hốt. Tôi ở trong nhà này giết hơn ba chục mạng người gây ra một vụ đại huyết án vậy mà đứng trơ trơ nơi đây, không nhúc nhích gì được, nói cũng không nói được, tội tôi gây ra bị quả báo đã đành nhưng chuyện vỡ lở thì thể nào cũng liên lụy đến Kha sư huynh. Thời gian hơn hai giờ đó thật không khác gì chịu khổ hình mười năm, hai mươi năm.
Chờ mãi đến khi gà gáy sáng, người đàn ông bấy giờ mới cười nói: "Nương tử, mấy bước kế tiếp đây hôm nay mình nghĩ chưa ra, thôi mình đi chứ!" Người đàn bà nói: "Vị Kim Toán Bàn Thôi lão sư giúp chàng nghĩ ra được một bước thật kỳ diệu, mình phải tạ ơn y cái gì mới được." Tôi lại càng sợ hãi, không ngờ họ biết tên tuổi tôi rồi. Người đàn ông nói: "Nếu thế thì cho y sống thêm vài năm, lần sau gặp mình giết y cũng được. Y dám chửi nàng, chửi ta thì nay tha cho." Y nói rồi cầm cuốn sách lên, tiếp theo tay trái đưa về sau phất nhẹ sau lưng tôi giải khai huyệt đạo. Tiếp theo đôi trai gái đó nhảy qua cửa sổ đi mất. Tôi cúi đầu nhìn xuống thấy trước ngực áo có ba lỗ hổng, ba viên bàn toán ngay ngắn chỉnh tề gắn trên ngực tôi, thật dẫu có lấy thước mà đo cũng không được đều như thế. Chậc chậc, quí vị xem cái công trình của tôi đây.
Y nói xong cởi áo ra. Mọi người thoạt nhìn không khỏi bật cười, thấy hai quân gắn chặt trên hai đầu vú y, ngay chính giữa có thêm một viên khác, đã bấy lâu nay sao y không tìm cách gỡ ra.
Thôi Bách Tuyền lắc đầu, đóng khuy áo lại nói:
- Ba quân bàn toán này khảm trên thân thể tôi thật chịu không nổi. Tôi đã tính dùng dao nạy ra thế nhưng chỉ hơi dùng sức một chút, chạm phải huyệt đạo của mình lập tức chết giấc ngay, phải mất hai giờ sau mới hồi tỉnh. Còn như dùng dũa, dùng giấy nhám mà mài thì chao ôi, đau đến kêu ông kêu bà. Cái tội nghiệt này cứ lẩn quẩn theo tôi như bóng với hình, mỗi khi trái gió trở trời, ba chỗ đó tiên sư nó đau đến chết cha chết mẹ, thật chẳng khác gì rùa bị lột mai.
Mọi người nghe y nói vừa kinh hãi, vừa tức cười. Thôi Bách Tuyền thở dài một tiếng nói:
- Gã đó nói là lần sau gặp lại tôi sẽ lấy mạng, thành thử nếu muốn khỏi chết chỉ có cách là không gặp lại y, đó là cách duy nhất. Không còn đường nào khác hơn, tôi chỉ còn nước cao bay xa chạy trốn vào trong phủ Trấn Nam Vương. Tôi đã tính trong bụng, nước Đại Lý ở nơi xa vắng cõi thiên nam, những người trong võ lâm Trung Nguyên mấy ai rỗi hơi tìm đến, nếu vạn nhất tên khốn kiếp đó mò được tới đây thì có Đoàn vương gia, Cao hầu gia, Chử bằng hữu bao nhiêu là cao thủ, không lẽ ai cũng giương mắt không nhúng tay vào, để mặc cho y giết tôi hay sao? Ba viên quân bàn toán nằm trên ngực tôi, đau đớn chịu không nổi đành phải quay sang rượu chè bét nhè, quấy quá cho qua cơn đau. Bao nhiêu hùng tâm tráng chí, truyền tông tiếp đại, con mẹ nó đổ xuống sông xuống biển hết.