Tiểu Thiếp Vị Thành Niên Chương 81-82


Chương 81-82
Tư tưởng phong kiến

Nghe thấy hắn giải thích, vẻ mặt của Mộ Dung Vũ lập tức trở nên nhu hòa hơn, nhìn hắn nói: “Hoàng huynh, đệ không trách huynh, là đệ không nên tới chất vấn huynh.” Ngẫm lại ngày đó cũng là hắn chọc giận hoàng huynh.

“Thập tứ đệ, vậy huynh đệ chúng ta hãy huề nhau, quên chuyện này đi.” Mộ Dung Trần nói, dù đúng dù sai thì cũng hãy để cho nó qua đi.

“Được, hoàng huynh, đệ đã quên rồi.” Mộ Dung Vũ nói, hắn chưa từng vì hoàng huynh đánh hắn mà oán hận hoàng huynh. Hắn tức giận là bởi vì hoàng huynh đối xử không tốt với Tâm Nghi, thương tổn nàng.

“Đi thôi, hôm nay hoàng huynh sẽ uống rượu cùng ngươi.” Mộ Dung Trần lấy tay vỗ lên vai hắn nói.

“Được.” Hắn gật đầu, huynh đệ cuối cùng cũng mở lòng với nhau.

***************************

Đêm khuya ở Tuyết Uyển.

Mộ Dung Trần nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn nàng. Cái nhìn của hắn về nàng vẫn luôn dừng lại ở năm năm trước, dừng lại ở một tiểu cô nương không từ thủ đoạn. Nhưng năm năm trôi qua, có lẽ nàng đã thật sự trưởng thành, thật sự thay đổi. Nhưng một người thật sự có thể thay đổi nhiều như vậy sao?

Cuộc nói chuyện của nàng và Thập tứ đệ vẫn còn vang vọng ở bên tai hắn. Nàng là thật tâm hay là cố ý? Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định chắc chắn, đó là Thập tứ đệ thích nàng, vô cùng thích nàng.

Trong lúc ngủ mơ Cung Tuyết Thiến vẫn cảm giác được một đôi mắt sắc bén luôn luôn nhìn mình chằm chằm, nàng liền giật mình tỉnh lại, ngay lập tức bị xoáy vào đôi mắt đen thâm thúy sắc sảo của hắn.

“Ngươi đang làm gì đấy? Giả quỷ dọa người sao?”Cung Tuyết Thiến tức giận hỏi, may mắn tim của nàng rất tốt, nếu không đã bị hắn hù chết rồi.

“Là ngươi có tật giật mình, nếu như ngươi ngay thẳng thì sợ cái gì?” Mộ Dung Trần không chút khách khí đánh trả.

“Này, ngươi phải biết rõ đây là phòng của ta, đêm hôm khuya khoắt ngươi lén lút đến đây, ta có thể không sợ sao?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, hỏi lại.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cũng nên làm rõ, nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, cái gì gọi là lén lút, đừng nói phòng này là của Bổn Vương, mà ngay cả ngươi cũng là nữ nhân của Bổn Vương. Bổn Vương là đến một cách quang minh chính đại.” Mộ Dung Trần thật không biết đầu óc của nữ nhân này đang nghĩ cái gì, luôn miệng nói yêu hắn nhưng lại chưa từng có biểu hiện yêu thương. Đổi lại là nữ nhân khác, nếu đêm hôm thế này hắn xuất hiện ở chỗ các nàng, các nàng e rằng sẽ vui mừng không thể thốt nên lời. Vậy mà nàng thì ngược lại, sao lại có thể dám nói hắn lén lút đến, hắn việc gì cần phải lén lút.

“Mộ Dung Trần, cái gì mà ta là của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là của chính ta, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào.”Cung Tuyết Thiến vô cùng phản cảm với những lời nói như vậy. Không nói đến việc nàng có phải là Mạnh Tâm Nghi hay không, mà cho dù là phải đi nữa thì nàng cũng là do cha mẹ nuôi lớn, chẳng qua chỉ là gả cho hắn mà thôi. Dựa vào cái gì liền biến thành của hắn?

“Xem ra Bổn Vương phải khiến ngươi hiểu rõ một chút cái gì gọi là đạo lý xuất giá tòng phu.” Sắc mặt của Mộ Dung Trần âm trầm, còn chưa có nữ nhân nào dám nói với hắn như vậy.

“Vương gia, ngươi hẳn cũng được xem là đọc rộng hiểu nhiều thi thư, vậy ta xin hỏi ngươi, thành thân cùng lắm thì cũng chỉ là việc nam nữ yêu nhau ở cùng một chỗ. Nhưng cha mẹ lại ban tặng cho nữ nhân sinh mạng, nuôi lớn nàng. Còn ngươi thì sao? Ngươi phải trả giá gì? Dựa vào cái gì mà biến người ta thành người của ngươi? Đây là sự áp bách không công bằng với nữ tử, ngươi hiểu không? Hơn nữa, nếu như phải ở rể nhà gái thì sao? Vậy thì có thể nói là xuất giá tòng thê hay không?” Cung Tuyết Thiến trực tiếp nói ra quan điểm của thời hiện đại.

“Ngụy biện, nói bậy. Đây là quan niệm mấy ngàn năm lưu lại, cho dù là không hợp lý hay áp bách đi chăng nữa thì ngươi cũng phải chịu. Ai bảo ngươi là nữ nhân, mà nữ nhân thì phải tuân thủ tam tòng tứ đức.” Mộ Dung Trần cố ý kích động nàng.

“Phong kiến áp bách ngu muội đến cực điểm.” Cung Tuyết Thiến biết có nói với hắn cũng vô ích liền chửi bới.

“Bớt nói nhảm đi. Đi ngủ.”Mộ Dung Trần không muốn tranh luận dong dài với nàng, liền trực tiếp cởi áo khoác.

“Ngươi muốn ngủ ở nơi này của ta?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn. Không phải chứ? Lại nữa sao?

“Ngươi không phải đang nói thừa sao? Đêm hôm khuya khoắt Bổn Vương không đến ngủ, chẳng lẽ là đến mộng du sao?” Mộ Dung Trần tức giận nói. Nhìn nàng cũng khá thông minh, nhưng vì sao có đôi lúc lại ngu xuẩn như vậy.

“Vương gia, chúng ta có thể thương lượng một chút không? Ngươi xem, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, có phải cũng nên đến chỗ các nàng nghỉ ngơi hay không?”Cung Tuyết Thiến thương lượng.

“Câm miệng.” Mộ Dung Trần không kiễn nhẫn quát, nàng muốn hắn đến chỗ các nữ nhân khác như vậy sao? Nàng nói thích hắn mà như vậy sao?

Cung Tuyết Thiến theo bản năng lập tức ngậm miệng, thân thể liền bị hắn ôm nằm xuống.

Trái tim bắt đầu căng thẳng đập thình thịch, cũng mang theo sợ hãi. Không phải hắn lại muốn….

Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, một mùi hương thiếu nữ đặc biệt trên người nàng liền chậm rãi lan vào trong mũi, khiến trái tim vốn luôn bình thản của hắn nhất thời xáo động. mạnh mẽ

Thân thể dán chặt lấy nàng, cảm thụ được dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, thân mình hắn liền trở nên căng thẳng. Nàng luôn đơn giản tùy tiện như vậy, nhưng lại khiến cho hắn nổi lên dục vọng.

Cung Tuyết Thiến được hắn ôm vào trong ngực, thân mình cứng ngắc khổ sở, vừa định nhẹ nhàng thay đổi vị trí một chút liền cảm giác được có cái gì đó đang kiên quyết đứng vững. Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, nàng biết đó là cái gì, liền bị dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích. Nàng không muốn tiếp tục thừa nhận sự thống khổ như vậy.

Trong mắt Mộ Dung Trần đều là dục vọng nồng đậm, tay bắt đầu không an phận từ trên eo nàng chuyển động.

Thân thể của Cung Tuyết Thiến lại càng cứng ngắc, lập tức bắt lấy tay hắn, giãy dụa phản kháng, trong mắt chứa đựng sự hoảng sợ, giọng điệu cầu xin nói: “Đừng…Đừng….”

Hơi thở của Mộ Dung Trần đã trở nên gấp gáp, hắn biết hai lần trước đã rất thô bạo nên đã khiến nàng sợ hãi, liền ôm chặt nàng không để cho nàng tiếp tục giãy dụa phản kháng, giọng nói khàn khàn:“Yên tâm, lần này sẽ không giống….”

Sau đó tay trượt đến trước ngực nàng, cúi đầu áp môi lên môi nàng, xoay người một cái liền đặt nàng dưới thân.

Cung Tuyết Thiến không có năng lực phản kháng, trên mặt vẫn mang theo nỗi sợ hãi như trước. Nhưng rất nhanh nàng cũng cảm giác được không giống như trước kia. Cảm giác này thật lạ lẫm khiến nàng cảm thấy khát vọng, cũng làm cho nàng thấy khó chịu khác thường. Ngay sau đó nàng liền hiểu được đây là cảm giác gì.

Ý thức theo sự xâm nhập của nụ hôn và sự thăm dò của bàn tay hắn mà dần dần bị lạc.

Trong phòng nhất thời biến thành một mảnh nóng bỏng.

Chương 082 -- Thê thiếp đánh nhau

Toàn thân Cung Tuyết Thiến mỏi nhừ vô lực, tựa vào lồng ngực của hắn, sắc mặt vẫn đỏ bừng, giờ đây nàng mới biết hóa ra chuyện nam nữ hoan ái lại có thể tốt đẹp như vậy.

Mộ Dung Trần để tay lên mái tóc dài của nàng, không có một người nào, không có bất cứ nữ nhân nào làm hắn hưng phấn như thế, mặc dù nàng ngây ngô lại không có kỹ thuật, nhưng cũng đủ làm hắn mỗi một lần đều không thể kiềm chế bản thân. Trái với những nữ nhân khác, sự ngây ngô của nàng càng làm cho hắn hưng phấn.

Đợi lúc Cung Tuyết Thiến mở to mắt thì ánh nắng sáng rực bên ngoài cửa sổ đã chiếu vào phòng, nàng bỗng chốc tỉnh táo, nhớ tới đêm qua, sắc mặt lại đỏ lên, vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, Tiểu Vân cũng sắp vào rồi.

Mới vừa mặc quần áo tử tế, Tiểu Vân liền đi vào, nhìn thấy nàng liền cười một cách ám muội, rồi lại mở miệng nói:“Tiểu thư, người rửa mặt chải đầu đi, nô tỳ đi lấy điểm tâm cho người.”

“Ừ, đi đi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gật đầu, không muốn để Tiểu Vân nhìn thấy được vẻ mặt bối rối của mình.

Nhưng sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiểu Vân trở về, nên đành phải đi ra cửa tìm Tiểu Vân.

Ở rất xa chợt nghe có tiếng vọng ra từ trong hoa viên, sau đó lại nhìn thấy Mai Cơ, Lan Cơ vây quanh một chỗ.

“Ngươi với chủ tử của ngươi đều cùng một giuộc như nhau, để xem hôm nay ta đánh chết ngươi.”

Cung Tuyết Thiến nghe ra được đó là giọng nói của Mai Cơ.

“Mai chủ tử, người có thể mắng chửi nô tỳ, nhưng xin người đừng mắng tiểu thư.”

Cung Tuyết Thiến hoảng hốt, là Tiểu Vân, nàng liền bước nhanh hơn, chỉ hai bước đã qua đến.

“Không cho ngươi chút giáo huấn, thì ngươi sẽ không biết ai là chủ tử của ngươi.” Mai Cơ nhấc tay lên liền tát vào mặt Tiểu Vân một cái “bốp”.

“Bốp” theo sau là một cái tát lên mặt của Mai Cơ, nhất thời khiến nàng ta và mọi người sợ ngây người.

Đợi lúc Mai Cơ thấy rõ người trước mắt, liền dùng ngón tay chỉ vào nàng, không thể tin được, giận đến run người: “Ngươi, ngươi dám đánh ta.”

“Ngươi cũng dám đánh tiểu Vân, tại sao ta không dám đánh ngươi chứ.” Ánh mắt của Cung Tuyết Thiến lạnh như băng chiếu vào người nàng ta.

“Ngươi…ngươi…ta muốn để Vương gia làm chủ chuyện này.” Mai Cơ hổn hển nói.

“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói, rồi mới đến kéo tiểu Vân đang quỳ một bên đứng dậy:“Đứng lên, nhớ kỹ, ngươi là nô tỳ của ta, chứ không phải của bọn họ, không được quỳ gối trước họ.”

“Tiểu thư.” Tiểu Vân dùng tay che lại khuôn mặt bị đánh sưng, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Tiểu Vân, chúng ta đi.”Cung Tuyết Thiến kéo nàng, muốn rời đi ngay.

Lan Cơ đứng ở phía sau lớn tiếng gọi nàng lại.

“Ngươi còn có việc gì sao?” Cung Tuyết Thiến xoay người lại, khinh thường nhìn nàng.

“Tiểu Vân là nô tỳ của ngươi, nhưng lại phạm lỗi, bất kể là ai phạm lỗi đều nên bị xử phạt, đây là luật lệ của Vương phủ.” Lan Cơ nói.

“Phải không? Vậy ta đây xin hỏi Tiểu Vân đã phạm lỗi gì?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng ta chằm chằm.

“Để nó tự nói.” Lan Cơ nói như quẳng vào mặt nàng.

Tiểu Vân vội vàng nói: “Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho tiểu thư, không để ý đụng phải Mai chủ tử.”

“Nghe rõ chưa?” Lan Cơ cười lạnh, hỏi.

“Như vậy sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Cung Tuyết Thiến không cười nói.

“Chuyện này mà nhỏ sao, nô tỳ mạo phạm chủ tử là chuyện nhỏ sao?” Lan Cơ bị khẩu khí của nàng chọc giận.

“Ngươi nói đúng, là chuyện nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Chẳng qua chỉ là đụng vào mà thôi, hơn nữa nói không chừng là Mai Cơ đụng vào Tiểu Vân trước thì sao?”Cung Tuyết Thiến cau mày, trong lòng hiểu rõ các nàng chẳng qua là mượn chuyện này để gây sự mà thôi. Nhìn thấy hắn ngủ lại ở chỗ của nàng nên trong lòng bọn họ ghen tỵ, đem oán khí trút hết lên người Tiểu Vân.

“Ngươi…Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả thực cố tình gây sự mà.” Lan Cơ nổi giận chỉ tay về phía nàng.

“Ai vô lễ làm loạn thì trong lòng tự hiểu.” Cung Tuyết Thiến cũng không yếu thế chút nào.

“Xảy ra chuyện gì? Các nàng đang làm gì đấy?”Giọng nói của Mộ Dung Trần đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Thiếp thân tham kiến Vương gia, nô tỳ tham kiến Vương Gia.” Mọi người vội vàng hành lễ.

“Tất cả đứng lên.” Mộ Dung Trần ra lệnh.

“Dạ, Vương gia.” Mọi người vừa đứng dậy liền nghe được tiếng khóc thút thít.

Mộ Dung Trần nhìn sang, khẽ nhíu mày hỏi: “Mai Cơ, tại sao nàng khóc?”

Bỗng chốc Mai Cơ lập tức quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:“Vương gia, thiếp thân biết người bây giờ thích muội muôi, nhưng nói gì đi nữa thiếp thân cũng đã hầu hạ Vương gia vài năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, ngay cả Vương gia cũng chưa từng đánh thiếp thân, nhưng muội muội lại ỷ được người sủng ái, đã động thủ với thiếp, về sau thiếp thân còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ này chứ.” Nói xong liền không ngừng khóc.

“Ngươi động thủ đánh nàng?” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía Cung Tuyết Thiến.

“Vương gia.” “Ập” một tiếng, Cung Tuyết Thiến cũng quỳ xuống đất, nàng ta có thể giả bộ, nàng không thể sao?“Thiếp thân khẩn cầu người, sau này đừng tiếp tục tới phòng của thiếp thân nữa, hoặc cứ dứt khoát hưu thiếp đi, để tránh cho thiếp biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các tỷ tỷ. Các nàng ấy không dám công khai nhắm vào thiếp nên liền quay qua đối phó Tiểu Vân, Vương gia cũng biết Tiểu Vân và thiếp thân lớn lên cùng nhau, những năm gần đây Tiểu Vân luôn chăm sóc thiếp, tuy rằng danh là chủ tớ, nhưng thật ra còn hơn cả tỷ muội, cho nên bọn họ có thể ức hiếp thiếp nhưng tuyệt đối không được bắt nạt Tiểu Vân.”

Nói xong, nàng âm thầm véo mạnh mình một cái, nhất thời nước mắt dâng trào, dáng vẻ đáng thương làm rung động lòng người, những lời nói ra đều rất chân thành.

“Tiểu thư.” Tiểu Vân khóc, quỳ xuống cạnh nàng, “Nghe được những lời này của tiểu thư, nô tỳ có chết cũng thấy mãn nguyện.”

“Tiểu Vân, không được nói chết, các nàng đều hy vọng chúng ta chết, cho nên chúng ta càng phải sống, sống thật tốt mới được.”Cung Tuyết Thiến lau đi giọt lệ trong mắt nàng.

Một màn chủ tớ tình thâm này đều khiến cho mắt của tất cả mọi người ươn ướt, dĩ nhiên bọn họ cũng rất hâm mộ Tiểu Vân có được chủ tử tốt như vậy.

“Vương gia, oan cho thiếp, thiếp không nghĩ sẽ đối phó muội muội. Tuy rằng đúng là thiếp thân có ghen tị và hâm mộ thật, nhưng thiếp tuyệt đối không có gan muốn đi đối phó với nàng.” Mai Cơ vội vàng kêu oan.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/55440


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận