Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 6

Chương 6

Khi ra tới Cầu Ván thì Hoàng Phi đột ngột nói:

- Bây giờ tôi mới dám nói lời xin lỗi… Tôi đã mạo muội viết mấy dòng trong cuốn lưu bút của Dung. Chắc Dung không trách chứ?

Hạnh Dung hơi bất ngờ, nhưng cô không tỏ sự khó chịu:

- Chắc là… Giáng Hương đã cho phép anh? Mà cũng đâu có sao, lưu bút là nơi ghi nhận tất cả tình cảm của bạn bè dành cho mình, mà anh thì còn hơn là bạn nữa…

Hoàng Phi nhìn sững cô:

- Dung nói thế nghĩa gì?

Hạnh Dung phải nói rõ ngay:

- Bởi vì anh là anh của Hương, bạn em, tức anh còn hơn là bạn rồi còn gì!

- À thì ra…

Cả hai cùng cười bẽn lẽn và tự dưng trong lòng họ cảm thấy thân thiện hơn, cho đến lúc Phi ra lấy xe. Anh nói với lại khi đã rồ máy xe:

- Châu đã nói địa chỉ của Dung rồi, có thể ngày mai tôi xin phép tới thăm và nói chuyện nhiều hơn. Cả quà của Giáng Hương nữa…

Hạnh Dung reo lên:

- Vậy thì mai em sẽ ở nhà chờ anh!

Nhưng rồi cô khựng lại:

- À mà không được, ngày mai em có việc phải đi với mẹ rồi. Hay là để thứ năm được không? Thứ năm em được nghỉ.

Phi hơi lưỡng lự, nhưng cũng gật đầu:

- Được rồi, mình sẽ gặp lại nhau.

Anh ta rồ xe chạy đi khá xa rồi mà Dung vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo. Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao như vậy…

- Bị hớp hồn rồi sao cô nương?

Giọng nói của Ngọc Nga ngay phía sau khiến cho Dung giật mình, cô quay lại đưa tay dứ dứ như sắp đánh vào bạn, Nga lại càng có dịp trêu chọc:

- Si anh chàng rồi thì chịu đi, nếu không ta tấn công phỗng tay trên thì đừng có trách!

- Con khỉ!

Dung đuổi theo doạ đánh, Ngọc Nga thì cố tình trêu chọc, vừa chạy trước vừa nói với lại:

- Anh chàng đẹp trai cở đó thì coi chừng đó!

Suốt đêm qua, Dung cứ đọc đi đọc lại hoài bốn trang lưu bút của Hoàng Phi viết trong sổ. Trước dòng chữ của Phi có bút tích của Giáng Hương, nhưng lạ

một điều là Giáng Hương chỉ viết vắn tắt và viết chưa tròn câu thì đã ngưng ngang:

“Mình biết việc đưa cho anh mình viết trong lưu bút của Dung là không đúng, bởi Dung và anh Phi chưa hề quen biết nhau. Tuy nhiên do anh ấy quá ái mộ Dung, cứ nằng nặc đòi phải viết để làm quen, nên cuối cùng mình đành phải chiều lòng anh ấy. Mình xin lỗi Dung, còn có điều này nữa, mình muốn nói riêng với Dung.”

Những dòng chữ của Giáng Hương ngưng ngang ở đó, rồi tiếp theo là những trang viết của Hoàng Phi. Mà cũng thêm một điều nữa rất lạ, mạch văn của Phi viết đang ngon trớn thì bỗng khựng lại, như bỏ dở nửa chừng.

Hạnh Dung đọc đi đọc lại và tính khi gặp lại anh, cô sẽ hỏi cho ra lẽ. Phải chăng Phi hết ý, mất hứng hay không muốn nói hết lòng mình?

° ° °

Cũng may, sáng hôm nay là ngày thứ năm, Dung được nghỉ học, nên cô ngủ nướng thêm một chút. Khi thức dậy thấy đã chín giờ, cô giật mình, nhảy ngay xuống giường và dọn dẹp rất nhanh phòng ngủ của mình, và sau đó ra phòng khách dọn tươm tất trước sự ngạc nhiên của mẹ.

Bà Hồng lên tiếng hỏi ngay:

- Bữa nay chắc trời sắp có bão hay sao mà cô nương nhà này dọn dẹp kỹ vậy hả?

Biết mẹ trêu chọc mình, Dung nũng nịu:

- Mẹ này… bộ con gái mẹ làm biếng lắm hay sao?

- Không làm biếng, nhưng không được siêng cho lắm. À, hay là bữa nay đón khách?

Hạnh Dung tranh thủ ngay sự ủng hộ của mẹ:

Nguồn: truyen8.mobi/t102318-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-6.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận