Một hôm ông ta mơ thấy thánh Allah hiện về và tặng cho ông ta một chiếc đũa thần. Chiếc đũa này có thể mang đến cho Souleymane sự thông thái, sức mạnh và giàu có. Lúc tỉnh dậy, thật bất ngờ, ông ta thấy chiếc đũa thần đang ở trong tay.
Nhờ có chiếc đũa, Souleymane đã cai trị được tất cả những loài quỷ trên sa mạc và bắt chúng xây cho nhà vua rất nhiều lâu đài, đền miếu, khắc tượng, đào giếng để lấy nước và dựng thêm nhiều thành phố xung quanh kinh thành.
Nhưng một ngày kia, lũ quỷ không còn sợ nhà vua nữa. Chúng tụ tập nhau chống đối lại nhà vua. Souleymane dễ dàng dẹp được cuộc nổi loạn này. Để trừng trị lũ quỷ, ông đã nhốt tất cả chúng vào chai rồi gắn chì vào miệng chai, trên đó có in hình chiếc đũa thần. Sau đó, nhà vua ném tất cả các chai xuống biển. Một trong những chiếc chai chìm sâu nhất là chiếc chai nhốt hung thần Zawbaat.
Một trăm năm sau, Zawbaat vẫn bi nhốt trong chai và chiếc chai vẫn nằm dưới cát. Ở trong chai Zawbaat luôn mồm nói:
- Ai cứu ta ra khỏi nơi này, ta sẽ ban cho nhiều của cải.
Nhưng không ai nghe thấy.
- Ai cứu ta ra khỏi nơi này, ta sẽ thực hiện tất cả những điều ước - Zawbaat lại hét lên.
Nhưng vẫn vô ích...
Năm trăm năm sau, Zawbaat chửi rủa số phận của mình và thề rằng sẽ giết kẻ nào cứu hắn ra khỏi chai. Vừa nghĩ như vậy thì hắn thấy chiếc chai như đang được đẩy lên mặt biển. Thì ra chiếc chai đang nằm trong lưới của một ông lão đánh cá nghèo khổ.
Cả ngày hôm đó, ông lão đánh cá vẫn chưa được một con cá nào cả, lần nào kéo lưới lên cũng là chiếc lưới trống không. Bây giờ, khi kéo lưới lên thấy nặng tay, ông đã mừng thầm. Không ngờ lần này chỉ là một cái chai cũ rích.
Nhưng khuôn mặt của ông lão rạng rỡ hẳn lên, ông nghĩ: “Mình sẽ đem cái chai này ra chợ bán, ít ra mình cũng được mươi xu. Nhưng trước tiên, mình phải mở nó ra để xem có gì ở bên trong không.”
Ông lấy dao và nậy nắp chai ra. Nắp chai vừa bật thì một làn khói dày đặc bay ra và bay vút lên không trung. Ông lo sợ quá ngã lăn ra bãi cát. Zawbaat hiện ra và nói, giọng giận dữ:
- Ngươi hãy chuẩn bị để chết. Ta vừa thề rằng sẽ giết kẻ nào mở nắp chai, nhưng ta chưa kịp nghĩ ra giết bằng cách nào. Ta cho phép ngươi được chọn lấy cách chết.
- Lạy thánh Allah, xin ngươi hãy đến cứu con - Ông lão đánh cá khốn khổ thổn thức.
Nhưng hung thần vẫn rít lên:
- Nhanh lên, lão già! Ngươi phải chết - Tôi không thể nào tin được. Một người cao to như ông lại ở trong cái chai này. Ngay cả ngón tay bé nhất của ông cũng không thể chui lọt.
Hung thần cười phá lán khiến cả dãy núi phải rung chuyển:
- Điều này quá dễ đối với ta. Hãy nhìn đây!
Nói rồi, hung thần biến thành làn khói và chui tọt vào trong chai.
Ông lão đánh cá không nói không rằng, đợi cho làn khói đã nằm gọn trong chai liền lấy ngay nắp chai đậy lại. Sau đó, ông cười khoái trá:
- Ha ha! Ngươi đã nằm trong tay ta rồi. Ta sẽ trả ngươi về với biển cả. Ta sẽ ném ngươi ra thật xa để ngươi không còn bị mắc vào lưới nữa. Đi đến đâu ta cũng kể rằng có một con quỷ rất độc ác bị nhốt trong chai, nó sẽ giết bất kể ai cứu nó. Sẽ không bao giờ ngươi còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời nữa.
Con quỷ lồng lộn trong chai nhưng nắp chai đã đậy kín. Nó van vỉ:
- Ông lão đánh cá ơi, xin ông đừng độc ác như vậy. Tôi không hề có ý định giết ông. Ban nãy, tôi chỉ nói đùa thôi mà. Tôi chỉ muốn xem phản ứng của ông ra sao thôi.
Ông lão đánh cá vẫn lạnh lùng nói:
- Con quỷ xấu xa kia, ngươi lại lừa ta ư? Ta không thèm tin một lời nào của ngươi.
Nói rồi, ông lão định cầm chai lên quăng xuống biển.
- Nếu thả tôi ra ông sẽ cứu được hàng ngàn người đang phải chịu đau khổ - Hung thần thì thào sát vào nút chai.
Lần này thì ông lão đánh cá phải cân nhắc. Ông không mạo hiểm đời mình với lời hứa sẽ mang lại của cải của hung thần, nhưng nếu như ông có thể cứu được hàng nghìn người khác thì...
Lão đánh cá đưa tay từ từ mở nút chai. Ngay lập tức khói tuôn ra và hung thần trở lại với hình dáng y như lần trước. Việc đầu tiên mà hung thần làm là đá chiếc chai xuống biển.
- Biến đi, chiếc chai đáng nguyền rủa! Từ nay ta không còn phải nhìn thấy mi nữa.
Lão đánh cá nhìn thấy hành động của hung thần liền hốt hoảng tự nhủ:
- Không ổn rồi. Hắn ta sẽ giết mình. Chắc chắn là thế rồi.
Nghĩ vậy, ông úp mặt mình vào hai lòng bàn tay.
Zawbaat nhấc bổng ông và cả tấm lưới lên. Ông lão đánh cá chắc mẩm lần này là mình chết thật. Nhưng thật kỳ lạ, hung thần đưa lão đi sang bên kia dãy núi và đặt lão xuống bên cạnh một hồ nước rộng mênh mông. Xung quanh hồ nước là những quả đồi thoai thoải. Hung thần chỉ vào những con cá sặc sỡ sắc màu đang bơi lội dưới hồ bảo với ông lão:
- Đó là phần thưởng của ông. Ông hãy buông lưới mà vớt cá lên. Nhưng ta báo cho ông biết, mỗi ngày ông chỉ được bắt bốn con cá, nếu không sẽ mang hoạ vào thân. Ông hãy mang cá đến bán cho nhà vua. Với số tiền đó, ông tiêu cả đời cũng không hết.
Ông lão chưa kịp hỏi hung thần về việc cứu vớt những kẻ bất hạnh thì hung thần đã dậm mạnh chân xuống đất, mặt đất rẽ ra và hung thần biến mất.
Ông lão quăng lưới xuống hồ. Khi kéo lưới lên ông thấy có bốn con cá trong lưới. Điều khiến ông vô cùng kinh ngạc là bốn cơn cá có bốn màu khác nhau: trắng, đỏ, xanh và vàng.
Ông sung sướng vội vã đem bốn con cá về dâng lên nhà vua.
Nhìn thấy bốn con cá, nhà vua liền ra lệnh:
- Hãy ban cho ông lão bốn trăm đồng tiền vàng và đem cá đi nấu ngay cho ta. Ta rất muốn biết mùi vị của nó ra sao.
Ông lão đánh cá hoan hỷ cầm tiền trở về nhà.
Bà đầu bếp của nhà vua làm cá sạch sẽ rồi cho lên chảo rán. Khi bà vừa lật con cá đầu tiên thì tường bếp bỗng nứt ra. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy, tay đeo vòng hồng ngọc hiện ra. Nàng nói với bốn con cá:
- Hỡi đàn cá, các ngươi vẫn giữ lời hứa đấy chứ? Các ngươi sẽ im lặng chứ?
Bốn con cá ngóc đầu lên và đồng thanh đáp:
- Vâng. Hãy tin chúng tôi.
Đàn cá vừa dứt lời, cô gái biến mất vào trong tường. Bà đầu bếp lặng người đi vì kinh sợ trước cảnh tượng đó. Đến khi trấn tĩnh trở lại thì bốn con cá đã cháy thành tro.
Bà vội vã đi tâu lại với nhà vua mọi chuyện. Nhà vua cũng kinh ngạc không kém. Ngài ra lệnh cho tể tướng:
- Hãy đi tìm lão đánh cá và bảo lão mang lại cho ta những con cá khác. Lần này chính tay ngươi phải nấu cá. Ta cho rằng bà đầu bếp chắc đã ngủ gật nên làm cháy cá của ta rồi bịa chuyện để ta khỏi trừng phạt.
Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra với tể tướng y hệt như đã diễn ra với bà đầu bếp. Ngày hôm sau nữa đích thân nhà vua xuống bếp. Khi ngài bắt đầu lật con cá thứ nhất thì bức tường lại mở ra, một cô gái xinh đẹp hiện lên nói chuyện với đàn cá và trước khi nhà vua kịp trấn tĩnh thì bốn con cá đã cháy thành than.
Nhà vua ra lệnh cho tể tướng:
- Ngươi hãy đưa lão đánh cá lại đây cho ta. Ta muốn hiểu rõ bí mật này.
Khi lão đánh cá được dẫn đến nhà vua hỏi:
- Nhà ngươi bắt những con cá này ở đâu?
- Muôn tâu bệ hạ, lão bắt chúng ở một hồ nước có nhiều đồi vây quanh - Ông lão đánh cá run rẩy trả lời.
- Hồ nước đó có gần đây không?
- Thưa gần ạ... Lão đi bộ trong nửa giờ là tới.
Nhà vua quát lớn:
- Lão nói láo! Cách đây nửa giờ đi bộ không hề có hồ nước mà cũng chẳng có núi đồi. Nhưng thôi, ta tin lời lão nếu như lão dẫn ta tới đó.
Ba mươi phút sau, nhà vua cùng ông lão đánh cá đã đứng bên hồ nước ngắm nghía những con cá sặc sỡ đang bơi lội. Nhà vua nói:
- Nhất định ta phải làm rõ chuyện này. Ta sẽ đi xung quanh hồ nước còn lão hãy trở về cung điện và nói với tể tướng thay ta trị vì vương quốc trong lúc ta vắng mặt. Nếu một tuần nữa mà không thấy ta trở về thì hãy cử quân lính đến tìm ta!
Nhà vua đi một ngày ròng rã rồi lại hết đêm hôm đó. Ngày hôm sau ngài thấy mình đang đứng trước cổng một kinh thành. Các đường phố đều đẹp đẽ nhưng hoàn toàn được phủ bằng màu đen và vắng vẻ không một bóng người. Ngài đi tận đến cung điện nhưng vẫn không gặp ai. Ngài nghĩ:
- Nơi này cũng chẳng giúp ta hiểu về bí mật của những con cá được.
Vừa nghĩ đến đó thì ngày bỗng nghe có tiếng thổn thức:
- Ôi, lạy thánh Allah! Tại sao số phận ta lại nghiệt ngã như vậy? Ai có thể đem niềm hạnh phúc lại cho ta? Ai có thể cứu vớt được dân chúng của ta?
Nhà vua mạnh dạn bước vào trong cung điện. Một chàng trai đang úp mặt vào hai bàn tay khóc nức nở. Trước mặt chàng trai là một nấm mồ bằng đá có khắc hình khuôn mặt nhăn nhó của một người đàn ông da đen.
- Xin chào! - Nhà vua lên tiếng.
- Xin chào ngài! Đáng lẽ tôi phải đứng lên để đón tiếp ngài nhưng tôi không thể cử động được. Nửa phần cơ thể phía dưới của tôi đã hoá đá. Xin ngài hãy thứ lỗi. - Chàng trai vừa nói vừa chỉ xuống hai chân đã tê liệt.
- Tôi rất thông cảm với nỗi khổ đau của ngài. Chắc hẳn đã có những chuyện không hay xảy ra ở thành phố này. Tôi đã thấy kinh thành của ngài chìm ngập trong màu đen chết chóc và sự yên lặng đến rợn người. Khi đến đây tôi lại thấy ngài đã bị hoá đá một nửa cơ thể. Vậy ngài có thể cho tôi biết nguyên cớ của những bất hạnh này không?
Chàng trai nhẹ nhàng đáp:
- Tôi sẽ kể cho ngài nghe mọi chuyện. Nhưng sau đó ngài phải rời khỏi thành phố này ngay lập tức, nếu không ngài cũng sẽ bị chịu chung số phận như tôi đây.
Và chàng trai bắt đầu kể:
- Tôi là người trị vì vương quốc này. Tôi có một người vợ vô cùng xinh đẹp. Tôi yêu hoàng hậu say đắm và tin rằng tôi cũng được yêu như vậy. Nhưng rồi một hôm, tôi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra hoàng hậu có quan hệ lén lút với một tên nô lệ da đen. Cơn ghen tức nổi lên tôi rút gươm chém ngay tên đó trước mặt vợ tôi. Sau đó, tôi quay mũi gươm về phía mụ ta. Ngay lúc đó, mụ ta lẩm bẩm câu gì đó bằng thứ tiếng rất lạ khiến tôi không hiểu. Mụ vừa dứt lời thì một nửa cơ thể của tôi liền bị hoá đá. Mụ tàn phá kinh thành này, nhấn chìm các cánh đồng giữa những quả đồi, biến dân chúng nước tôi thành những con cá nhiều màu rồi xua họ xuống hồ nước.
Từ đó trở đi, ngày nào mụ cũng đến quật tôi một trăm roi rồi ngồi thủ thỉ rất lâu với nấm mồ của tình nhân.
Trước khi kết thúc câu chuyện, chàng trai thở dài phiền muộn:
- Thưa ngài, còn bây giờ, xin ngài hãy đi khỏi nơi đây trước khi quá muộn.
Ngay lúc đó, nhà vua nghe thấy tiếng bước chân đang tiến dần đến. Ngài chỉ kịp chạy ra nấp sau nấm mộ. Một thiếu phụ trong bộ đồ tang buồn bã bước vào. Mụ ta tiến đến bên cạnh chàng trai, vạch vai chàng ra và quất túi bụi. Vị vua trẻ tuổi thét lên đau đớn nhưng mụ ta vẫn không hề thương cảm mà còn vụt mạnh hơn. Khi chàng trai ngất đi thì mụ ta mới ném roi xuống đất rồi quỳ bên nấm mồ thì thầm:
- Hãy nói đi, người tình của em. Chàng hãy nói đôi lời để em lại được nghe giọng nói ngọt ngào của chàng.
Nhà vua nấp sau nấm mồ lấy tay bịt miệng lại rồi nói giả giọng người da đen:
- Mụ phù thuỷ xấu xa, mi không đáng được nghe ta nói.
Nghe thấy vậy mù phù thuỷ vô cùng mừng rỡ reo lên:
- Ôi, người tình của em, chàng đã trở về!
- Đúng vậy, nhưng ta không thể ra khỏi nấm mồ này chừng nào ngươi vẫn còn phù phép chồng ngươi và đất nước này. Chúng ta không thể có hạnh phúc nếu để tất cả những người vô tội này phải chịu đau khổ.
Mụ phù thuỷ ngạc nhiên nói:
- Chàng khác xưa nhiều quá. Nhưng em sẽ làm theo ý muốn của chàng.
Mụ phù thuỷ cầm một bát nước trong tay, miệng lẩm bẩm niệm thần chú. Khi bát nước bắt đầu sôi, mụ ta vảy vài giọt lên người vị vua trẻ và niệm:
- Hãy trở về với hình dạng ban đầu!
Đôi chân của chàng trai bắt đầu động đậy rồi có thể đứng lên được. Chàng trai nhảy lên vì vui sướng. Mụ phù thuỷ nhìn ra hồ nước, mụ lại cầm bát nước lên và niệm chú. Chiếc bát bay lên như con chim. Khi những giọt nước trong bát vừa đổ xuống hồ thì những con cá sặc sỡ màu sắc biến thành một đoàn người. Sau đó, hồ nước biến mất.
Mụ phù thuỷ quay về phía nấm mồ và nói:
- Người tình của em, chàng còn muốn gì nữa không?
- Hãy lại gần đây! - Nhà vua ra lệnh.
Mụ ta nghiêng mình vào sát nấm mồ. Nhanh như chớp, nhà vua rút gươm đâm vào ngực mụ ta.
Ánh sáng trở lại trong cung điện và khắp kinh thành, đám đông lần lượt tìm thấy nhà cửa, hàng hiệu của mình.
Nhà vua nói:
- Bây giờ tôi phải trở về vương quốc của tôi.
Chàng trai nghẹn ngào dặn dò nhà vua:
- Tôi sẽ cho quân lính hộ tống ngài trở về và sẽ cung cấp đầy đủ lương thảo. Khi đến đây ngài chỉ đi hết một ngày vì vương quốc của tôi đang bị phù phép. Còn bây giờ ngài phải đi hết một năm tròn.
Nhà vua cảm tạ chàng trai rồi vội vã lên đường. Ngài vượt qua rất nhiều sa mạc, núi rừng, đồng ruộng và cuối cùng đã về tới kinh thành của mình.
Tể tướng, các quan trong triều và dân chúng cứ ngỡ ông đã chết vì ông đi quá lâu không có tin tức trở về. Họ sung sướng mở tiệc ăn mừng vì thấy nhà vua vẫn bình an vô sự.
Nhà vua cho vời ông lão đánh cá đến và khen thưởng cho ông rất nhiều vàng bạc.
Ông lão đánh cá vẫn còn nhớ mãi đến hung thần Zawbaat nhưng chẳng bao giờ ông gặp lại hung thần nữa.