Vũ Luyện Điên Phong
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 432: Xin tặng các huynh chút lễ vật
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: kenwen.com
- Hoắc công tử, xin hãy cẩn thận!
Dương Chiếu khẽ cười, tử tế nhắc nhở một câu, rồi từ từ nhấc một chân lên đạp mạnh xuống đất.
Mặt đất bỗng trồi lên mấy đường thẳng quỷ dị, bên dưới dường như có những con giun khổng lồ đang ngọ nguậy, từng luồng năng lượng khủng khiếp truyền lên từ bên dưới, khiến Hoắc Tinh Thần bất giác biến sắc.
Địa Sát Long Thu
ật! Võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm, Dương Chiếu vừa xuất thủ đã phô bày thứbất phàm của mình ngay.
Cái gọi là Địa Sát Chi Long này, mỗi một con đều được ngưng luyện từ thần hồn của yêu thú ngũ giai và được Dương Chiếu dung nạp trong nội thể, lúc đối mặt với kẻ địch thì có thểv
ận dụng linh hoạt, luôn luôn có thểtấn công địch không đề phòng, khiến chúng khó mà phản ứng được.
Và số Địa Sát Chi Long mà hiện tại Dương Chiếu có thểsử dụng được vừa tròn bảy con! Nhờvào chiêu này, mà lúc y còn ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh, chẳng bao giờphải động thủ mà cũng đủ thắng địch rồi.
Hoắc Tinh Thần nghiêm mặt, cấp tốc lùi về sau, y sử dụng một loại bộ pháp rất thần kỳ, sau mỗi một bước lại xuất hiện một quang ảnh năng lượng như đóa sen đang nở rộ dưới chân, những đóa hoa sen này lúc nở lúc khép, nuốt trọn hết từng con Địa Sát Chi Long.
Yểm Nguyệt Liên Bộ! Cũng là võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm, là kỳ phùng địch thủ với Địa Sát long Thu
ật của Dương Chiếu.
Lùi lại hẳn bảy bước, Hoắc Tinh Thần mới cuống cuồng dừng lại, ngước mắt lên nhìn Dương Chiếu, quệt mồ hôi trên trán, y khẽ cười:
- Nhịcông tử, có nhất thiết phải dữdằn như v
ậy không? Ít nhiều gì thì chúng ta cùng từng cùng chung chí kỹ nữmà, lần trước ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu, ngươi còn mời ta...
- Chớ có loạn ngôn!
Dương Chiếu trợn trừng mắt, liền sau đó là tiếng hừ lạnh tanh:
- Ngươi quảnhiên là đang giảlợn ăn thịt hổ!
- Nhịcông tử nói gì v
ậy, ta chẳng hiểu. Hê hê, nếu nhịthiếu gia muốn so chiêu, thì bổn thiếu gia xin hầu v
ậy!
Đương nói, trên hai tay Hoắc Tinh Thần chợt tuôn trào hai thứnăng lượng không cùng thuộc tính.
Một bên là gió, một bên là sấm.
Giữa tiếng bão táp gào thét, sấm vang chớp gi
ật, hai nguồn năng lượng hợp làm một bàn tay to lớn,
ập thẳng về phía Dương Chiếu.
Phong Lôi Hợp Khí Đại Thủ Ấn!
Võ kỹ Huyền cấp hạphẩm của Hoắc gia! Hai nguồn năng lượng phong – lôi tương sinh tương dung, uy lực đại tăng.
Dương Chiếu chẳng những không hoang mang, ngược lại khá bình tĩnh, th
ậm chí còn không có ý định tránh né, chỉriêng gương mặt y v
ẫn hiện lên một nụ cười ung dung điềm đạm.
- Bắt y lại đây!
Đứng trước Phong Lôi Hợp Khí Đại Thủ Ấn, Dương Chiếu đột nhiên ra lệnh một câu gọn lỏn.
Hoắc Tinh Thần biến sắc, kêu oai oái:
- Nhịcông tử, thế này không đúng lắm thì phải?
Dương Chiếu nhún vai, khẽ cười:
- Ác nhân tự có ác nhân trịmà.
Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, thì huyết thịcủa Dương Chiếu đã ra tay rồi.
Huyết thịquảth
ật không thểchủ động tấn công do vướng quy củ, nhưng hiện giờthì Hoắc Tinh Thần là người ra chiêu với Dương Chiếu, nên huyết thịcó thểphản kích một cách đường đường chính chính.
Từ đầu Dương Chiếu đã có ý đểhuyết thịra tay tóm gọn Hoắc Tinh Thần, thế nên mới không né tránh võ kỹ của y, đánh một chọi một hay gì thì y căn bản không hề nghĩđến.
Ban nãy Hoắc Tinh Thần đã dùng cách của lưu manh vô lại đểphá rối tr
ận doanh địch, thì bây giờDương Chiếu lại dùng cách gần như gian dối này đểđối phó y, v
ậy cũng coi như đối đãi đặc biệt rồi.
Huyết thịnọ chỉvung tay một cái mà phong lôi nhịlực đã tiêu tán thành mây khói.
Chiêu võ kỹ này dù gì cũng là Huyền cấp hạphẩm, do chính Hoắc Tinh Thần thi triển mà cũng không thểchạm vào một cọng lông của huyết thị.
Sau khi phá vỡ Phong Lôi Hợp Khí Đại Thủ Ấn, vịhuyết thịnọ không hề do dự, liền mở to lòng bàn tay tóm lấy Hoắc Tinh Thần.
Hoắc đại công tử chường vẻ mặt như cha chết, dường như không ngờDương Chiếu lại vô sỉgiống mình đến v
ậy.
Chính vào lúc này, không biết từ đâu bỗng xuất hiện hai kẻ bí ẩn toàn thân v
ận hắc y, một tay che chở Hoắc Tinh Thần lùi về sau, người còn lại nhanh nhẹn đẩy ra một chưởng về phía huyết thịnọ.
Vịcao thủ Huyết ThịĐường này chợt chuyển sắc mặt lạnh tanh, chân nguyên nội thểsôi sục điên cuồng.
Ầm!
Hắc y nhân bí ẩn nọ lùi về sau t
ận mấy bước mới đứng vững được, ngược lại vịhuyết thịkia thì v
ẫn vững vàng, yên ổn.
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com Nhất chiêu đối bính, thực lực đôi bên ra sao, cao thấp đã rõ ràng.
Huyết thịhiển nhiên mạnh hơn một chút, nhưng hai tên hắc y nhân này cũng không hề kém cạnh.
- Còn có trợ thủ nữa à?
Dương Chiếu trầm mặt xuống, không tài nào ngờđược trong phủ Dương Khai lại mai phục nhiều cao thủ trong số những cao thủ như thế.
Chỉriêng Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu là đã áp chế được phân nửa người của y và Dương Th
ận. Nh
ận thấy Khúc Cao Nghĩa sắp tiêu hao hết chân nguyên và sức mạnh thần thức, thắng lợi đã trong tầm tay, nhưng lại không ngờtrong thời khắc mấu chốt này, bỗng dưng nhảy đâu ra hai cường nhân công lực chỉkém huyết thịcó một chút.
Phủ đệ Dương Khai, chẳng khác nào có bốn vịcao thủ Thần Du Cảnh bát tầng trấn thủ cả!
Ngoài ra còn có người của Hướng gia và Thu gia Thu Vũ Đường, cộng thêm cảtên vô lại Hoắc Tinh Thần.
Nhìn lại mình và Dương Th
ận, tuy xét về sức mạnh thì không hề thua kém đối phương, th
ậm chí còn vượt xa, nhưng hai huyết thịkhông thểchủ động tấn công, đã hoàn toàn hết hy vọng hạbệ nơi này rồi.
Lão cửu lấy đâu ra nhiều trợ lực như v
ậy?
Dương Chiếu đỏ mặt tía tai tới độ khủng khiếp.
- Khốn kiếp!
Hoắc Tinh Thần ngơ ngác nhìn theo hai tên hắc y che mặt, đôi tròng mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Dương Chiếu không biết hai người này là ai, nhưng y thì rõ ràng hơn tất thảy.
Hai người này theo y nhiều năm đến v
ậy rồi, Hoắc Tinh Thần có mù cũng nh
ận ra được. Hai gã trông như đầu trâu mặt ngựa, trùm kín mặt mày này rõ ràng chính là những người thủ hộ luôn luôn bám theo sát gót chân y.
Thoáng chốc, cảDương Chiếu và Hoắc Tinh Thần đều sững cảngười ra.
Thu Ức Mộng ngồi trên chiếc ghế thái sư, cười ha hả, cứnhư trúng thưởng lớn, vui không gì chịu thấu.
Sắc mặt Dương Th
ận thì lại đen kịt như hòn than.
Đôi bên giằng co mãi một hồi, Dương Chiếu mới chợt nghiến răng, trầm giọng nói:
- Đi!
Đêm nay đã hết hy vọng thôn tính phủ Dương Khai rồi, còn lưu lại làm gì? Dương Chiếu nói ra cũng là kẻ quyết đoán.
Sau câu mệnh lệnh, đám võ giảđang vây đánh Khúc Cao Nghĩa đồng loạt rút khỏi vòng chiến, toàn thân Khúc Cao Nghĩa máu me đầm đìa, thở dốc liên hồi, y không truy kích, mà chỉđứng yên tại chỗ nhìn kẻ địch thối lui.
Đám người của Hướng Thiên Tiếu và Thu Vũ Đường cũng nhanh chóng tách khỏi lũ quân địch đang giằng co.
- Lục công tử, cứthế mà kết thúc sao?
Thu Tự Nhược hỏi với giọng không cam lòng.
Y nóng lòng đánh bại Dương Khai đểchứng minh khảnăng của mình đến nhường nào, nên vừa nghe Dương Chiếu hạlệnh rút lui, y l
ập tứng sững ra như khúc gỗ.
- V
ậy thì còn có thểthế nào nữa?
Dương Th
ận không biết phát tiết cục tức trong bụng đi đâu, khó chịu đáp lại một câu.
Tr
ận chiến đêm nay, thiệt hại về người của y nhiều hơn hẳn Dương Chiếu, dĩnhiên là tâm trạng không thểnào tốt được.
Vừa nói, Dương Th
ận vừa thở dài, đương chuẩn bịcùng Dương Chiếu rời đi, thì một bóng người đột nhiên bay từ ngoài vào.
Một giọng nói sang sảng vang lên:
- Cứthế mà đi, th
ật khiến lão cửu có phần bất ngờđấy, xin tặng nhịca và lục ca chút lễ v
ật nhỏ mang về v
ậy!
Giữa tiếng nói lanh lảnh, một màn kiếm quang ng
ập trời đổ
ập xuống từ giữa khoảng không.
Huyền cấp võ kỹ của Cửu Tinh Kiếm Phái – Vạn Kiếm Quy Nhất!
Xen l
ẫn giữa những kiếm quang nọ, từng luồng u quang sắc tím, Thần Hồn Kỹ quỷ dị, lạnh lẽo bùng nổ.
Tiếng hổ gầm, trâu rống vang rền, Thú Hồn Kỹ ầm ầm mở màn.
Vô số cánh hoa sắc bén đỏ au rơi từ trên trời xuống, nhẹ nhàng tựa như hoa tuyết, nhưng lại là thứvũ khí sát phạt vô cùng ghê gớm.
Màn công kích mù mịt này dường như được tung ra cùng một thời điểm, bao trùm hết mọi kẻ địch, trong chớp mắt, bầu không khí vừa mới lắng xuống đã quay lại thế gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, sát khí đằng đằng.
- Thiếu gia cẩn th
ận!
Đám đông kêu lên thất thanh.
Hai vịhuyết thịliền che chở cho Dương Chiếu và Dương Th
ận, đám cao thủ Hướng gia, Nam gia, Thu gia, Diệp gia cũng đồng loạt bay về bên cạnh thiếu gia, tiểu thư nhà mình, tung ra đủ mọi loại võ kỹ bí bảo nhằm bảo đảm an toàn cho chủ nhân.
Năng lượng trong thiên địa đột nhiên rối loạn, chân nguyên cuồng bạo phóng đãng tứphía.
Sau một hồi lâu, màn công kích kinh thiên động địa này mới dần dần lắng xuống.
Trong những kẻ đến tiến công phủ Dương Khai, có bảy, tám tên ngã xuống, số còn lại thì sắc mặt cũng không khá khẩm gì hơn.
Dương Chiếu hướng ánh mắt lạnh băng lên bầu trời sao, giữa khoảng không đó, Dương Khai cầm kiếm đứng sừng sững, miệng mỉm cười, ung dung nói:
- Xin chào nhịca, lục ca, lão cửu ra ngoài mới về, chiêu đãi không chu đáo rồi, chúng ta là huynh đệ, thiết nghĩcác huynh cũng sẽ không đệ bụng đâu nhỉ.
Da mặt Dương Chiếu khẽ co gi
ật, Dương Th
ận thì lại hét ầm lên:
- Lão cửu đệ đi ra ngoài th
ật sao?
Trước đó, Hoắc Tinh Thần và Thu Ức Mộng đã nói Dương Khai không có ở nhà, y và Dương Chiếu còn không chịu tin, tưởng Dương Chiếu sợ bịbắt nên trốn biệt, bây giờt
ận mắt thấy hắn thực sự bay từ ngoài vào, thì không thểkhông tin.
- Đúng v
ậy.
Dương Khai g
ật đầu:
- Đêm dài đằng đẵng, đệ tới phủ tam ca dạo một vòng, đệ cũng đâu ngờđêm nay các huynh lại đến, nếu mà sớm biết thì đã ở nhà mà chiêu đãi cho tử tế rồi.
- Phủ lão tam...
Dương Chiếu nhíu mắt lại, đột nhiên ý thức được sự to gan của vịcửu đệ này, trong lòng bất giác thấy khâm phục.
Hít một hơi th
ật sâu, Dương Chiếu hỏi:
- Tình hình phía lão tam thế nào rồi?
- Tam ca bại rồi.
Dương Khai ch
ậm rãi lắc đầu:
- Ngũ ca và thất ca liên thủ tấn công, tam ca không trụ nổi.
- Lão tam không trụ được thì cũng bình thường, nhưng phía Khai đệ đây thì lại vượt xa dự liệu của nhịca đấy, không kèn không trống gì, mà đệ lại t
ập hợp được nhiều trợ thủ đến v
ậy, nhịca bái phục.
- Nhịca quá khen rồi.
Dương Khai mỉm cười.
- V
ậy thì lệnh kỳ và người của lão tam về tay ai rồi?
Nghe Dương Chiếu hỏi thế, Dương Th
ận cũng không khỏi hướng ánh mắt hứng khởi qua.
- Ngày mai tin tức sẽ được truyền ra thôi.
Dương Khai cười ha hả, không nói rõ ràng.
Dương Chiếu cũng không truy vấn, chỉđiềm đạm g
ật đầu, khẽ cười:
- Nếu đã v
ậy, thì nhịca xin cáo từ thôi, Khai đệ, chúng ta hãy còn nhiều thời gian, lần sau nhịca sẽ chuẩn bịth
ật chu toàn đểđến tiếp, mong là đệ sẽ không làm ta thất vọng.
- Đệ sẽ cố gắng làm huynh hài lòng.
- Đi!
Dương Chiếu quát khẽ một tiếng, d
ẫn đầu đoàn binh của mình cấp tốc thoái lui.
Trước khi đi khỏi, Hướng Sở và Nam Sênh liếc nhìn Dương Khai một cái đầy kiêng dè. Lần trước ở Thái Phòng Sơn, ấn tượng mà Dương Khai đểlại trong chúng quá đỗi sâu sắc, dù chúng luôn kêu gào rằng phải báo thù rửa h
ận, nhưng giờkhắc này nhìn thấy Dương Khai bằng xương bằng thịt, cũng không tránh khỏi âm thầm sợ sệt.
Dương Chiếu đi rồi, Dương Th
ận ắt cũng không muốn ở lại lâu hơn, đám lâu la nhặt lại xác đồng bọn xong, cũng nhanh chóng biến mất sau màn đêm.
Đoạt đích chi chiến, tr
ận chiến đêm đầu tiên hạmàn ngay tại đây.
Phong Thần Điện, tám vịThần Du Chi Thượng, mấy vịthái thượng trưởng lão của các gia tộc cũng từ từ mở mắt ra, thần thức buông thảbên ngoài dần dần thu về, trong từng đôi mắt mờđục đều bất giác trào dâng sự thán phục.
Công lực ở cảnh giới đấy, niên kỷ chạm đến ngưỡng này, thế gian vạn v
ật đã khó còn điều gì có thểkhiến tâm trạng họ chuyển biến lên xuống được nữa.
Thế nhưng đêm nay, có người lại làm được.