Vương Gia Khờ Dại Chương 15.2


Chương 15.2
Ta ko bik mình đang đi đâu nữa

Toàn thân ta bất động , lại còn bị một tên nam nhân ôm vào ngực hắn . Thật tức chết ta mà . Đang yên đang lành , tự dưng bị đem đi . Ko bik tên này có âm mưu gì ko ? Chẳng bik đây có phải là một trong những âm mưu của lão già ko nữa . Mún giết người diệt khẩu chắc ? 


Nhưng mà ko phải … Nghĩ kỹ lại , lúc nãy tên này vừa mới hôn ta . Dù ta ko bik mặt mũi hắn như thế nào ( thiệt ko đó ? Hắc hắc ) , nhưng ta cảm nhận được nụ hôn đó rất chân thành và đầy mê mụi . Có lẽ hắn bik ta , nhưng ta tuyệt đối là ko bik hắn rùi .Từ lúc xuyên không đến giờ , ta chỉ bik mỗi hai người nam nhân . Tên ngốc tử Doanh nhi thì ko thể nào . Chẳng lẽ là Gia Mạnh huynh . Nhưng ko thể nào , huynh ấy chính nhân quân tử như thế , thì làm sao làm mấy cái trò này được chứ ! Nhưng mà , cảm giác dựa vào ngực tên này thật là quen thuộc nha . Thật ấm áp . Cái cách hắn ôm ta , thật nhẹ nhàng , ta tin là hắn ko có ý xấu gì với ta đâu ( thiệt ko đó ? Ngây thơ quá vậy tỷ ! ) . 



Cuối cùng là ai mới được chứ ? Ta thật khó nghĩ mà … 


Mặc kệ , chuyện đến đâu thì tính đến đó . Thuyền đến đầu cầu , tự dưng sẽ thẳng . 
Ta cảm nhận được từng cơn gió đang xuyên qua người ta .Cảm giác như đang bay vậy . Thật thú vị mà . Ta thik cảm giác này quá đi mất .hắc hắc ( tg : tỷ ơi là tỷ ! tỷ đang bị bắt đấy ! tỉnh giùm ta cái ! / Sn * ánh mắt ngây thơ * : mặc kệ ta . ) 


Ta lo mải mê chìm đắm trong cảm giác bay bổng nên ko bik đến nơi tự lúc nào . Chỉ bik là chân mình đã chạm đất . Đầu óc ta còn ngơ ngẩn như người trên mây . Đến lúc có một giọng nói trầm ấm pha chút khàn khàn phả vào cổ ta , ta mới giật mình thức tỉnh :


_ Đã đến nơi rùi ! 

Ta thoáng ngượng ngùng , mặt đỏ ửng cả lên . 

_ Chủ nhân ! Nàng ta là … 

Một giọng nói nam nhân vang lên . Ta đoán chắc là người hầu của tên biến thái đã bắt cóc ta đến đây . Chủ nhân ? Là chủ nhân , chứ ko phải là trang chủ hay giáo chủ gì gì đó sao ? Ta mừng húm cả lên . Ta may thật rùi . Ít nhất ta cũng ko phải rơi vào tay bọn giang hồ thảo khấu gì rùi . Hay quá .


_ Là nương tử của ta ! 


Nương … nương tử ? Tên biến thái này đang nói cái quái quỉ gì thế nhỉ ? Hắn có bik là hắn đang nói cái gì ko ? Hay ít nhất hắn có bik ta là ai ko ? Thật tức quá mà ! Tự dưng bị gọi là nương tử của một tên biến thái ko bik rõ mặt mũi ra làm sao ? Ta phải làm cho ra nhẽ chuyện này ! Dám cường hôn ta ? Bây giờ còn bá đạo nói ta là nương tử của hắn .Dám đem bổn cô nương ta ra đùa giỡn à ? Hắn thật sự mún gặp lão Diêm Vương xin chỉ giáo rùi mà . Ta nhất định cho ngươi toại nguyện . Nhất định là thế ! ! ! 

_ Chủ nhân ! 


Giọng nam hầu kia có vẻ sửng sốt khi nghe chủ nhân mình nói như thế ! Hắn có vẻ ko tin vào những gì mình nghe thấy nên lấy hết can đảm ra gọi tên biến thái một lần nữa .Đáp lại cho hắn chỉ là một giọng nói rất ư là lạnh lùng , ý tứ khó chịu hỏi lại tên nam nhân kia :


_ Bạch Thanh ! Ngươi đang nghi ngờ ta ?


_ Thuộc hạ ko dám ! Thuộc hạ chỉ … chỉ …


_ Ko cần nói nhìu ! Chuyện của ta , tự ta có sắp xếp . Nếu như ko còn gì , ngươi có thể ra ngoài .

_ ÂN !

Bạch Thanh chỉ còn bik tuân mệnh , ko dám làm hó hé hỏi thêm gì . Vì y hiểu rõ tính của chủ nhân . Nếu chủ nhân đã quyết thì khó mà lay chuyển được . Bạch Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi đó . 


Ta nghe được bước chân của cái tên Bạch Thanh càng lúc càng xa . Ta buông một tiếng thở dài . Ko bik chuyện gì sẽ đến đây . Người thì bất động , ko làm được gì ; ngay cả miệng cũng ko nói được gì , ít ra có nó còn có thể la hét thật to hoặc ít nhât cũng ****** cho tên biến thái này một trận cho sướng cái miệng . Đã thế mắt cũng bị che đi ,ko nhìn thấy gì , cũng chẳng bik đây là đâu để sau này còn bik để quay lại trả thù nữa . Cũng chẳng bik cái tên biến thái mặt mũi ra làm sao để gặp lại còn bik đường mà xử . Đằng này . Ta ko bik hắn sẽ làm gì ta đây ? Hôn cũng đã hôn rùi . Đừng nói là … ách … Ko phải chứ ! Thế thì tiêu ta thật rùi . Chưa gả đi mà bị ăn thì khốn . 


Dù tên ngốc tử ko thể bik , nhưng ta cũng ko mún làm tổn thương đến trái tim bé bỏng trong sáng của hắn đâu ( nhầm to rùi nha bé !) . Ta ko mún , ko mún tí nào .

Bất ngờ , ta cảm giác như bị chói mắt . Ta nhắm nghiền mắt lại , chỉ một lúc ta mới từ từ mở đôi mắt to trong suốt như dòng suối với con ngươi đen láy ánh lên sự quyến rũ và đầy mê hoặc nhìn xung quanh . 


Nơi đây là đâu ? Sao lại có nơi đẹp như thế này ? Nơi ta đang đứng là một hang động thật là rộng lớn . Từ trần hang, nhũ đá nhỏ xuống trông như những giọt sương khổng lồ đang tan chảy , cộng thêm với thứ ánh sáng lập lòe , lung linh của những con đom đóm đã làm cho khung cảnh trong hang động tựa như một bầu trời thu nhỏ với vô số những vì sao tỏa sáng liên tục . Trong động, nhiều cột thạch nhủ xếp hai bên và chính giữa có 3 cột khá lớn như cảnh tượng cột trụ chống trong các cung đình .Chung quanh động là các vách đá được thắp sáng nhờ những đuốc lửa treo khắp nơi ,tạo nên những hình ảnh vô cùng diễm lệ và đẹp mắt và còn có những vòm đá trắng và cột đá xanh ngọc bích và những cụm thạch nhũ nguyên thủy tạo thành một bức tranh khổng lồ, kỳ vỹ.
ở đây quần thể thạch nhũ kỳ ảo đẹp đến mê hoặc giữa không gian khoáng đạt, chẳng khác chốn bồng lai tiên cảnh.


Ta mải mê nhìn ngắm cảnh đẹp nơi đây mà quên mất mình đang nằm trong hang sói lang .

Một giọng nói ôn nhu xen lẫn phần dịu dàng hỏi :

_ Nàng thik nơi này chứ ? 

_ Thích .

Bất giác ta buột miệng trả lời .
Oái ! Sao ta có thể nói chiện đc rùi ? . Chẳng phải ta đã bị điểm huyệt câm rùi sao ? Chiện này là như thế nào đây ? Thật bực mình mà . 

Thật ra lúc mở mắt cho nàng , hắn đã sẵn tay giải huyệt câm cho nàng , chỉ là chưa giải huyệt kia thui . Vì hắn sợ nàng manh động thui.Hắc hắc . 

Ta đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó . Ta thấy chính giữa động là một chiếc giường khá lớn , được tạc thạch đá trông rất tinh xảo và cầu kỳ . Và phía trên ko trung của giường , buông xõa xuống một chiếc rèm thật mỏng , gắn trên ấy những hạt kim sa lung linh lấp lánh , trông thật bắt mắt và đầy kiêu sa . Làm người nhìn phải mê đắm và ước ao được đặt mình lên đấy đánh một giấc mộng đẹp , hắc hắc ( tg * khều khều * ngủ cho dữ vô . Bị bắt còn ham ngủ nữa ! / SN * hầm hừ * mắc kệ ta . ăn ngon ngủ tốt là điều tuyệt nhất đời người , ngươi ko bik hả ? / TG * lè lưỡi * : ta ko dám . )


Lo mải ngắm chiếc giường ta cũng quên mất sự có mặt của hắn trên ấy .( thiệt ko đó tỷ ) 


Nàng đứng ngây ra , ko ngó ngàng gì đến sự có mặt của hắn , làm hắn hơi khó chịu . Lần nữa , hắn lên tiếng nhắc nhở nhưng giọng điệu mang ý trách móc :


_ Nàng ko nhớ còn có ta ở đây nữa sao ?

Câu nói của hắn , làm ta giật nảy mình , chợt nhớ ra điều cần nhớ , vội điều chỉnh tầm mắt nhìn xuống .

Oai ! Nhìn hắn cứ như một vị tiên nhân hạ phàm . Dáng người bạch y dưới ánh trăng sáng tỏ, tạo cho hắn một phong cách rất đặc biệt .Một dáng vẻ thanh thoát pha chút trầm mặc , làn tóc xõa dài bay bay làm cho người khác phải ngây ngất ngắm nhìn . Tuy nhiên , ta ko thể nhìn rõ gương mặt hắn . Ánh sáng của trăng rọi xuống , lại thêm phần hắn đã che mặt nạ lại . Thấy là đáng tiếc mà . Nếu hắn là một mỹ nam thì thập phần tuyệt hảo. Biết đâu ta sẽ … hắc hắc . Ách . Ta đang nghĩ gì thế này ? Hắn chưa ăn ta mà ta đã có ý định ăn hắn là sao ?

Thấy nàng nhìn mình có vẻ say mê , hắn lấy làm hài lòng nhếch một đường cong nhẹ nơi khóe môi , cất giọng trêu chọc : 

_ Nương tử ! Nàng có cần ta giúp ko ? 

_ Hả …. Hả ? – Ta giật mình bừng tỉnh và hơi bất ngờ trước câu hỏi lãng nhách của hắn , nhìn trừng trừng hỏi lại – giúp cái gì ? 

_ Thì … giúp nàng lau nước dãi đang chảy kia kìa .

Hắn cười tinh quái , tay chỉ chỉ nơi cửa miệng của ta làm ta vừa tức vừa xấu hổ tột cùng . Ta chau mày , bặm môi liếc nhìn hắn , cao giọng hỏi :

_ Ko cần ! Nói ! Ngươi là ai ? Tại sao bắt ta đến đây ? Ngươi là có mục đích gì ? Tại sao gọi ta là nương tử ? Tại sao điểm huyệt ta ? Tại sao hả ? Nói mau ! 
Ta xả ra một tràng câu hỏi khiến hắn ko khỏi lúng túng .Nhưng vài giây định thần , hắn đưa tay vòng qua eo nhỏ của ta nhẹ kéo ta ngồi vào lòng hắn . Những ngón tay bắt đầu di chuyển trên lớp áo mỏng manh trên người ta làm ta bất giác nổi cả da gà . Ta trừng mắt nhìn hắn , trong lòng đầy tức giận , nóng máu mắng ch.ử.i tiếp :

_ Ngươi ! ĐỒ BIẾN THÁI ! ĐỒ ĐÊ TIỆN ! ĐỒ .. ưm .. ưm ..

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/54746


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận