Vương Gia Khờ Dại Chương 17


Chương 17
Động phòng hoa chúc

Và ngày hum sau , 


Nàng cũng là trong tình trạng chờ đánh thức , nhưng ko phải chàng hoàng tử nào cả , mà là cô bé tiểu Vi . 

Cô bé khó khắn lắm mới lôi nàng ngồi dậy được nhưng vẫn trong tình trạng xác ở đây nhưng hồn đang chu du tận chỗ lão Chu . 


Tiểu Vi nhăn nhó và khổ sở nhìn nàng . Ai đời ngày trọng đại mà lại ngủ như chết vậy ? 


Tiểu Vi hết kêu réo , van xin rùi tới hăm dọa mà nàng vẫn im như thóc . Ko còn cách nào khác , tiểu Vi cùng một số a hoàn khác đành phải tự xử cho tiểu thư . 


Dù rất bùn ngủ , nhưng bị làm phiền thế này ta cũng ko thể nào tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình được nữa . Ta mắt nhắm mắt mở nhìn bọn người đang bu vây quanh ta .Ta cũng ko bik họ đang làm gì nữa , chỉ biết hết giúp ta thanh tẩy thân thể rùi khoác lên người ta một y phục vừa đỏ chói chang mà còn nặng như áo giáp . Vừa mặc cái của nợ đó lên người , ta bắt đầu chao đảo nghiêng ngả , mém xíu nữa là hun đất mẹ thân iu rùi . Thật là bik cách hành hạ thân nữ nhi mà . Mặc xong hỉ phục , họ lôi ta vào bàn , mặc sức mà tô tô vẽ vẽ lên mặt ta , trong khi ta đang gục lên gục xuống , hết sức thê thảm . Hình như cũng mất gần nửa canh giờ , họ mới trang điểm xong cho ta . Họ đội lên đầu ta mũ phượng , ko biết nó có đẹp và kiêu sa hay giúp ích gì cho ta ko . Nhưng , chỉ cái việc đội nó lên là cái đầu ta như mún gãy làm đôi . Ta gắng gượng lắm mới giữ được cái đầu nằm yên trên cái cổ ( cái nì là nói hơi quá nha ! Các tềnh êu thông cảm ) . Như thế còn chưa đủ , họ còn đem nguyên cái khăn màu đỏ thêu hình phượng loan trùm lên đầu ta . Định thiêu chín ta trong cái đống vải này sao ? Thật là khó chịu mà. 

Làm xong mọi chiện cả đám a hoàn cung kính xin phép ta ra ngoài . 


Giờ chỉ còn ta và tiểu Vi trong căn phòng đang chờ đợi . cơ thể ta bắt đầu nóng bức cả lên vì ta phải bị bó người trong cái đống quần áo dày mấy lớp . Ta mún nhanh chóng tháo ngay cái bộ hỉ phục đầy phiền táo này ra khỏi người . Nhưng vì đại cuộc ta đành cắn răng chịu đựng . Trong khi đó , bên ngoài tiếng kèn , tiếng người cười nói , tiếng bước chân ra vào rộn rã , … những âm thanh ấy hòa lẫn vào nhau tạo ra một không khí thập phần náo nhiệt và sôi động .


Nhưng điều đó càng làm cho ta cảm thấy khó chịu và đầy bức bối . Ta gầm gừ , giãy nãy trong cái khăn voan :

_ Yêu thương gì cho cam mà bày đặt bày vẽ ! 

Tiểu Vi đứng cạnh ta nãy giờ , im lặng chờ đợi người đến thì nghe tiếng ta có phần khó chịu , nên cô bé hạ giọng hỏi han : 

_ Tiểu thư ! Người ko sao chứ ? 

_ Ta ko sao . 

Ta bực nhọc trả lời . Ai nói là ta ko sao ? Ta đang phát điên lên đây ! 

Đúng lúc này , thì một giọng nói cất lên làm ta ko khỏi nổi cả da gà. 

_ Kiệu hoa đã tới ! Xin mời tân nương tử dời gót ! 

Tiếng eo ẻo , thêm phần nhão nhẹt lại oang oang khắp phòng của bà mai , khiến ta khó chịu nhanh chân đứng dậy . Ta xém chút giật mình la oai oái lên khi bị bà mai cõng trên người . Nhưng sau khi đc giải thík từ tiểu Vi , ta mới biết . Đó là nghi thức đưa cô dâu ra ngoài kiệu . Vậy càng hay . Ta khỏi tốn công vác cái đống đồ trên người đi . Thật tội cho bà mai này mà . Chắc hầu bao cho bà ấy cũng hậu hĩnh lắm đây ! 

Sau khi đưa ta lên kiệu an toàn , bà mai mới dõng dạc lên tiếng :
_ KHỞI KIỆU ! 


Tiếng bà mai vừa dứt thì tiếng kèn vang lên chói hết cả tai . Ngồi trong kiệu ta ko thể nghe thấy gì ngoài tiếng kèn . Tai ta thì ù cả lên , cả thân người thì nóng bức , cảm giác bức bách , nghẹt thở . Còn cái đầu thì khỏi nói , khỏi nhúng nhích gì lun .


Đoàn kiệu của nàng đi qua đâu là chỗ ấy lại náo nhiệt cả lên . Mọi người trong kinh thành náo nức , nhốn nháo , chen lấn nhau ra xem . Ai nấy tỏ ra hứng thú và tò mò được xem dung nhan kiều diễm của tân nương .Nhưng điều làm người ta tò mò hơn cả là tại sao vị cô nương xinh đẹp kia lại phải chịu lấy một vị vương gia ngốc nghếch như thế ? 

Khoảng chừng nửa canh giờ thì đoàn kiệu hoa cũng đã đến phủ Oa Nghiêm .

Kiệu hoa được đặt xuống ,mọi người dường như đều im lặng cả đi , còn trong kiệu , ta đang thấp thỏm chờ đợi . 
Tiếng của tên Doanh nhi ngốc nghếch đang bù lu bù loa bên ngoài . 
_ Ko . Ta ko chịu đâu . Ta mún gặp Lam cơ ! 
_ Vương gia ! Hum nay là ngày đại hỷ của ngài . Chuyện khác , xin ngài bỏ qua cho ! Tân nương đang đợi ngài . Mời ngài đánh kiệu ! 
Một giọng nói vang lên đều đều , nghe có vẻ già dặn , ôn tồn , ta đoán chừng là tổng quản của phủ tên ngốc này . 
Hắn ko chịu nghe lời , tiếp tục làm loạn lên khiến ai nấy cũng khó xử mà ko thể làm cách nào khuyên giải được . Ngồi trong này đã nóng lắm rùi , thêm cái vụ này nữa , ta thật sự như mún điên lên . Bất đắc dĩ , ta phải lớn giọng lên tiếng , âm điệu ngọt ngào :

_ Doanh nhi ! Là ta đây !!!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/54749


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận