Vương Phi Thần Trộm Chương 15


Chương 15
Đình vắng cô đơn xuân đã muộn

"Nàng ta rất bình tĩnh, ngay lập tức đánh mắt ra hiệu cho bốn tên tiều quỷ, rồi nhanh nhẹn trốn ra phía sau cửa. Đợi lào Trương bước vào trong nhà, nàng ta mới bất ngờ nhảy ra, dùng tay che mắt lào Trương lại, sau đó nàng dùng chất giọng ngọt ngào đưa lời hỏi: "Ngài đoán xem ta là ai?" Lào Trương ngày hỏm ấy chắc kiếm được chút tiền nẻn tính khí đặc biệt thoải mái, dễ gần. Nghe giọng nữnhân lào liền bắt đầu đoán, nào là Tiếu Hồng cho tới Tiếu Thanh, từMầu Đơn cho đến Phù Dung...Lào ấy thậm chí gần nhưđọc hết tên của những người phụ nữmình quen. Trong khoảng thời gian đó cô nàng ăn trộm thông mnh đà đánh đánh mắt ra hiệu cho bốn tên trộm nhí, lợi dụng thời gian yẻn tâm mà trộm đồ ăn ngon.

"Có thời gian bia chuyện tầm bậy chi bằng cỏ tiết kiệm sức lực đế đi đường cho nhanh hơn." Diệp lẻn tiếng cắt ngang nhưng ta vẫn tiếp tục kế câu chuyên của mình, ít nhiều gì thì đây cũng là sựtích anh hung thần kỳ của bản cỏ nương, ta hi vọng cái miệng xinh xắn của mình có thế phát dương quang đại, phân tán nó đi khắp bốn phương.

"Ngươi phải nghe ta kế hết đà chứ. Cái lâo Trương đó đoán mâi mà chẳng trúng lần nào xem ra có chút bực, thế nhưng cô nàng ăn trộm lại cố ý tò ra giận dỗi, phụng phịu nói: "Ngài đúng là chẳng có chút lương tâm gì cả, dễ vậy mà cũng chẳng đoán ra. Thỏi bò đi, bản cô nương cho ngài them một cơ hội nữa. Bây giờ ngài nhắm mắt vào, đếm từmột đến mười rồi bắt đầu bắt taf nếu bắt được thì ta sẽ bò qu

a cho ngài." Lâo Trương nghe vậy tức thì vui vẻ hết sức, vội vàng đồng ý. Kết quả là đám nhóc ăn trộm kia đâ kip chôm chĩa đủ thứrồi chạy đi mất. Ha ha ...ha ha...ha .." Kể tới đây, ta liền bật cười khanh khách, nhưng thấy Diệp chẳng có phản ứng gì, ta ột đ nhiên cụt hứng.

"Để ta kể thêm một câu chuyên cười khác nhé!" Đi thêm một lúc lâu, chợt nhớ tới ột m câu chuyện hay, ta liền vỗ tay đầy hứng thú, chạy đến trước mặt Diệp: "Trước kia, có một kẻ trộm rất dũng mânh, thần thing..."

"Ngoại trừăn trộm ra, cô khí ng còn chuyên gì khác đế kể sao?" Diệp chán nản, đưa tay gạt đám cỏ dại trước mặt.

"Có chứ, vậy ngài thích nghe chuyện gì?Tôn Ngộ Khrng náo thiên cung, NữOa nương nương vá trời, Tô Đát Kỷ biến thành hồ li tinh, ta biết rất nhiều truyện đó." Thấy hắn nói vậy, ta bỗng nối hứng kể chuyên.

"Cô có vẻ rất thích kể chuyên nhĩ?" Diệp cong miệng cười nhạt. Ta nhún vai, dù sao hai người chúng ta cùng là hoạn nạn có nhau, Ngọc Phiến Nhi ta đâu phải người khr.ng biết nghĩa khí. Hơn nữa mẫu thân của hắn đối xửvới ta tốt như vậy, làm sao ta có thể để cho bà ấy chết đi rồi mà vẫn chẳng thế an tâm. Chọc cho Diệp vui vẻ lên coi như ta cũng làm được một việc tốt.

Oa! Cái gì thế, sao mà chói mắtvậy? Vào khoảnh khắc Diệp gạtđám cỏ dại sang một bên, một luồng ánh sáng chói lóa tức thì tràn vào. Ta vội đưa tay lên che mắt, đợi đến khi thích ứng đượcvới ánh sáng, ta mới bò tay ra. Nhưng khoảnh khắc đó, ta hoàn toàn chết lặng bởi cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Đây là một sơn cốc, hai bên vách núi dựng đứng, áp sát vào nhau. Đứng tại nơi này, muốn dang rộng hai cánh tay ra

cũng là điều khr.ng tưởng. Vách đá rất trơn, người nào đó muốn đi ra ngoài qua chỗ này, chìcòn cách dùng tứ chi bám chặt vào hai bên vách núi, rồi di chuyển lên từng chút một. Thế nhưng chì cần bất cẩn đôi chút rất có thể sẽ bi. tan xương nát thịt. Hơn nữa, nếu người phía trên rơi xuống, người ở dưới có khả năng sẽ bi. người trên đè lê

Ta ngước nhìn vầng mặt trời tròn xoe trên đinh đầu, có một đàn chim lướt qua vách đá, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách, cảnh tương nhộn nhip, tươi vui.

"Diệp, chúng ta có thể ra ngoài rồi, Diệp..." Ta nhìn về phía Diệp, thì thấy hắn nước ắt m đầm đìa, mơ màng quỳ xuống. Ta khí ng hiểu việc gì đang xảy ra, trong đầu liên tường đến hình ảnh lẽ nào nơi này có cái bẫy đáng sợ nào đó, thếlà liền vội vàng quỳ xuống theo Diệp. Hắn dập đầu, ta cũng dập đầu. Chẳng nhẽ cánh cửa dưới lòng đất, đập đầu một cái thì mới bắt đầu khởi động?

"Mầu thân, mạng của hài nhi là do mẫu thân ban cho, hài nhi nhất định sẽ khí ng phụ kỳ vọng của người đâu." Diệp nghẹn ngào cất tiếng. Lúc này ta mới chợt bừng tính, khr.ng ngốc nghếch bắt chước theo hắn nữa.

Thì ra mẫu thân của hắn tựvẫn khr.ng phải vì chán nản sựđời, càng khr.ng phải vì n muố bỏ rơi hắn, mà vì biết rằng nửa thân dưới của mình khrng thể di chuyến được, sỢsẽ liên lụy đến chúng ta. Bà biết bản thân khíng thể nào ra ngoài được, nếu miễn cưỡng cõng bà ra ngoài, rất có khả năng tất cả mọi người đều tan xương nát thịt.

"Nếu ngươi khrng đi tiếp chẳng phải sẽ khiến mẫu thân ngươi bò mạng oan uống sao?" Ta nhẹ nhàng lẻn tiếng, Diệp nghe vậy tức thì choàng tình, đứng bật dậy.

"Cô đi trước đi." Diệp quay sang nói. Ta nhìn Diệp, trong lòng vô cùng cảm động, rồi nghiến răng, bắt đầu trèo lên. Ta từnhò đà làm ăn trộm, trèo cây, leo mái nhà, vượt tường chẳng có gì là chưa làm cả, có điều leo đến cả canh giờ rồi mà vẫ n chưa đi hết được một nửa chặng đường. Mặt trời trên đầu khí ng ngừng tỏa ra thứánh sáng chói chang khiến ta cảm thấy choáng váng. Thế nhưng nếu bò cuộc giữa chừng, rơi xuống dưới chắc chắn chúng ta sẽ chết khí ng toàn thây.

"Đừng có nhìn xuống!" Diệp thấy sắc mặt khr.ng ốn của ta, vội đưa lời nhắc nhở. Ta định thần, rũ bỏ hết tâm trạng hoảng hốt khi nãy, chí có tập trung tinh thần mới

khr ng bi. rơi xuống. Nhớ lại vừa rồi có đôi chút bất cấn, thực sự nguy hiểm quá. Dù hắ n bảo dừng nhìn xuống, nhưng trong lòng ta vẫn koo thể kìm nén được nỗi sợ hài đang dần lớn lên.

"Khí ng phải cô thích kể chuyện cười lắm sao, mau kể một câu chuyên khác cho ta nghe đi."

"Trước kia có một...kẻ trộm anh minh thần dũng..."Ta vốn rấtsợđộ cao nên giọng nói lúc này chẳng còn được tựnhiên như trước.

"Kẻ trộm mà cũng có thể anh minh thần dũng sao?"

"Làm sao lại khr.ng có chứ? Sao ngươi có thể coi thường kẻ trộm như vậy? Nghề này khrng phải bất cứai cũng có thể làm được đâu, ngươi có bao giờ biết trước được kết thúc của câu chuyên? Cô nàng ăn trộm tinh ranh đó đà chọc ghẹo lão Trương, hơn nữa lại còn ăn cắp được đồ ngon, bốn đứa trẻ kia cũng học được thêm chút bản tĩnh, lại đi ăn cắp để phát dương quang đại sựnghiệp của cô nàng. Nhưng ngươi đoán xem, tiếp sau chuyên sẽ thế nào?" Vừa nhắc đến bản thân, ta dần dần quèn hết cả sợ hài mệt mòi, vừa trèo vừa tán phét.

Chúng ta cứthếleo mâi cho tới khi leo lên đính núi. Vì lâu khr.ng được hít thở khíng khí sảng khoái, bị kẹt trong cái nơi khỉho cò gáy kia gần một tháng, nay đột nhiên đối mặt với ánh sáng rực rỡ, bầy khr.ng khí trong lành, chúng ta có phần khrng thích ứng kip.

Đang giữa mùa xuân, lớp tuyết đọng đâ dần tan thành nước, ánh nắng trong trẻo rọi trên mặt núi tạo thành các mảng vàng sáng bóng. Ta đưa mắt nhìn cảnh núi non kì vĩ, mênh mông trước mặt, trong lòng thựcsựchoáng ngỢp trước sựhùng vĩcủa tự nhiên. Tuy rằng bản thân đà hành tấu giang hồ nhiều nãm, thếnhưng hàng ngày cũng chì nhìn thấy cảnh họp chợ đơn thuần bình di, chứcảnh non xanh nước biếc thế này mới là lần đầu. Núi sông mỹ lệ tạo nên bầu khr.ng khí thần thánh, khiến bất cứai nhìn vào cũng có cảm giác như mình đang lạc vào xứsở thần tiên.

Tuy đang buối ban trưa, mặt trời chói chang, nhưng nhiệt độ trên núi khá thấp. Nước suối trong mát, long lanh dưới ánh nắng óng ả. Trên mặt suối vẫn còn sót lại vài mảng băng chưa tan hết, đập vào nhau tạo nên những tiếng động lanh canh thanh thoát. Xung quanh, núi non trùng điệp, đường núi uốn lượn tạo nên những đường nét đặc biệt quyết rũ, lại pha chút khrng khí thiẻn liêng hiếm thấy.

"Sao chúng ta lại thành ra leo lên tận đình núi thế này." Dù mặt trời đang tòa sáng, nhưng sương khói trên núi vẫn khiến mái tóc ta ướt đẫm. Ta dừng lại hái mấy thứquả dại ăn được rồi ngồi xuống một gốc cây vừa nghi ngơi vừa nhìn 'dòng suối' đang chảy róc rách phía dưới. Đường xuống núi khr.ng dễ, núi non trùng điệp thế này, quay đầu nhìn lại con đường mà chúng ta vừa đi, chì thấy đinh núi cao chót vót như sắp chạm đến bầu trời.

"Đây là lần đầu cô leo núi à?" Diệp lại khíng hề có chút kinh ngạc như ta, đánh mắt n hìn sang hỏi.

"Ai nói vậy chứ, ta trước kia khrng biết đã leo núi bao lần rồi. Nào là Thái Sơn, Hoa Sơn, Lô Sơn, Hoàng Sơn... tóm lại tất cả các núi ta đều đà leo hết. Ngài đừng có coi thường ta." Ta khíng phục hồ đồ bốc phét, vừa lúc khr.ng đếý, liền bị trượt chân ngà bệtxuống đất, lại chọn đúng chỗ đầy bùn. Ta đau đớn nhăn nhó mặt mày, trong lò ng khrng khỏi than trời ai oán, trời đất ơi, cái mông của ta đà đắc tội với ai chứ, sao n gày nào cũng phải chịu khố thế này?

"ồ, khrng ai nói cho cô biết đây là Hoa Sơn sao?" Diệp khẽ cười một tiếng, còn ta thì đ ò bừng cả mặt. Hoa Sơn, tự cố Hoa Sơn chì có duy nhất một con đường, nếu đi sai thì đừng mong xuống dưới. Nghĩvậy ta lo lắng liên tục ngó dọc ngó ngang. Thấy dáng V ẻ ngốc nghếch của ta, Diệp cong miệng mìm cười.

Có điều con đường này quả thực rất nguy hiểm, lại nằm bên vực thắm, cao chót vót như thể chi giơ tay lên là có thế chạm tới trời. Nhớ lại việc lẻn đính Hoa Sơn Bắc ngắm Hoàng Hà, nam kề Tần Lĩnh được mọi người đồn thối, ta lại cảm thấy cực kỳ hứng khởi, vô cùng đắcý! Hi hi! Ta lại có thẻm một kinh nghiêm để tán phét với mọi người. Cuối cùng một ăn mày bé nhò là ta cũng đâ có thể đặt chân lẻn Hoa Sơn rồi. Thực đúng là ăn mày thần trộm ta đây, khắp thiên hạ khíng có đi.ch thủ.

"Tại sao ngươi biết đây là Hoa Sơn?" Diệp luôn luôn như vậy, hỏi một câu, đáp một câu, khrng hòi thì sẽ chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng ta hết. Có điều trước đó, hắn đà nghĩ cách đế đánh lạc hướng sựchú ý của ta, khrng để ta rơi xuống dưới núi, thực khiển ta vô cùng cảm động.

"Ta đà từng ở nơi này, đấu cờ cùng Văn Khíng phương trượng ba ngày ba đẻm, sau c ùng vẫn cứ thua trước cảnh đẹp Hoa Sơn, bởi có lòng thưởng thức thiên nhiên mà vô tâm đánh cờ. Tuy nhiên trước giờ, ta khíng hề biết ngọn núi này liên thing đến hoàng thành.

Suốt dọc đường đi xuống, vô cùng hoang vắng, chẳng thấy được mấy người. Sau khi đi một đoạn đường dài, cuối cùng chúng ta cũng xuống tới chân núi, hòi ra mới biết nơi này cách Trường An rất xa, muốn quay bề khrng biết còn phải đi bao lâu nữa. Đi qua mấy thị trấn nhò, chúng ta rốt cuộc đà hỏi được đường về Trường An.

Chặng đường trở về đó vô cùng gian nan, thậm chí Diệp đà đem cần hết những thứ đáng giá trên người, nhưng ngân lượng đi đường của chúng ta càng lúc càng ít hơn.

"Đại thấm, xin hỏi đây là nơi nào vậy? Còn cách Trường An bao xa?" sắc trời tối dần, ta và Diệp vội tìm một điểm dừng chân.

"Phía trước là thành HoaÀm, tiếp tục đi về phía tây là tới Trường An rồi. Cô nương, nghe giọng cô có vẻ khíng phải người vùng này." Khrng phải người vùng này thì

khr.ng được phép khr.ng biết đường sao? Những người sống dưới chân thiên tửnhư chúng ta, làm sao mà biết được đường đi ở những nơi khíng nối danh như thế này chứ?

Chúng ta lại đi thêm một đoan đường nữa, lúc này trời đà hoàng hín.Trên bầu trời t mộ áng mây lơ lửng bay, rồi một tia chớp bất ngờ lóe lên, cơn mưa đầu xuân nói đến là đến, ta và Diệp vội và cất bước. Những cơn mưa xuân kiểu này thường mang theo hơi lạnh, nếu bi.ngấm nướcmưa khíng ốm mới là lạ.

Bầu trời nhanh chóng đen sẫ m lại, gió mạnh thối liên hồi, mây đen đầy trời, sấm sét rền vang, thật đáng SỢ! Xem ra chúng ta khr.ng thể tránh cơn mưa này rồi. Chúng ta tiếp tục đi nhanh về phía trước, người qua lại trên đường càng lúc càng đông, tất cả đều vội và. Chúng ta cũng hòa vào đám người, xa xa đà có thể nhìn thấy được cửa thà nh Hoa Ầm.

Lúc đến bên ngoài thành Hoa Àm, mọi người đều bước chậm lại. Thấy vậy ta và Diệp cũng giẫm bước chân nhìn ngó xung quanh đầy cảnh giác. Từxa, chúng ta nhìn thấy cũng giẫm bước chân nhìn ngó xung quanh đầy cảnh giác. Từxa, chúng ta nhìn thấy một đội binh sĩ đứng gác ngoài cống thành Hoa Âm. Bọn họ giới bị nghiêm ngặ t, tra xét cặn kẽ từng người. Lúcchỉcòn cách cửa thành khr.ng xa, trước mắt chúng ta hiện lên cảnh tượng tiêu điều, thê thảm. Lẽ nào Hoa Ãm xảy ra chuyên?

Ta vừa đinh tiến lên trước xem sao, Diệp liền kéo ta lại. Chúng ta nhanh chóng trốn sau gốc cây, quan sát mọi động tĩnh ở phía trước. Lúc ngấng đầu lẻn nhìn tường thà nh, ta đồng thời phát hiện trên đó cũng có nhiều binh sĩcanh gác. HoaÀm lúc này thật đúng như cảnh tượng trong hai câu thơ'Mây khe vừa nối trời sau gác. Mưa núi s ắp qua, gió khắp lầu.'

"Tại sao lại có nhiều binh mà nhưvậy nhĩ? Phải chăng Trường An xảy ra biến?" Diệp thấp giọng thì thầm tựhỏi.

'Tần Vương? Nam Dung Diệu?" Nếu là binh mà của Diệu thì có gì phải lo lắng, huống hồ Hoa Ãm cách Trường An kh í ng xa, lẽ nào chúng ta có thể xảy ra chuyện ngay trước cừa nhà chứ?

"Phía trước có giấy thing cáo, để ta đến đó xem sao." Ta vừa định đứng lên liền thấy Diệp lắc đầu ra hiệu."

"Khr.ng đúng, tại sao hai người đượcvẽ trên tờ cáo thị trông quen như vậy nhỉ?" Ta nghiêng đầu, quay sang nhìn Diệp rồi nhìn tờ cáo thị.

"Hình như là vẽ chúng ta thì phải. Nhất định là Diệu đang tìm chúng ta." Ta kích động đinh xông lại phía đó, khrng ngờ Diệp kéo lấy vạt áo ta, khiến ta múa may trong khín g khí một lúc lâu mà chẳng di chuyển nối.

"Cấn thận bi. lừa." Diệp vừa dứt lời, một tia chướp lóe lên chiếu sáng cả bầu trời, thôi chết, xem ra trời sắp đố mưa lớn rồi.

Tia nắng mặt trời sau cùng đâ bi.áng mây đen che mất, bầu trời đen kit, khiến cả thà nh Hoa Ãm chìm trong bóng tối. Lại một tiếng sấm rền cang, cảnh vật trước mắt cứ mờ dần đi, bao phủ trong làn sương mờ ảo. Ngay đến bóng hình ta và Diệp cũng nhạ tnhòa trong bóng tối.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83147


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận