Vương Phi Thần Trộm Chương 16


Chương 16
Phút giây tương phùng sao lạ lẫm

"Diệp, ngươi làm sao vậy?" Ta nắm tay hắn lo ngừng hỏi, nhưng lúc này bàn tay của hắn lạnh đến mức khiến ta giật nảy mình, trong lòng trào dâng cảm giác bất an.

"Ta không sao, chí là vết thương nhỏ thôi."

"Ngươi chảy nhiều máu thế này mà gọi là vết thương nhò sao? Máu của ngươi...sao lại có màu đen thế?"

"Trên kiếm có độc." Diệp cố đứng thắng người, nhưng chẳng thiếu điều khiến nổi cơ thế, lại từ từ ngã xuống.

"Biết vậy sao ngươi còn đỡ nhát kiếm đó cho ta?" Tại sao lại đối xừ với ta tốt như vậy? Tại sao lại cừu mạng ta mà không màng đến mạng của bản thân? Rõ ràng chúng ta chỉ như bèo nước gặp nhau, sao hắn lại bất chấp hi sinh tính mạng? Vốn dĩ mạng ta vô cùng rẻ mạt, chi dù hắn bỏ ta lại, một mình thoát thân, ta cũng chẳng có gì oán trách, thế nhưng...

"Nàng thật phiền phức!" Diệp cắt lời không đế ta nói thêm.

"Không phải ngươi rất căm ghét ta sao? Thà ngươi cứ đế đám thích khách kia đâm chết ta cho rồi, như vậy chẳng phải tốt hơn ư? Thế thì sau này, ta sẽ không còn có thế làm phiền ngươi nữa." Ta nghẹn ngào nói.

"Ta chí là đã quen với cảm giác có hai người rồi, không muốn phải quay về cuộc sống đơn độc như trước kia nữa." Diệp khẽ đáp, nhưng giọng Diệp nhanh chóng tan biến trong ánh ban mai. Không gian lúc này đặc biệt tĩnh mịch.

"Chúng ta mau quay lại thành Hoa Âm, tìm đại phu trị thương cho ngươi đã." Ta chăm chú nhìn Diệp, rồi lên tiếng.

"Không được, khó khăn lắm mới ra được khỏi thành, cố gắng kiên trì vài ngày rồi quay về Thương Châu.

Giờ tất cả quân lính trong thành Hoa Âm đều là người của Nam Cung Diệu, ta không thể mạo hiếm được." sắc mặt Diệp dần chuyến sang đen, nói chuyện bình thường thôi cũng vô cùng tốn sức. Hắn đây chính là dấu hiệu phát độc.

"Vậy đế ta quay về mua thuốc giải độc."

"Vô dụng thôi, loại độc này chi có Huyết Túc của Độc Cô Nhất Môn mới có t hể khắc chế."

"Huyết Túc đúng không? Bây giờ ta sẽ vào thành mua thuốc cho ngươi. Ngươi cứ an tâm ngồi đây chờ."

"Đứng lại! Cho dù nàng quay về thành Hoa Âm, cũng không thế lấy được Huy ết Túc. Bọn họ đã chuẩn bị trước, chi cần nàng đi mua thuốc sẽ trúng phải mai phục. Ngoại trừ quân doanh..."

"Quân doanh! Đúng rồi. Quân doanh nhất định có thuốc." Lời nói của Diệp tức thì khiến ta bừng tĩnh.

"Không được phép đi. Hoa Âm tuy chì là một thành nhỏ, dân số có chưa tới ngàn người, thế nhưng do đây là nơi cất giữ lương thực của Đại Kỳ, nên binh sĩ canh giữ trùng trùng điệp điệp. Huyết Túc xưa nay đều do Phạm Nguyên Bảo,

Huyện úy trường Quản quân trông giữ, nàng thân là một đại tiếu thư, chẳng bi ết chút võ nghệ, đi như thế này khác nào tự tìm đến cái chểt.." Giọng Diệp càng lúc càng yếu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay ta, như thế dồn hết sức lực còn lại trong người đế giữ ta vậy.

''Vậy chúng ta mau tới thương Châu thôi, Diệp! Ngươi xem, nơi đó là cái gì?"

Diệp thấy ta không còn cố chấp đôi quay về Hoa Âm nữa, liền lơ là cảnh giác, quay đầu nhìn về hướng tay ta chì phía xa. Còn ta nhân lúc hắn không chú ý nghiến răng đánh mạnh vào sau gáy hắn. Diệp quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, lo lắng, pha lẫn xót thương...sau cùng, hắn cũng nhắm mắt

"Ta cũng quen sống hai người rồi, thật không muốn quay về cuộc sống đơn độc một mình nữ. Nam Cung Diệp, ta sẽ không đế ngươi chết vì ta đâu." Ta k éo Diệp vào một góc khuất, lấy hết ngân lượng trên người ra đặt lên người h ắn. Ngọc Phiến Nhi, lần này không thế nào thất bại được!

Ánh trăng rọi từ trên mái nhà xuống, cả mặt đất nhưđược phủ một lớp sáng bạc rạng rỡ, ngoại thành Hoa Âm tĩnh mi.ch lạ thường.

Ta tuy không biết công phu 'nhảy' tường, nhưng kỹ thuật leo tường vượt rào đi giữa đêm khuya thì không đến nỗi tệ, thậm chí cũng biết thế nào được gọi là dương đông kích tây, điệu hổ li sơn. Ngồi đợi bên ngoài thành cả đêm trời, cuối cùng một cỗ xe ngựa chịu xuất hiện, chờ tên phu xe không đế ý ta liền chui xuống dưới gầm xe, nhân lúc đêm khuya lẩn vào trong thành.

Vào thành, ta tức thì cải trang thành một ăn mày. Cách cải trang này có rất nhiều điếm lợi, đi trên phố cũng dễ dàng tìm nơi ẩn náu, hơn nữa còn có thế nghe ngóng tin tức. Tuy hôm qua kẻ địch muốn giết chúng ta là mấy người thuộc Cái bang, thế nhưng ăn mày đông đúc, mọi người lại ăn mặc rách rưới như nhau, hắn tuyệt đối không ngờ ta lại cả gan cải trang thành ăn mày một I ần nữa.

Ta cố tình bước đi khập khễnh, đế mọi người tưởng rằng ta là một tên què. Đ ợi đến khi ta lết tới khu chợ, trời cũng đã sáng hẳn.

"Này, tên ăn mày thối tha, ngươi ăn xin cũng đừng đứng trước cửa tiệm của ta chứ?"

Gừ gừ... ta lạnh chết mất thôi! Vừa ngồi bệt xuống đất, một người phụ nữ bỗng xuất hiện ngay sau lưng, bà ta mang theo một chiếc chậu, kẹp bên eo, vẻ mặt đắc ý rồi bất ngờ bà ta đổ cả chậu nước vừa thối vừa chua không biết là thứ gì lên người ta khiến ta đứng đó sững sờ thê thảm.

Có nhầm lẫn gì không? Bản cô nương khó khăn lắm mới cải trang thành ăn mày có khuôn mặt đầy bùn đất, người phụ nữ chết tiệt này sao dám.

"Đại nương..." Ta đành nhịn, bản cô nương sẽ không so đo tính toán với người thiếu lịch sự như bà.

 

"Ta trông thế này mà ngươi dám gọi ta là đại nương sao?" Bà ta thét lên re ré, tức thì lớp phấn dày cộp như tường thành trên mặt bà ta lả tả rơi xuống.

''Đại tỷ, xin hãy làm phúc, bố thí cho ít tiền, tiếu nhân sẽ đi chỗ khác ngay."

''Ngươi còn dám xin tiền? Ta không có." Bà ta bực tức quát, xem ra chi còn thi ếu nước lấy giày nện ta một trận.

''Vậy xin đại tỷ bố thí cho chút dồ ăn." Bụng ta lúc này đói meo, thế nên ánh mắt nhìn bà ta cực kỳ đau khố.

"Không có, cút!"

"Vậy phiền cho ta một ngụm nước được không? Cả đêm rồi ta chưa uống chút nước nào."

"Không có, ta chẳng có gì hết." Bà ta bực bội ngắt lời, dáng vẻ hung tợn như muốn ăn sống nuốt tươi ta vậy.

"Nếu bà không có bất cứ cái gì thì còn đúrig ngây người ra đó làm gì, mau thay bộ đõ rách rưới rồi đi ăn xin cùng ta đi thôi? Hừm!" Ta trỢn mắt, vứt lại một câu, sau đó quay người bò đi đầy chí khí, đế mặc người phụ nữ mặt tái xanh vì tức giận phía sau lưng.

"Tên ăn mày chết giẫm kia đứng lại cho lão nương, không ngờ ngươi dám bảo ta đi ăn xin...ngươi lấy lão nương ra làm trò đùa đấy hả...ngươi đứng lại."

Ta bật cười đắc ý, chẳng thèm đế tâm đến những tiếng gào thét mắng chửi phía sau. Đinh đấu với ta sao? Bà sao không biết đường đi nghe ngóng xem ta đây xưa nay lăn lộn kiếm sống ở phố Tây đã từng bi. ai ăn hiếp?

***

Tiết trời tháng ba, mặt trời ấm áp, hoa nở rực rỡ, khung cảnh quả là vô cùng t ươi đẹp, tràn trề sức sống. Khắp nơi cực kỳ náo nhiệt, muôn màu muôn sắc, cảnh tượng đông vui, tươi tắn. Thành Hoa Âm đang tố chức hội miếu đế chung vui cùng sắc xuân. Từ phía xa đoàn người 'tụ bát tiên' đã tung hoa đầy

trời chẳng khác nào cảnh tuyết rơi giữa mùa xuân ấm áp.

Nghe đám ăn mày bàn tán, huyện úy thành Hoa Âm Phạm Nguyên Bảo hôm nay sẽ xuất hiện tại đay. Nghe thế, ta nhanh chóng lẩn vào đám người đông đúc. Chì cần ăn cắp được chìa khóa phòng thuốc trên người ông ta, là ta có t hể lấy được Huyết Túc.

"Tươi đẹp tựa hoa nhài

Cười xuất trần tựa hồng hoa

Chí thủy tiên mới có nét ưu nhàn

Còn mai đò suốt đời cao ngạo."

"Phạm huyện úy đúng là văn thơ lai láng, mấy câu trên thật đúng là vô cùng xuất chúng."

 

Văn thơ lai láng? Tại sao ta lại cảm thấy mấy câu thơ này nghe quen tái thế k hông biết? Rõ ràng đây là bài 'Quỳnh hoa phi' của Trương Đồng mà. Ta ngẩng đầu nhìn vi. huyện úy trước mặt, thực sự trông ông ta không giống như người có tướng mạo oai phong đẹp đẽ mà ta đã tưởng tượng lúc đầu. Trông Phạm huyện úy này gầy nhắng, như thế đã bị suy nhược cơ thế vậy.

Lúc này ông ta đang đứng gần một cây hoa quỳnh. Thân người bé nhỏ, đứng dưới tán cây với vô số cánh hoa trắng nhò trông lại càng co ro, cúm rúm.

Ta kéo thấp mũ, đinh tiếng lại gần giả bộ ăn mày rồi nhân lúc ông ta không chú ý lần xem trên người ông ta có mang theo chìa khóa không.

Hoa quỳnh trắng nở rộ đầy cành, tinh khôi, thuần khiết, như ngọc như ngà. Ta cúi đầu lặng lẽ hòa vào đám đông, mọi người thấy ta ăn mặc rách rưới tức thì tránh sang một bên. Trong khi vị huyện úy Phạm Nguyên Bảo đứng trước đám đông lại đang tập trung vào thưởng hoa, hoàn toàn không đế ý có một tên tiếu tặc bên cạnh, âm mưu bất chính

 

"Từng say mèn dưới đình Vô Song

Tự nhủ không phụ xuân Quảng Lăng"

Một giọng nói xuyên qua đám đông truyền tới, ta khựng người như thể bi. ma xui quỷ khiến.

"Quả nhiên là kỳ hoa nhân gian, thật không ngờ hoa quỳnh Dương Châu thiên hạ vô song lại có thế tươi đẹp như vậy khi được đưa tới thành Hoa Âm." Lời ói n ấm áp tựa gió xuân thối qua mặt hồ yên tĩnh. Chất giọng trong trèo như ngọc vang lên khiến mọi âm thanh hỗn tạp xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.

Trong biến hoa quỳnh bay bay trong gió như tuyết trắng, một người đàn ông thư thái, phong lưu tay nhẹ phe phẩy quạt xuất hiện. Người này mặc một bộ y phục gấm tím thêu hoa đắt tiền, bên ngoài khắc thêm tấm áo lụa mòng bay nhẹ trong gió, trông đẹp như tranh vẽ. Anh tú mà hào sảng, nụ cười mang chút tà khí của chàng thực sự tuyệt sắc vô song. Chiếc quạt trên tay chàng khẽ rung, cánh hoa theo gió tán đi, hương thơm ngan ngát như cánh b ướm chập chờn.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/86097


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận