“PHÁO HẠT NHÂN” VÀO TRẬN
Công việc tìm kiếm các hạt nhân siêu nặng dừng lại ở các nguyên tố ensteni và fecmi. Việc lấp đầy bảng Mendeleyev bằng cách dùng các dòng nơtron được tạo ra ngay cả ở các vụ nổ hạt nhân không tiến thêm được nữa. ''Sự can thiệp'' của các loại phân rã khác, như sự phân hạch vụ phát đã cản trở việc này. Người ta thấy rõ là thời đại của “pháo hạt nhân” đã đến. Nếu các ion được tăng tốc đến các vận tốc đủ lớn sao cho các hạt nhân của chúng khi va chạm với hạt nhân bia của nguyên tố nặng thắng được lực đẩy điện, thì có thể làm xuất hiện các hạt nhân mới nặng hơn có Z bằng tổng Zđ của hạt nhân đạn và Zb của hạt nhân bia (các phản ứng hạt nhân tổng hợp hoàn toàn).
Vì đạn càng nặng hơn thì kết quả “càng nặng cân” hơn, nên người ta đã bắt đầu xây dựng các máy gia tốc ion nặng. Vào đầu những năm 1960, tiến hành tổng hợp các nguyên tố nặng hơn hạt nhân fecmi các nguyên tố siêu fecmi) có ba phòng thí nghiệm: ở Berkeley (Mỹ) nơi đã khám phá ra nguyên tố thứ 101 là menđelevi; ở Dubna (Liên Xô) và ở Darmstadt (Cộng hòa Liên bang Đức). Máy gia tốc xiclotron được xây dựng ở Dubna (năm 1961), là chiếc máy kỷ lục xét về các tính năng - nó tạo ra được cả các chùm ion nặng được tăng tốc có cường độ lớn nhất.
“Cuộc săn lùng các nguyên tố siêu fecmi'' lâu dài và nặng nhọc đã bắt đầu. Các đạn hạt nhân trở nên ngày càng nặng hơn và các quá trình tổng hợp chúng với các hạt nhân bia càng có xác suất xảy ra ít hơn. Ngoài ra, khi số thứ tự của nguyên tố tăng lên thì thời gian sống của nó lại giảm đến mức tai hại. Điều đó làm phức tạp hóa hết sức các phương pháp nhận biết và nghiên cứu tính chất của các hạt nhân mới. Tuy nhiên đến năm 1976, ở các phòng thí nghiệm nói trên đã tổng hợp được cả các nguyên tố siêu fecmi có Z từ 101 đến 112.