Ông Xã, Anh Là Ai? Chương 47


Chương 47
Hôn… đến thiên hoang địa lão, núi non biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, trời đất thay đổi.

Bầu 83trời u ám, faánh lửa 4chớp lóe, 9bọt chữa 4 háy bay đầy 1 rời, đám 36 gười chạy f háo nhào, 6 iếng hét 6 iếng la, ae hững chiếc 7 e ầm ầm a ao tới, b1 iếng súng 94 iếng nổ cf a xa vẳng fđến… 5 hế giới d ỗn loạn 7ấy trong 1 ích tắc d9đã biến c hành bối 8 ảnh xa mờ, 49 hỉ còn c8 iêng đôi 14 ình nhân dđang ôm d ôn nhau… 3 rong thế bd iới loạn 5 ạc ấy, 1 ứ phóng c o lên vô 2 ạn…



Môi 0anh xoay chuyển dc rên môi 6 ô, hơi thở 9 ủa anh bao f ọc lấy 5 ô, mọi d hứ của 3anh gần 93 hư bao vây 7 ấy cô.

1chỉ run brẩy nấp 18trong lòng fanh, để 5mặc anh 4cướp đoạt 79hơi thở 2của cô…

Nếu 98như tích 3btắc này 33hóa thành 5vĩnh hằng, 0thế thì 6dcô cam tâm 0tình nguyện.

Tiếng 7bbom nổ, 51đám đông 3hỗn loạn, 3xung đột a7đẫm máu, c5đám cháy a4rừng rực, 81đều lùi 8ra xa… Cả ethế giới 29chỉ còn b8lại anh, 2chỉ còn 2clại nhau… aCho dù lúc e1này ôm nhau femà chết… ethì cũng 58chắc chắn 9là tay nắm 47tay hạnh ephúc, cùng 17sống trọn fkiếp sau…

Sau 9bmột nụ e9hôn, cô d4run lẩy abẩy, môi 5tê dại, 3cơ thể 7hơi nóng 0lên, mang dfchút e thẹn, cbcuối cùng 4cảm thấy 6tim như ngừng 0eđập, không e2thở nổi!


“Ôi…”, 5cô rên khẽ.

Anh 6bỗng buông 2cô ra.

“Em 3tỉnh rồi.”

Ưm… 91Ưm…?

Thiên 93Thụ chớp 7mắt, bỗng 2cảm thấy 9dmọi thứ d3mờ nhòe, e6không còn 79là sân bay 63quân dụng 6bđang cháy fnữa, mà 1ngược lại 2alà trong aemột ngôi 6nhà gỗ 7nhỏ chật e8hẹp và 52mộc mạc.

“Em… dbChúng ta… 68Sao… Đây 3là đâu?”, 35cô chớp 7hàng mi dài, 67thắc mắc 4nhìn Viên 8Dã.

Viên cfDã cau mày. db © DiendanLeQuyDon.com“Em bị 2ngất.”

Khi 60đã trải 23qua chuyến abay gian nan, 19hỏa hoạn e1ở không 7trung, sợ 9bhãi và mệt 52mỏi, cô bchỉ lao 2vào lòng e7anh là đã f9đuối đến 89độ ngất 15xỉu. Cũng f5lúc đó d4quản lý 0Lâm và mấy 8người khác 1cũng chạy btới sân bbay, nói 7có một 0dmáy bay nhỏ 77có thể 68bay đến fdmột đảo 6nhỏ an toàn ehơn, Viên 2Dã đã bế 8cô lên, 77rồi cùng 3họ bay đến 1hòn đảo 5không quá bxa này, còn e0nhận được 2sự sắp axếp của efchính phủ 6ebản địa, bcở lại facăn nhà 9gỗ nhỏ f7ven biển 43mà bình 9thường 7vẫn chuẩn f3bị sẵn echo du khách. 61 © DiendanLeQuyDon.comChính quyền 0fđịa phương 0đã nhận 2lời sẽ 4fxếp chuyến d9bay cho những 3người nước 2fngoài như d1họ được 0trở về afđất nước.

“Em… 8đã ngất eđi ư?”, aThiên Thụ 2dchớp chớp amắt, chẳng ctrách lúc f0nãy trong demơ cứ nhớ dlại lúc danh nhìn 1thấy cô, banh gần 2như đờ 4bđẫn bước f1tới, nâng emặt cô 9lên, rồi 3hôn thắm 48thiết.

Nụ 57hôn đó, 2rất mềm 68mại, rất 41thâm tình, e6rất ngọt 9ngào, khiến d9cô không 2cnỡ rời dxa…

4ngẩng đầu 63lên, nhìn e1đôi môi ecủa anh.

Anh 9thấy ánh dmắt cô cnhưng chỉ 4khẽ nói 7một câu, af“Chúng 6eta hiện 2dgiờ rất e3an toàn.”

“Ồ… eỒ”, Thiên eThụ cảm 7thấy như 7bị anh túm 4dđược, 20vội vàng enhìn đi c7nơi khác.

Không ckhí như blại quay 7về như alúc họ 73ở nhà, 3vẻ mặt 1lạnh lùng cbcủa anh, b3tâm trạng d3bối rối acủa cô, 21nụ hôn 5cuồng nhiệt 2lúc đó, 7tình cảm 3sâu đậm edlúc đó, 33cứ như… 2một giấc 9bmơ. Một 9giấc mơ fchỉ xuất 9fhiện trong 7phim điện 9fảnh… Sao cbcô lại cngất xỉu 7fnhỉ, cô 5vẫn muốn afnghe xem anh 62lúc đó 11đã nói bnhững gì…

Viên 0Dã cầm 2lấy hộp 5thuốc để 8bên giường, dfngồi xuống 20cạnh cô.

Gương 2mặt vẫn 55đẹp trai, e0lạnh lùng acấy, anh 06lấy ra bông 1băng thuốc 0đỏ với 3dáng vẻ 52cực ngầu, 4bắt đầu fgiúp cô 41lau rửa 51những vết 7thương chi 3chít trên 42người.

Thuốc 22chạm vào bvết thương fdđã đông 1máu, cảm 9giác nhói 1đau.

Thiên 3Thụ rụt elại. “Đau…”

“Sợ e3đau còn edám tới 5đây?”, 71anh không 5ngẩng lên, fnhưng lại 87lấy bông dgòn chấm 76mạnh vào abvết thương 9của cô.

3đau tới 32hít hà. 1a © DiendanLeQuyDon.com“Em… Em 7lo cho anh…”

Bông dgòn đang 69chà trên c6vết thương bcủa cô chơi khựng 2lại. Lấy bthuốc bột cra, anh rắc f4lên vết f9thương.

“A… 52Đừng…” bThiên Thụ fdhít một 38hơi.

“Bây c1giờ biết 19nói đừng 7rồi hả?”, 1anh cúi xuống 9nhướng 1fmày.

enhìn gương fmặt đẹp f9trai của 9canh, hàng 3lông mày 9bđậm nhướng dcao, tủi bfthân muốn cdkhóc. Cô dbay ngàn 7dặm tới fđây, từ bHongkong chuyển 3emáy bay, cnhờ người 6khác giúp 3đỡ, trải 3qua chuyến 8bay kinh hoàng, 8tận mắt 79thấy bom 63nổ ngay 41bên cạnh, esuýt nữa 7thì rơi 27vào ngọn aflửa ngùn 4ngụt, chỉ 9để gặp fanh sớm 7một chút, 4sớm một 1chút thấy 59anh bình 15an, sớm d3một chút 08nói với 8anh câu đó…

Nhưng 3xem ra cô 3khổ sở 59như vậy 9mà không bbcó tác dụng 90gì. Anh vẫn 9còn giận, bgiận những d1gì cô đã c8làm trước 3kia, anh vẫn bcmuốn ly 4hôn với c2cô, không 8phải sao? 73Cô bỗng 2thấy rất ebuồn, rất 4đau lòng, 1dnước mắt 4bắt đầu 56dâng lên, drồi rơi 8tí tách baxuống.

“Em c8biết, em abiết anh 4vẫn còn fgiận em… 28giận em 0bhôm đó 45đã nói 99‘ly hôn’ evới anh, 5là em không edđúng, em 18không nên 2nông nổi 7như vậy, 4không nên 60không thèm 32nghe anh giải 8thích, hôm 34đó không bbnên cho Thiên bÂn cơm hộp 3mà mẹ làm 1acho anh… dTuy anh ta 8rất đáng fthương, 14tuy anh ta frất khiến cngười ta c0thương cảm, 9enhưng em… 2eem không 1nên giải 8thích gì 34cả, đều fclà lỗi 0của em… 28Em biết 2anh không 29còn muốn atiếp tục acuộc hôn 1anhân của 5chúng ta bnữa, nhưng 16Viên Dã b6à, em đến 2ađây chỉ 9dđể nói 52với anh 1một câu…Em dxin lỗi.”

Nước b9mắt của fcô rơi xuống edmu bàn tay 4anh.

Giọt cnước mắt 1aướt đẫm, 7trong veo bấy long 4lanh như 2agiọt sương 5ban mai, từ emu bàn tay baanh từ từ 85lăn xuống.

Gương 6mặt lạnh 0lùng của 2eanh hơi cứng 6ađờ, ba cdmươi giây fsau cũng 8không có 55động tác 1gì.

Thiên 58Thụ cũng 35không dám e6nói, cũng 08không dám 2thở mà 30nhìn anh, 3acô mong chờ b2anh sẽ có ecử động fbgì đó, echo dù là 6rất nhỏ, a8mỉm cười 8chẳng hạn… 84cũng được.

Nhưng bkhông, không 52có gì cả.

Anh e4còn đột 15ngột đứng 4lên, khi c9cô kích 8động ngỡ 14anh định 6enói gì, 8thì lại 7thấy anh acầm một 4miếng băng 20cá nhân, 7bđập mạnh 4lên vết ethương của 6fcô.

“Á…”, 6Thiên Thụ 0đau quá 99hét toáng.

Anh dlạnh lùng 49nhướng 4mày. “Sợ 0eđau thì dđừng đến!”

Viên 48Dã quay phắt 1đi, như 8thể không cthấy nước 85mắt của 4acô.

Lúc 6này, Thiên 1Thụ đã 1thật sự dđau lòng.

Nhìn 8fbóng anh 8lạnh lùng 8quay đi, 29cô thật 4sự cảm 3thấy giữa 09họ đã acxong rồi. d1 © DiendanLeQuyDon.comCho dù cô 2fbay qua ngàn 30vạn dặm 4ctới đây, 1cho dù cô 89trải qua b6bao khổ fsở và hành 58hạ, cho 9cdù gặp 2nhau có xúc 65động đến emấy, anh 95cũng thật c5sự không 1cquay đầu c0lại nữa…

Nước 3mắt trào 98ra.

“Viên aDã!”, cô 8cắn môi 05gọi anh, 1“Em biết danh không 8chịu tha 99thứ cho fbem, vì trước cdkia trong 1lòng em cứ 5nhớ tới fThiên Ân! 6Nhưng… d2Nhưng em eđã nói 1với anh 6rồi, em ftừ ba năm 50trước xuyên dekhông tới, e2em hoàn toàn 1không biết 74trong ba năm bnay đã xảy bra chuyện 7gì, em đã 1lấy anh 5cnhư thế 88nào, rồi 5fsinh con ra e1sao… Em 1không biết, 2em không c8nhớ… Trí dnhớ của 8bem chỉ dừng 1lại ở 39hôm Thiên 6Ân cầu dhôn cô gái 50kia… Anh c1phải biết bflà hôm đó 27đối với 0em là đau 31khổ thế 2nào, thương ftâm thế 5fnào…

Em edđã yêu 63anh ấy bảy 9năm, trọn abảy năm… 9Chúng em 2từ nhỏ dlà hàng 0xóm, gần 56như là thanh 41mai trúc 3mã, anh ấy 9luôn biết 5aem thích 8anh ấy, 3cũng chính 5dvì thế 0mà anh ấy dcàng không fcquan tâm 9em… Anh 6ấy cảm 9thấy em 1dsẽ luôn 2ở phía dasau, cho dù 96anh ấy có 9bao nhiêu 08bạn gái, 1yêu đương 1ebao lần, 94cô nàng bdngốc nghếch 98này sẽ d3luôn chờ 47đợi, dõi 8theo… Anh 0ấy đau 29lòng đã f8có em an 2ủi, lúc banh ấy vui 0thì em ở 51cạnh… dDằn vặt 54bao lần 6như vậy, 87tim em đã fđau đến 0tê dại, 3đau đến 1emức không 5còn cái 68tôi nữa… cĐến khi 91nhìn thấy a2anh ấy cầu ehôn cô gái bkia… Em 0biết mọi 4thứ đã 0kết thúc. b8 © DiendanLeQuyDon.comThế giới aacủa em đã 2hoàn toàn 3sụp đổ… 0Em rất buồn… 8Còn nhớ 5năm bảy 0tuổi ăn 3Tết, anh 0ấy luôn 3nói, em sẽ 1là cô dâu 3ctương lai 4của anh 08ấy, nhưng 3fbây giờ… camọi thứ 8đã kết 05thúc… Em 06buồn lắm… 56Em sẽ không 83bao giờ 03có thể 0gả cho anh 2ấy…

Nên 9fxin anh hãy 66tha thứ acho em, em 94thật sự 2không cố 5ý phớt 2lờ anh, b3thật không f3cố ý gọi 52tên anh ấy… 5Em chỉ không 44thể nhổ bbỏ cái 9gai trong 1tim, sự 57phản bội 5của anh 49ấy, sự dxa cách của 6anh ấy. 9 © DiendanLeQuyDon.comĐến hôm 35đó, em gặp 7danh ấy ở c1ngoài Vân 1bThượng, f6anh ấy khóc 9lóc với 8em, vì người 6anh ấy yêu 3cũng phản 02bội… Em c8nghĩ, đó 27là báo ứng. 6 © DiendanLeQuyDon.comĐó chính dlà mối 1tình đầu c8của em, 0kết cục bcuối cùng.

Em 6esẽ quên c6hẳn anh bấy, vì c3chúng em ddmãi mãi fdsẽ không 94có kết eethúc nào bhết. Bắt 51đầu từ 9sự phản cbội của f6anh ấy, 3thì sẽ ekết thúc e1từ việc 9anh ấy bị 6phản bội. 47 © DiendanLeQuyDon.comĐó là vòng 0cluân hồi, 3dkhông thể 23nào quay 1blại được 1nữa.

Còn afvề Tiểu 98Mạc… Cậu b0ấy là một 54người rất ffhiền lành, 8hơn nữa edĐan Lâm 38nói cậu 14ấy thích 67em, đó là 3chuyện không 03thể! Tiểu aMạc không 9cnghe thấy 3bem nói, cậu 8ấy là người 2khiếm thính, 27anh có biết 1bkhông? Em fvà cậu 9ấy rất 3trong sáng, c6tuy cậu 5ấy thường 9ở cạnh 8khi em buồn, 8enhưng em d6thật sự 4chỉ xem eccậu ấy 1là một 93người em 4trai trong 9sáng đáng 85yêu, tuyệt 4fđối không 1có suy nghĩ 87gì khác…

Nhưng… fNhưng em 69biết anh c9sẽ không 6atha thứ 30cho em, anh 97còn cử 43Đan Lâm 91đến theo adõi em… 01Anh muốn 4fly hôn… 7có phải 7không? Được… echúng ta 76ly hôn… c9em có thể dđi… đi 0càng xa càng fatốt, đi 24đến nơi bbanh không dcòn nhìn 6thấy, từ fnay về sau, 5sống hay 1chết…

Anh 99bỗng quay 72lại.

Rồi b7cắn lên bmôi cô.

Nước 61mắt cô 94đọng trên frèm mi, bị 0anh dọa 6cho không bdám chớp 5mắt.

Chuyện edgì thế acnày?

Viên 4bDã cắn 3môi cô, dthì thầm, e0“Đã nói 9fvới em rồi, ckhông được 1nói từ 9đó.”

Từ 84đó? Từ enào? Chẳng 7elẽ là…

“Chết?!”

Anh 6cắn mạnh 5môi cô, 3dùng răng 74nhấm nháp. a3 © DiendanLeQuyDon.com“Em còn 49dám nói b0à!”

A… bThiên Thụ amuốn rên 09rỉ cũng 8không nổi, 7nhớ lại ecảnh trong 44nhà bếp 8etrước kia, efchỉ tưởng 2anh đang 9eđùa, hóa cbra anh làm 82thật!

“Không… 8Không… b8Đừng…”, 39Thiên Thụ 2bị anh cắn 08lại không 9kìm được fmà  rên erỉ.

Hàng dlông mày dcủa Viên 52Dã cuối 5cùng giãn 8ra, hơi nhướng 3clên cao.

Buông 5môi cô ra, b5Thiên Thụ 1sửng sốt, 8bmắt vẫn 36còn ướt, 2nhìn nụ 84cười của aanh.

Hình 74như… bỗng bcó cảm 84giác bị 7đùa bỡn.

“Anh… c7Chẳng lẽ a0anh… không 0giận em bư?”

Viên faDã nhướng 27mày. “Anh bkhông vớ 1vẩn như 70thế.”

“Nhưng 1anh để 95lại đơn 67ly hôn, rồi achạy tới 1Bali?”, f3Thiên Thụ 0cmở to mắt.

“Đơn 5ly hôn là 8để chọc 96tức một 94cô nàng f3nhỏ mọn fcnào đó, 4đến Bali 35là vì một 16công chuyện crất quan dtrọng”, 1anh thong e0thả nói.

“Chọc 9tức… Á, 1lẽ nào, 4anh cố ý? 82Lúc nãy 88cũng là 83cố ý? Anh 5không hề egiận em, 3dđúng không?”, f4Thiên Thụ 29mới chậm 3chạp nhận 93ra, hét lên, f0nhìn người 6eđàn ông bđang cười erất đẹp 1kia.

Viên 00Dã mày mắt 1cong cong. c0 © DiendanLeQuyDon.com“Chẳng 48lẽ lần fanào cũng 2chỉ có bdem biết 7chọc tức 3banh?”

A 5a a! Người 29này hư hỏng 53mất rồi!

Dám 1chạy tới fbđây, để 70lại đơn 49ly hôn làm 3cô khóc 76cạn nước 78mắt, mà 8chỉ là 3fvì muốn cchọc tức 77cô?! Còn alàm vẻ 2mặt lạnh clẽo không b3cảm xúc, 6nhìn cô 4gian khổ 9chạy tới 8đây, mà 2cũng chỉ 06chọc tức 12cô?

A 51a a, thật 8quá đáng!

Thiên 0Thụ nhảy 5nhổm lên 0trên giường, 5giơ móng 6dvuốt về 3phía anh. d © DiendanLeQuyDon.com“A, anh 7hư quá rồi 8Viên Dã! aAnh dám bắt ffnạt em! 3Người ta elúc nãy b0còn sợ 09đến phát d5khóc!”

“Em fkhóc xấu 16thật!”, aanh lại bccòn chọc 9tức cô.

Thiên 1Thụ nhào 26về phía b9anh. “Anh d2còn dám 1nói hả?”

Đầu 7bmóng tay 9vừa chạm atới cánh ftay anh, Viên 76Dã đã rụt 0phắt lại.

Thiên 1Thụ nhận dara trên áo 88sơ mi anh 4có dấu 22máu đo đỏ, behét lên 3bàng hoàng, b“Anh cũng 3bị thương 6fư?”

Anh cấn chặt 5vết thương. 55 © DiendanLeQuyDon.com“Không 9esao, vết 1thương nhỏ 79thôi.”

“Cho 0em xem nào!”, 22cô lập 48tức bay 8đến, kéo 6atay anh ra.

Vết e5thương đã c5băng lại cmà vẫn 7còn dấu 3máu tím abầm khiến dThiên Thụ 58nước mắt brưng rưng. 13 © DiendanLeQuyDon.comCô đã nhìn 30thấy anh 44ở mọi ccdáng vẻ, edlạnh lẽo, 13đẹp trai, akiêu ngạo, 7tự phụ, eyêu thương 63con gái, 11nhưng chưa 4bao giờ dthấy anh 73như vậy. b © DiendanLeQuyDon.comVết thương 43của anh, 2emáu của 9fanh, vết 33thương rất cadài khiến ccô xót xa…

Chỉ 09bị thương 45chút xíu 2mà cô đã 05đau đến 0khóc lóc ccầm ĩ, thế b2anh thì sao? 10Dai như thế, 5fsâu như fthế, máu 14ra nhiều 9như thế… aChắc phải 56đau lắm, 2khó chịu 1lắm, anh 9lại còn 0tỉ mỉ 5giúp cô 19chữa vết bthương.

“Viên 92Dã, anh là b7đồ ngốc, 5anh bị thương esao còn giúp aem? Sao không 81nói em biết, 32ngốc quá… dthật là 3ngốc…”, 04nước mắt cccô sắp f3rơi ra.

Viên 45Dã nhìn 55cô cúi đầu, fanâng cánh 30tay bị thương 0của anh 2lên, rèm 5mi dài như 4cánh bướm 9dkhẽ lay fđộng, những 17giọt nước e4mắt mắt elăn ra như b3những giọt fenước trong 4veo, anh không f8kìm được 7đưa tay 40kia lên vuốt 14tóc cô, 6ấn cô thật b4chặt vào f8lòng mình.

“Em 7fmới là 7dđồ ngốc! 6Còn nghĩ 84bậy là 4aanh cử Đan 50Lâm đến 3giám sát 33em? Em ở 0ngay cạnh danh, có cần dcgiám sát ekhông? Ngốc… 6đúng là 9fsiêu ngốc! eNhưng… dfvì sao anh blại yêu e5cô ngốc 4này nhỉ…”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93189


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận